🎈 Chương 28: Cảnh đẹp
• Wordpress: Soodumpling.wordpress.com
Người đàn ông này giống như một ngôi sao không thể chạm tới trên bầu trời, sinh ra đã cao quý.
Vẫn luôn rực rỡ và chói mắt, người ta chỉ có thể ngước đầu nhìn lên.
Phó Tu có chút kinh ngạc, Thương Lạc thế mà lại hỏi về tình hình công việc của ông, đây có thể tính là một hiện tượng tốt không.
"Bận, nhưng không sao, tất cả đều nằm trong khả năng của ta."
Giọng điệu Phó Tu bình đạm, như thể đang kể lại một chuyện rất bình thường.
Chính loại lời nói cực kỳ bình tĩnh này đã khiến Thương Lạc nhận ra không phải ai cũng là Phó Tu.
Ngay cả Phó Nghiêu một tay được Phó Tu dạy dỗ, cũng thua xa.
Người đàn ông này ưu tú, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước. • Binkyberry •
"Ba, người nghỉ ngơi thật tốt, con về phòng trước."
"Chờ một chút, uống cốc sữa bò nóng đi, ta thấy bữa tối con không ăn cái gì." Phó Tu kêu người hầu đi vào phòng bếp, rót một chén sữa nóng cho Thương Lạc. ( 🌚🌚🌚 Đồ cơ hội)
Trái tim Thương Lạc có chút nóng lên, có một chút cảm động không thể giải thích được.
Ở trước mặt Phó Tu đem uống xong ly sữa bò, nói cảm ơn rồi mới trở về phòng.
Thương Lạc về phòng bật máy tính, chần chừ mãi rồi đem nộp hồ sơ vào tập đoàn Phó Thị.
Trên giao diện máy tính là mấy lời giới thiệu của Phó Thị, riêng tấm ảnh tuỳ ý bên trên đặc biệt bắt mắt.
Vô số những người dẫn đầu trong giới tinh anh đều muốn làm việc trong tập đoàn Phó Thị, có lẽ tất cả đều là vì người đàn ông huyền thoại này.
Ông trời sinh chính là một nhà lãnh đạo, vẫn luôn ở ở trên đỉnh của kim tự tháp, là vị vua chân chính thực sự.
Thương Lạc nhìn chằm chằm Phó Tu một hồi lâu, lại có chút si mê.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên một tiếng "ầm!" lớn
Thương Lạc có chút nghi hoặc, theo âm thanh nhanh chóng đi ra ngoài nhìn xem, bất giác lại lần nữa xâm nhập vào lầu ba.
Cửa phòng Phó Tu mở ra, như thể có nước tràn ra.
Thương Lạc thật cẩn thận bước tới gõ cửa: "Ba, người không sao chứ?"
"Không ... không có việc gì ..." Giọng Phó Tu có chút trầm thấp.
"Con ở dưới lầu nghe thấy tiếng động nên không yên tâm, đi lên xem thử." Thương Lạc từ khe cửa nhìn xung quanh, chậm rãi nhìn nước ngày càng nhiều. • Editor: Soolee •
"Ba, sao lại nhiều nước như vậy, người thực sự không có việc gì sao?"
Thương Lạc vừa mới nói xong, Phó Tu một tay nắm lấy ghế muốn đứng lên, nhưng ghế dựa không thể chịu được sức nặng của Phó Tu, " Ầm" ngã trên mặt đất.
Phó Tu kêu lên một tiếng.
Thương Lạc nào còn quản nhiều chuyện như vậy, trực tiếp mở cửa đi vào.
Liền nhìn thấy Phó Tu có chút chật vật ngã ở cửa phòng tắm, vòi hoa sen không ngừng phun nước vào hướng cửa.
Áo choàng tắm trên người Phó Tu được buông lỏng, để lộ bờ vai cùng cơ bụng, còn có đường nhân ngư mê người.
Thương Lạc nhìn một màn phong cảnh đẹp ngon này không khỏi nuốt nước bọt.
"Ba, con đỡ người dậy, người..."
"Ta luôn cảm thấy có một chút mùi hương khó chịu trên người, định đi tắm, nhưng triệu chứng dị ứng vẫn chưa thuyên giảm, thể lực không chống đỡ nổi"
Phó Tu giải thích tình huống hiện tại.
Trọng lượng thân thể dựa vào Thương Lạc giúp đỡ, cẩn thận quan sát biểu tình của cô. Đó là "Tìm Hương", có tác dụng.
Phó Tu được Thương Lạc dìu cố tình đi chậm.
Khi đến gần mép giường, Phó Tu làm loạn, vướng một chút vào Thương Lạc, đem cô cùng nhau ngã lên giường.
"A..!"
Thương Lạc phản ứng chậm một chút, trực tiếp bị Phó Tu đè dưới thân.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tu gần trong gang tấc khiến hô hấp Thương Lạc ngưng trệ, gương mặt lập tức đỏ.
Đẩy đẩy Phó Tu, "Ba, con ... con đi tắt nước trong phòng tắm."
Phó Tu nhìn chăm chú Thương Lạc một hồi lâu, sau đó xoay người cho Thương Lạc không gian hít thở.
Thương Lạc giống như một con thỏ sợ hãi, chạy nhanh vào phòng tắm.
Nhưng vòi hoa sen đối diện với cửa, ngay khi Thương Lạc đến gần, nước đã xối khắp người, làm ướt bộ đồ ngủ của cô.
Lớp vải mỏng dính vào người, làm lộ ra dáng người lả lướt hấp dẫn mê người của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro