Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Tôi không quen biết người như cô

Shinichi ngán ngẩm đặt chồng tài liệu dày cộp lên trên bàn, uể oải vươn vai ngáp dài một tiếng. Chả là hơn mười hai giờ đêm rồi mà, buồn ngủ cũng phải thôi. Chỉ vì chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với đối tác mà anh phải ở lại muộn thế này. Những cuộc họp kiểu như thế, luôn làm cho bộ não của anh phải căng ra hết cỡ. Nhiều lúc, anh cũng muốn bỏ quách công việc nhàm chán và mệt mỏi này. Nhưng nghĩ tới lời của ba anh trước khi ra đi, và lời hứa với người con gái đó... người con gái của hoa anh đào...


Màn đêm lạnh lẽo bao phủ khắp bầu trời. Tất cả chìm trong bóng tối giá lạnh. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời vẫn tỏa sáng chan hòa, như muốn thể hiện sự vượt lên trên bóng tối lạnh lẽo của đêm xuân se se lạnh. Những cơn gió nhè nhẹ mang theo những cánh hoa anh đào mong manh cuốn bay trong màn đêm. Shinichi bước tới cửa sổ, mở cửa cho gió, hoa tràn vào trong căn phòng nhỏ bé. Những cơn gió buốt lạnh mang theo cánh hoa anh đào cuốn vòng vòng trên không trung. Dường như gió trời cũng làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Đâu đây vọng lại tiếng hát của một đứa bé:

"Itsuka mita yume Todokanai tsubuyaki dake Yoru no hikari ni tsutsumarete samajoi yuku Yagate mihiraku sono hitomi Unmei mara Semete Sou ima dake"


Bài hát "Agony" vang vọng trong kí ức của anh. Anh bối rối nhìn xung quanh để tìm lại giọng hát đó. nhưng không, chẳng còn ai thức khuya thế này để mà hát cả. Chỉ là do anh tưởng tượng mà thôi. Anh cũng không biết vì sao anh lại vấn vương bài hát đó. Anh không biết nữa. Anh chỉ biết trong quá khứ, một người con gái đã đặt những cánh hoa đầy sức sống lên con tim anh khô cằn:


-Sakura!


Anh bỗng dưng thốt lên như vậy, rồi mỉm cười.

___________________________________________________________________________________________________________________________________________________________^^____________________________________

Sáng hôm sau, cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ làm cho anh hết sức mệt mỏi. Kết thúc, anh uể oải đứng dậy. Nhưng trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài và nụ cười hiền dịu. Toát lên từ ánh mắt đen láy vẻ gì đó rất quyến rũ và có phần quen thuộc. Anh đứng người. Người con gái này... tại sao... tại sao anh lại có cảm giác gì đó rất thân quen gần gũi...?


- Xin chào! Tôi là Mori Ran- Tổng giám đốc tập đoàn Mori và cũng là giám đốc dự án của dự án hợp tác sắp tới. Tôi hy vọng chúng ta sẽ có thể hợp tác tốt với nhau!


"Mori Ran" Shinichi nhăn trán suy nghĩ. Từ hình dáng, gương mặt, nụ cười, ánh mắt đều rất gần gũi quen thuộc. Ngay cả cái tên đó, anh cũng có cảm giác rằng đã được nghe ở đâu rồi. Nhưng anh lại không thể nhớ ra đó là ở đâu!


- Sao thế? Anh không được khỏe à?-Ran nghiêng đầu hỏi


- À, không sao! Tôi là Kudo Shinichi- Tổng giám đốc tập đoàn Kudo! Rất hân hạnh được làm quen. Mời cô đi theo tôi! Chúng ta sẽ xem qua các hợp đồng tại phòng làm việc của tôi.


-Vâng!


Ran, Shinichi và Aoko- Cô thư kí tinh nghịch của Ran- cùng đến phòng Tổng giám đốc. Bỗng dưng:


-Bùm!


Một bông hoa hồng nở rộ cùng một anh chàng tinh nghịch cười khoe... ba mươi hai cái răng đứng trước mặt Aoko. Shinichi cũng cười, bảo:


- À! Anh ta là Kuroba Kaito- thư kí chủ tịch. Anh ấy rất thích làm ảo thuật và trêu chọc mọi người. Nhưng Kaito này, có vẻ trò đùa của anh đã làm cho cô ấy giật mình rồi đó!


Kaito vênh mặt, "hứ" một cái:


- Ảo thuật thì phải bất ngờ chứ!


Aoko cũng đấu lại không vừa:


- Cái gì mà bất ngờ, bất thình lình thì có. 


- Này! Là tôi có chuyện muốn hỏi cô nên tôi mới tặng hoa đó! *vênh mặt*


-Chuyện gì?


-Hỏi thật nhé!


-Ừ!


-Cô... thường... mặc màu gì?


-Cái....


Aoko chưa hết ngạc nhiên thì cái đầu của Kaito xoay ba trăm sáu mươi độ rồi bay lên cao. Lò xo, ốc vít và cả....pháo hoa bắn tung tóe. Trước mặt cô là hắn đang...trồng cây chuối cùng dòng chứ "CHÚC MỪNG QUÝ KHÁCH ĐÃ BỊ LỪA"=)). Kaito nhảy ngược lên:


- Màu trắng, rất sạch sẽ và thuần khiết



Ran và Shinichi cùng quay đi để cười. Còn Aoko, không thể diễn tả nổi nỗi lòng của cô lúc đó. Mắt cô đỏ như cà chua chín sắp rụng và hét to hơn cả khủng long bạo chúa hồi sinh:


- Kuroba Kaito! Tôi giết anh!


Nhanh như cắt , Kaito chạy thục mạng.Aoko chạy đuổi theo hắn với tốc độ bàn thờ (chỗ này xin giải thích xíu :v tốc độ bàn thờ là tốc độ cực nhanh => tai nạn => lên bàn thờ.


Aoko hùng hổ chạy tới: Au thích ăn dép hả?


Au cầm dép chạy gấp =)) )


Đùa tí thôi :v continue: Tất cả mọi người trong công ty đều tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn bà chằn lửa với khuôn mặt hình sự đuổi theo nhà ảo thuật tài ba. Phen này Kaito đẹp trai hào hoa của chúng ta xem như chết chắc rồi. Shinichi phì cười bảo:


- Được rồi! Kệ hai người họ, chúng ta đi thôi!


Ran và Shinichi tới phòng Tổng giám đốc. Lúc này, Ran có dịp để ý Shinichi rõ hơn. Gương mặt với nét đẹp anh tú lạnh lùng đầy quyền lực, ánh mắt xanh đầy quyến rũ nhưng ấn chứa một nỗi buồn vô hạn. Cô không biết vì sao cô lại cảm nhận như thế nữa... nhưng người con trai này...có lẽ...cô đã gặp ở đâu rồi chăng? Cô nhìn xung quanh một cách mông lung như tìm kiếm thứ gì đó ghép lại trong cô những mảnh ký ức đã vỡ vụn. Chợt cô thấy một bức ảnh nhỏ được đóng khung cẩn thận và chiếm một vị trí đẹp trên bàn làm việc. Trong bức ảnh, một cô bé và một cậu bé cười rất tươi dưới gốc cây anh đào, những cánh hoa tươi hồng bay trong gió nhẹ nhàng. Toát lên từ gương mặt hai đứa trẻ một vẻ gì đó rất quen thuộc gần gũi. Cô mỉm cười, khẽ nói:


- Shinichi, đây là anh và em gái anh hồi nhỏ hả? Dễ thương quá!


Shinichi chợt nhận ra trên tay Ran là bức ảnh của anh và cô gái trong kí ức điêu tàn của anh- bức ảnh mà anh đã giữ gìn một cách cẩn thận, thiêng liêng về một tình yêu thời thơ ấu ngây ngô, đáng yêu và đầy sóng gió. Shinichi giật mạnh bức ảnh trên tay Ran và nói lớn:


- Đừng đụng vào nó. Cô có biết là tôi quý bức ảnh này lắm không. Đây không phải nhà của cô, làm ơn đừng tự tiện đụng vào đồ đạc ở đây. Tài liệu đây, mời cô ra khỏi phòng của tôi


Ran có hơi chút ngạc nhiên. Bởi cô không nghĩ cô làm anh tức giận tới như thế. Trong kí ức mơ hồ của cô, không hề có một người con trai nào giận dữ như vậy. Có lẽ...cô đã nhầm chăng. Ran ôm lấy chồng tài liệu, ra khỏi phòng. Cô quay lại, hỏi:


- Shinichi... có phải tôi và anh... đã gặp nhau ở đâu rồi không?


- Xin lỗi, tôi không quen biết người như cô.


Câu trả lời của anh như gáo nước lạnh dội vào lòng cô. Ran đã hiểu anh không phải người mà cô tìm kiếm. Cô mở cửa và ra ngoài ng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: