Chap 3: Dự cảm tình yêu
Hôm nay là ngày đầu tiên Ran làm việc tại tập đoàn Kudo. Phải làm việc trong một môi trường mới, những công việc mới, những người đồng nghệp mới, nó thực sự khiến cô không hề thoải mái chút nào. Mọi hoạt động, mọi công việc đều phải làm với một tốc độ chóng mặt, đến rồi đi, đi rồi đến. Tài liệu cứ dựng thành từng quả núi cao ngất ngưởng. Mọi người đều cắm cúi hoàn thành công việc của mình. Những con số quay đi quay lại khiến cô đau hết cả đầu. Hoàn thành xong mọi việc, cô quăng bút, nằm phịch xuống bàn mệt mỏi.
Ngước nhìn ra khỏi cửa sổ, cô cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên mùa thu lãng mạn.Ánh nắng chói chang của mùa hạ đã khép lại, nhường chỗ cho màu nắng vàng hoe khi mùa thu đến. Mùa thu đến, không khí trở nên mát mẻ hơn, làm dịu đi cái nắng gay gắt của mùa hạ chói chang. Bầu trời mùa thu trong xanh cao vời vợi, nếu bầu trời mà không có những làn mây trắng mây hồng điểm tô thì khác gì một bông hoa có sắc mà không có hương. Những làn gió thu mơn man tràn vào phòng làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn bao nhiêu. Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi thúc giục. Cô uể oải nhấc điện thoại lên:
- Alô!
- Ran! Là tớ, Kazuha đây mà!
Giọng nói của Ran trở nên vui tươi hơn, gương mặt thắp lên một nụ cười hoàn hảo:
- Kazuha! Lâu lắm mới được nói chuyện với cậu. Sao lâu nay tớ không gọi được cho cậu vậy?
- Xin lỗi Ran! Tại tớ mới thay số... nên không gọi được. Mà thôi, cậu có biết tin gì chưa?
- Tin gì?- Ran sốt sắng hỏi
- Tối ngày mai đó! Ở khu 4 Ginza có tổ chức lễ hội (Cái này cop trong Conan chap 981) Nghe nói lễ hội đó đẹp lắm luôn á! Cậu ở Tokyo mà, không nen bỏ phí dịp tốt đẹp này. Tớ và Heiji sẽ tới chỗ cậu vào sáng mai.
- Heiji? Cả anh chàng da ngăm đó cũng tới á?
- Ừ! Lúc đầu tớ nghĩ Heiji chắc sẽ không theo tới những chỗ như thế đâu. Nhưng lúc hỏi thì cậu ấy đồng ý liền!
- Thật à! Đó là dự cảm của tình yêu đó!
- Dự cảm tình yêu ư?
- Tớ chắc chắn đó! Tớ rất có kinh nghiệm mà!
- Thôi bỏ qua đi! Mà về Tokyo, cậu có tìm thấy anh chàng đó không? Đó cũng là mỗi tình đầu của cậu mà?
- Ý cậu là Shinichi hả?-Giọng Ran trầm xuống- Chỗ tớ có một người cũng tên là Shinichi... - Vậy có thể là anh ta đó! - Tớ cũng linh cảm vậy, nhưng...
- Nhưng sao?
Ran định kể hết mọi chuyện cho Kazuha nghe, nhưng cô nghĩ có lẽ không nên để cho Kazuha biết:
- À! Không có gì đâu! Thôi, hẹn cậu vào ngày mai nhé!
- Ừ! Chỗ đó cậu có tìm thêm được mối tình nào không, nhớ dẫn anh ta tới nhé
- Cậu đúng là... Tớ rủ thêm một vài người bạn được không?
- Được chứ! Càng nhiều người càng tốt mà!
-Tạm biệt! Hẹn cậu vào sáng mai!
- Tạm biệt!
Cúp máy. Ran lại uể oải nằm phục xuống bàn. Nhưng cái điện thoại không muốn cho cô yên. Nó lại réo lên một lần nữa. Cô muốn cầm lấy mà đập tan nó đi ngay lập tức. Nhưng Ran giữ được kiên nhẫn và đưa nó lên tai. Đầu dây bên kia, Aoko thét lớn:
- Chị Ran! Chị làm gì mà nãy giờ em không gọi được vậy hả?
- À, khi nãy Kazuha gọi điện cho chị. Thế em gọi cho chị có việc gì?
- Chị mang tài liệu tới chỗ của giám đốc giúp em nhé!
- Được rồi!
Uể oải, Ran ôm chồng tài liệu tới phòng Shinichi. Mở cửa, Shinichi dường như không để ý tới sự có mặt của Ran. Anh vẫn đăm chiêu trước màn hình máy tính, trước những con số dày đặc. Ran nhẹ nhàng bước vào, khẽ nói:
- Shinichi!
Shinichi hoàn toàn không để ý, vẫn nhăn trán trước những con số trên màn hình máy tính:
-Shinichi!
-Kudo Shinichi!
Ran phải gọi đến lần thứ ba, Shinichi mới ngẩng mặt lên nhìn cô, lạnh lùng:
- Có chuyện gì vậy?
- À! Đây là tài liệu của công ty...
- Cảm ơn cô. Hơn nữa lần sau đừng gọi tôi là Shinichi, tôi là cấp trên của cô đó!
Lại một lần nữa anh dội gáo nước lạnh vào lòng cô. Trái tim của cô gần như muốn đóng băng. Cô khẽ gật đầu rồi mở cửa, quay lại nói:
- À, Kudo...
- Có chuyện gì?
- Tối mai... ở khu 4 phố Ginza có lễ hội... bạn tôi mời tôi đi, với lại đang thiếu người... anh cùng đi chung với chúng tôi chứ!
Đây là lần đầu tiên anh nhận được lời mời từ một cô gái. Anh bối rối không biết trả lời sao nữa. Bởi vì vốn dĩ trước giờ anh đã nhận được nhiều lời mời từ các nam nhân viên trong công ty nhưng anh chưa hề đi bao giờ. Hẹn hò với một cô gái ư? Không biết động lực nào đã khiến anh khẽ gật đầu:
- Cũng được! Nhưng tôi có thể mời một vài người bạn nữa được không?
-Được chứ! Càng đông càng vui
Còn lại một mình, Shinichi trầm ngâm suy nghĩ về quyết định bộc phát của anh. Vì sao anh lại đồng ý kia chứ? Đi chơi với một cô gái ư? Không hiểu nổi vì sao anh lại có thể gật đầu, giống như có 1 ma lực nào đó sai khiến anh vậy... Phải, anh chưa từng đi đâu chơi với một cô gái, đặc biệt lại là vào 1 buổi tối lễ hội, thì càng không... Anh vốn là con người lạnh lùng, băng giá, nhưng lần này... anh nghĩ anh đã quá mềm lòng thì phải... trước cô gái ấy...
Buổi tối, vừa về nhà, Ran vội quăng giày dép, túi xách mỗi thứ 1 nơi, chộp ngay lấy cái điện thoại, gọi liền cho Sonoko. Đầu dây bên kia, vẫn oang oang tiếng nói của cô tiểu thư nhà Suzuki:
- À lố ô! Ran hả? Tớ nghe nè
- Nào. Cậu nói nhỏ nhỏ chút đi chứ Sonoko!
- Được rồi! Mà cậu gọi cho tớ có việc gì vậy Ran?
- À! Tối mai đó, ở phố Ginza, có lễ hội đó, cậu biết không?
- A! Tớ biết tớ biết! Tớ nghe nói lễ hội ở đó đẹp lắm á, tớ cũng định đi tối mai.
- Tớ đang định rủ cậu đi đây, tối mai, tám giờ nhé!
- OK! Tớ sẽ gọi hẹn cả Shiho nữa.
- Ừ! Nhờ cậu nhé!
Cúp máy, Ran nằm phịch xuống giường, mệt mỏi sau 1 ngày làm việc vất vả. Chợt có tiếng ầm ĩ cãi nhau ở ngoài cửa:
- Tại anh mà tôi trễ thế này đấy!
- Cái gì chứ? Tại cô thì có! Cô báo hại tôi thương tích thế này nè.
- Thương tích cái đầu anh, muốn tôi đánh thêm hả?
- Bla...bla...bla...
Nghe giọng nói, Ran đã biết rằng mình sắp phải "đón chào" một khủng hoảng mới. Cô thở dài, miễn cưỡng mở cửa:
- Này! Hai đứa còn định cãi nhau đến bao giờ hả Aoko, Kaito? Có định vào nhà không nào?
- Ủa, chị Ran? Sao chị biết là bọn em?
Ran phải che đi để cười:
- Haha... Cãi nhau ỏm tỏi thế này thì chỉ có hai đứa chứ ai nữa?
Aoko đỏ bừng mặt:
- Ý chị là sao chứ?
- Thôi được rồi, vào nhà đi.
Aoko hậm hực vào nhà, quay lại gắt:
- Anh ở ngoài!
Kaito cũng không vừa, bốp chát lại ngay:
- Có phải nhà cô đâu? Cô vào được mà sao tôi phải ở ngoài. Nhìn đi, trời đang có tuyết đó! Lạnh cóng luôn! Em vào nhà được chứ chị Ran.
- Ừ!
Aoko quả nhiên không vừa chút nào. Đặt tập tài liệu lên bàn, Aoko quay ra bảo Ran:
- Chị Ran! Đây là tài liệu mà chị để sót. May mà em có ghé qua, thấy tài liệu nên em tiện đường đem qua đây!
- Ừ, cảm...
Ran chưa nói hết câu thì Kaito xen vào:
- Gì chứ! Không phải đâu chị Ran. Là em ghé qua văn phòng của chị định lấy tài liệu thì thấy chị bỏ sót cho nên em mới nhờ Aoko đem về giúp chị, tiện thể qua đây luôn để không bị cô ta cướp công, quả nhiên cô ta cướp công thật... Bốp... binh... chát... hự... Á Á Á Á Á Á Á!!!
Aoko vừa đấm Kaito túi bụi, vừa hét:
- Cướp công này! Quả nhiên này! Chán sống chưa hả?
- Á Á! Chị tha cho em... em biết lỗi rồi chị tha cho em....
Ran bế tắc ngôn từ luôn. Không thể hiểu nổi hai đứa này, không gặp nhau thì thôi, đã gặp là đánh nhau muốn chết luôn... Saxxxxxxxxxxxxx.....
- Thôi nào! Hai đứa dừng lại đi.
Aoko vẫn chưa hết tức:
- Chị cứ kệ em! Hôm nay em phải đánh hắn đến chết thì thôi... kể cả có phải vào tù em cũng cam (ghê quá)
- Huhuhuhuhuhu... em biết lỗi rồi, xin chị Aoko rủ lòng thương tha cho em...
- Hừ... nhớ chưa hả?
- Dạ em nhớ rồi ạ...
Cuối cùng thì Aoko cũng buông tha cho Kaito. Ran khẽ cười rồi quay sang bảo Aoko:
- Aoko à! Tối mai ở khu Ginza có lễ hội đó. Chị nghe nói lễ hội nó đẹp lắm! Em đi chung nhé!
- Ok liền à!
- Ế! Chị Ran!- Kaito xen vào- Em đi chung với được không?
Ran cười tươi:
- Tất nhiên là được rồi!
Aoko quay sang lườm Kaito một phát => cháy mặt
_____________End Chap___________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro