
Chương 5: Cô giáo Dương Tâm An
Dương Tâm An sau hai tiết đầu của lớp mình thì còn hai tiết cuối ở bên lớp 10C6. Sau giờ ra chơi, tâm trạng cô đã dịu hẳn, sẵn sàng trở lại công việc ngày đầu tiên.
Từ phòng giáo viên bước ra, cô bắt gặp thầy giáo Toán – Lê Quốc Thái, hơn cô hai tuổi.
Thầy Thái có dáng người cao ráo, vai rộng, lưng thẳng, mang lại cảm giác vừa vững chãi vừa phong nhã. Làn da nâu khỏe khoắn, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, chỉ có lác đác vài sợi bạc như bụi phấn vương, khiến nét mặt càng thêm phần chững chạc. Gương mặt thầy có những đường nét góc cạnh, ánh mắt sâu và sáng, luôn lấp lánh sự tự tin và tinh anh. Khóe môi thường vương một nụ cười nhẹ, tạo cho người đối diện cảm giác dễ chịu, gần gũi mà vẫn giữ được sự đĩnh đạc của một người thầy.
"Chào cô An, ngày đầu tiên đi dạy ở ngôi trường mới thế nào?" – thầy Thái cất tiếng, giọng nói trầm mà ấm, ngân vang nghe rất êm tai.
Dương Tâm An khẽ mỉm cười, giọng cô mềm mại mà không kém phần kiềm chế, giữ lại một khoảng cách lịch sự:
"Rất tốt. Công việc vẫn như cũ thôi. Với lại, đây là trường cấp ba tôi từng học, nên có cảm giác như quay trở về quê nhà vậy. Mọi thứ xung quanh đều thân thuộc, không hề lạ lẫm."
Thầy Lê Quốc Thái hơi nghiêng đầu, nụ cười càng tươi, ánh nhìn thoáng lấp lánh vẻ vui vẻ:
"Thế thì tốt quá rồi. Học trò năm xưa giờ trở thành người đứng lớp, tựa như cây non từng được vun trồng nay lại hóa thành người gieo hạt, tiếp tục ươm mầm xanh cho những mùa sau."
Dương Tâm An không muốn kéo dài thêm câu chuyện. Cô chỉ cười khẽ, nụ cười đúng mực, rồi khẽ gật đầu chào, lướt nhẹ qua người thầy giáo cao lớn, sải bước dứt khoát về phía hành lang tràn đầy ánh nắng.
Tan học, Dương Tâm An vừa ra tới hành lang thì nghe tiếng gọi khe khẽ phía sau. Cô ngoảnh lại, thấy Tạ Ngọc Diệp đang bước tới, bẽn lẽn.
"Cô ơi... cho em xin lại điện thoại."
Dương Tâm An khẽ gật đầu, lấy điện thoại từ túi xách đưa cho Ngọc Diệp, giọng dịu đi:
"Lần sau nhớ chú ý trong giờ học?"
"Dạ..." Ngọc Diệp lí nhí, siết chặt điện thoại trong tay.
Cô nhìn cô bé một thoáng, rồi hỏi:
"Em và Vương Thiên Kim là bạn thân hả?"
"Dạ... cũng thân ạ. Tụi em học chung hồi cấp hai."
"Vậy về nhắc bạn ấy, mai cô sẽ kiểm tra cả bạn ấy, nhớ chép bài cho đầy đủ."
Ngọc Diệp cúi đầu, nhỏ giọng:
"Dạ, em biết rồi."
Cô ngập ngừng một lúc, rồi vẫn nhẹ nhàng:
"Cô thấy em không giống bạn ấy. Em nên giúp bạn tốt lên, hoặc nếu thấy không được, thì ... người ta thường nói chọn bạn mà chơi."
Ngọc Diệp cắn môi, chỉ khẽ đáp:
"Vâng ạ..."
Trong lòng cô bé chợt thấy hơi nghẹn. Cô thấy lời cô An nói không sai.
Dương Tâm An nhìn cô bé, rồi khẽ gật đầu, xoay người bước đi, để lại Ngọc Diệp đứng lặng giữa hành lang, ôm điện thoại mà trong lòng vừa nhẹ nhõm, vừa tràn đầy những suy nghĩ rối ren.
Dương Tâm An về tới nhà, vừa đẩy cửa bước vào đã nhẹ giọng chào bố Dương đang ngồi đọc báo trên ghế sofa phòng khách. Đi ngang qua bếp, cô lại cúi đầu chào mẹ Dương đang lúi húi nêm nếm nồi canh.
Cô đi lên phòng, thay bộ đồ công sở còn phảng phất hương phấn nhẹ sang một bộ quần áo mặc ở nhà trông thoải mái hơn
Xuống nhà, Dương Tâm An thấy mâm cơm đã bày biện đầy đủ. Mẹ Dương nhìn con gái với ánh mắt đầy trìu mến, dịu dàng bảo:
"Con rửa tay rồi ngồi vào ăn cơm đi. Bố, ra ăn cơm thôi!"
Bố Dương đặt tờ báo xuống, cười hiền rồi đứng dậy ra bàn ăn.
Bữa trưa của gia đình ba người cứ thế diễn ra ấm cúng. Thi thoảng, bố mẹ hỏi cô:
"Ngày đầu đi dạy ở trường mới thế nào?"
"Học sinh có ngoan không?"
"Đồng nghiệp có dễ chịu không con?"
Dương Tâm An vừa ăn vừa vui vẻ trả lời từng câu, kể sơ qua mấy chuyện nhỏ trong lớp, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho bố mẹ. Bầu không khí gia đình bình yên, chan chứa sự ấm áp, như thể gói gọn một góc an yên sau cả buổi sáng bận rộn.
Nhưng bầu không khí vui vẻ lập tức trở nên có phần ngượng nghịu khi mẹ Dương bỗng chuyển chủ đề, giọng ngập ngừng mà vẫn không giấu nổi sự háo hức:
"À mà... con thấy anh Thái ở trường thế nào? Anh ấy là con trai bạn của bác Linh, vợ của anh trai bố con đấy. Nhà có điều kiện, công việc ổn định, lại cao ráo, điển trai, ngoan ngoãn, lễ phép nữa.
Hôm trước mẹ đi siêu thị với bác Linh, mẹ anh ấy cũng đi cùng. Nói chuyện một hồi thì mẹ anh ấy kể rằng anh ấy vẫn chưa có vợ. Thế nên mẹ mới nghĩ nếu con chuyển công tác về đây luôn cũng tốt. Bố mẹ cũng có tuổi rồi, muốn con gần bên cho đỡ trông ngóng. Mà nếu con với anh ấy thành đôi thì cũng gần nhà mình, qua lại cũng tiện.
Mẹ cũng gặp anh Thái rồi, mẹ phải nói thật là mẹ rất ưng. Từ ngoại hình đến tính tình, mẹ không có gì để chê cả. Thế nên mẹ cũng đã cho bên nhà người ta xem ảnh con rồi.
Người ta vừa nhìn thấy ảnh con là thích ngay, cứ bảo con xinh xắn, nhìn có duyên, ngoan hiền.
Trước khi con chưa chuyển về đây, bên nhà người ta cũng trông ngóng lắm. Thi thoảng lại hỏi mẹ mãi thôi, còn đòi xin phương thức liên lạc của con, nhưng mẹ sợ mẹ chưa nói gì với con, người ta đã gọi tới làm phiền thì con lại ngại."
Lắng nghe mẹ Dương tâm sự một tràng dài, Dương Tâm An cứng người ngồi nghe, bỗng thấy miếng cơm trong miệng trở nên khô khốc, không biết phải đáp lại mẹ thế nào.
"Cái bà này, con bé đang ăn, chẳng lẽ lúc khác nói không được sao"
"Lúc khác là lúc nào, ông nhìn xem con gái ông đã bao nhiêu tuổi rồi, lẽ nào ông không cảm thấy lo lắng chút nào sao?"
"Nhưng mà bà thật sự phải nói vào giờ đang ăn cơm sao? Bà nhìn xem, con bé có nuốt trôi được bát cơm không?"
Mẹ Dương không đôi co với bố Dương nữa, quay sang Dương Tâm An
"Con, con thấy thế nào?"
Dương Tâm An nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh mà mềm mỏng:
"Mẹ à, con... thật sự chưa sẵn sàng nghĩ tới chuyện đó. Con mới chuyển về trường, còn nhiều thứ phải lo. Mà chuyện tình cảm không phải cứ muốn là có ngay được đâu mẹ."
Mẹ Dương khẽ nhíu mày, giọng chùng xuống, pha chút lo lắng xen lẫn dỗ dành:
"Mẹ biết. Mẹ đâu bắt con cưới ngay đâu. Nhưng cứ cho người ta cơ hội tìm hiểu thì có mất gì đâu, con."
Dương Tâm An không muốn tiếp tục câu chuyện này thêm phút nào nữa. Cô cố nuốt xuống miếng cơm đang vướng nơi cổ họng, rồi nhẹ giọng xin phép:
"Mẹ, bố... cho con lên phòng trước ạ."
Thấy vẻ tránh né trong ánh mắt con gái, mẹ Dương chỉ còn biết thở dài, nét mặt lộ rõ vẻ chán nản. Bên cạnh, bố Dương cũng khẽ lắc đầu, ánh mắt bất lực mà thương con.
Về tới phòng, Dương Tâm An khép cửa lại. Căn phòng của cô không lớn, cũng chẳng bé, gọn gàng và tinh tươm. Mọi thứ bài trí vừa có nét cổ điển với tủ gỗ, bàn trà chạm trổ tinh xảo, rèm cửa màu trung tính; lại vừa toát lên hơi thở hiện đại ở những chi tiết như đèn âm tường, kệ sách thanh mảnh, và vài bức tranh trừu tượng treo trên tường. Một không gian mà dù là thời nào, người bước vào cũng khó lòng rời mắt vì vẻ hài hòa, tinh tế.
Cô bước tới chiếc tủ gỗ đựng dụng cụ trà. Từng động tác của Dương Tâm An vừa dứt khoát, vừa mềm mại, toát lên vẻ thành thạo và kiêu kỳ của một người phụ nữ trưởng thành, vốn sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo.
Đầu tiên, cô kéo ngăn tủ, lấy ra một hộp trà nhỏ bằng gỗ sơn mài, nắp khảm trai lấp lánh dưới ánh đèn. Mở nắp, mùi trà xanh thanh mát tỏa ra, nhẹ như một làn hương. Cô dùng muỗng tre nhỏ xúc một nhúm trà, thả vào ấm sứ trắng ngà, thành ấm mỏng in hoa lam tinh xảo.
Rồi cô rót nước sôi vừa tới độ, những sợi trà xoay tròn trong làn nước xanh nhạt, như những dải lụa bồng bềnh. Đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo của cô di chuyển uyển chuyển, không thừa không thiếu, từ động tác lắc ấm, tráng trà, tới lúc chắt nước đầu đi để loại vị chát. Chỉ đến lần nước thứ hai, cô mới thong thả rót trà ra chén nhỏ.
Hơi nước mờ ảo bay lên, hương trà thanh thoát quyện trong không khí, càng tôn thêm khí chất ung dung, đài các của Dương Tâm An.
Pha trà xong, cô đặt ấm trà xuống chiếc bàn gỗ nhỏ đặt giữa phòng. Đôi ngón tay thon dài khẽ lướt trên mặt chiếc máy phát nhạc cổ điển đặt cạnh bàn. Một cái bật nhẹ vang lên, tiếp theo là tiếng rè rè rất khẽ của đĩa nhạc than đang quay, rồi giai điệu êm ái, trầm lắng của một bản nhạc cổ điển tuôn ra, ngân vang khắp phòng, như xoa dịu mọi mệt mỏi.
Dương Tâm An bước tới sofa, ngồi xuống, vắt chéo chân một cách tao nhã. Cô vươn tay mở ngăn tủ bên cạnh ghế, lấy ra một cuốn sách bìa cứng màu trầm. Đặt tách trà lên khay gỗ, cô thong thả nhấp một ngụm, rồi nhẹ nhàng lật từng trang sách.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên sống mũi thẳng và đôi mắt sâu, càng làm nổi bật gương mặt thanh tú mà lạnh nhạt của cô.
Phong thái ấy, từ bàn tay thon nhẹ khẽ nâng tách trà, làn môi mím nhẹ khi nhấp một ngụm, từ ánh mắt bình thản lướt qua từng dòng chữ cho đến cách cô vắt chân duyên dáng trên ghế sofa, đều phảng phất vẻ kiêu kỳ và đoan trang. Mọi động tác của cô như được nuôi dạy trong khuôn phép lễ nghi. Mỗi cử động đều như thấm đượm hơi thở của một gia phong nền nếp – trầm tĩnh mà thanh cao, dịu dàng nhưng không kém phần cao quý.
Dương Tâm An nghiêm túc ngồi đọc sách. Quyển cô cầm trên tay là "Những Vết Thương Tinh Thần" của Kenzaburo Oe — một tập truyện ngắn đậm chất tâm lý, khai thác sâu những góc khuất trong tâm hồn con người, nơi mà nỗi đau, mặc cảm, khát khao và hy vọng cứ đan xen, xung đột.
Mỗi chương trong sách như một lưỡi dao vừa sắc lạnh vừa tinh tế, lột tả trần trụi những bất an, tổn thương mà người ta thường giấu kín dưới lớp vỏ điềm nhiên. Nhưng đồng thời, nó cũng gieo vào lòng người đọc một tia sáng: con người, dù bị cuộc đời bầm dập, vẫn có thể tự chữa lành, hoặc ít nhất học cách tồn tại kiêu hãnh giữa bóng tối.
Chính những cuốn sách như vậy đã góp phần hình thành nên góc nhìn xã hội của Dương Tâm An. Cô không nhìn đời bằng lăng kính đen tối, nhưng cũng chẳng tô hồng nó. Cô luôn ý thức rằng phía sau bất cứ vẻ ngoài nào cũng có những câu chuyện không kể thành lời, và vì thế, cô vừa cứng rắn, tỉnh táo, vừa giữ trong lòng một thứ bao dung thầm lặng.
Sau khi đọc xong vài chương truyện, Dương Tâm An khẽ khép sách lại. Ánh mắt cô thoáng lưu luyến, nhưng vẫn tự dặn mình phải dừng lại, không để bản thân tiếp tục sa đà vào những câu chữ đầy mê lực kia. Đối với cô, mỗi ngày học thêm một ít triết lý sống cũng đủ rồi.
Hai tiếng đã trôi qua. Lúc này trời vừa sang đầu giờ chiều. Dương Tâm An xếp quyển sách sang một bên, rồi lôi đống giáo án ra soạn. Gương mặt cô trở nên nghiêm túc, ánh mắt tập trung, từng trang giấy sột soạt lật mở. Cứ thế, cô đắm mình trong công việc cho đến hết buổi chiều, như thể chính những trang giáo án kia cũng là một phần trách nhiệm, và là con đường cô dùng để sống trọn vẹn với lý tưởng của mình.
Buổi tối, sau bữa cơm quây quần cùng bố mẹ, Dương Tâm An ngồi lại một mình trên chiếc sofa phòng khách, lưng tựa hờ vào đệm, đôi mắt lặng lẽ dõi theo ánh sáng lập lòe từ màn hình tivi. Tiếng người dẫn chương trình thời sự vang đều đặn, mang theo những tin tức về những biến động của đất nước, của thế giới, xen lẫn những câu chuyện thường nhật của đời sống.
Ngày còn nhỏ, Dương Tâm An cũng từng vô tư như bao đứa trẻ khác, từng cùng đám bạn chạy nhông nhông ngoài sân, cười nói vang cả một góc phố, chẳng ngại nắng mưa hay bụi bặm. Những tiếng cười ấy giờ đã lùi xa, trở thành hồi ức ấm áp mà đôi lúc cô cũng chẳng rõ là thật hay chỉ như một giấc mơ.
Càng đi qua nhiều năm, Dương Tâm An càng thấy mình lặng lẽ hơn. Cuộc sống không bào mòn nơi cô niềm tin hay sự nhiệt thành, nhưng lại chắt lọc dần những náo nhiệt thừa thãi. Giờ đây, cô thấy bình yên nhất khi ở nhà, giữa không gian quen thuộc, để lắng nghe thời sự, đọc sách, hay đơn giản chỉ là ngồi im, thả hồn suy nghĩ về thế giới rộng lớn ngoài kia.
Cô chẳng còn mặn mà với những cuộc vui ồn ã, hay những trào lưu thoáng qua mà lứa trẻ vẫn rủ nhau say mê chạy theo. Đối với Dương Tâm An, việc thấu hiểu xã hội, nhìn sâu vào những biến động của con người và thời cuộc, quan trọng hơn nhiều so với bất cứ xu hướng phù phiếm nào.
Và trong khoảnh khắc ngồi đó, ánh đèn vàng dịu dàng của phòng khách đổ bóng lên gương mặt cô, Dương Tâm An bỗng cảm nhận rõ rệt rằng, trưởng thành đôi khi không chỉ là thêm tuổi, mà còn là học cách chọn cho mình sự tĩnh lặng, để không bị cuốn đi giữa những ồn ào của đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro