4.
Nếu một ngày kia, mình trở nên thừa thãi...
Đó là bước đầu để tìm đến sự lãng quên.
Sẽ thế nào, lúc không ai tìm đến
Giữa đám đông chẳng ai nhận ra mình?
Chắc là buồn nhỉ
Chắc là đau
Và hơn cả thế
Nỗi sợ
Ăn sâu.
Nhưng nếu có một ngày phải tách biệt tất cả
Kẻ cô độc và phần còn lại lùi dần xa
Thì xin,
Hãy để em chủ động
Em muốn tự tay ngăn cách bản thân mình.
Hoặc, ngay bây giờ cũng được
Luôn có cách mà, cách rất dễ
Tự đưa mình đến khu vườn lãng quên.
Bước đầu tiên, là trở nên thừa thãi
Bước thứ hai, vô hình.
Đừng đợi người khác
Hãy tự mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro