🎈 Chương 25: Tao hoá*
"Ân...a ... A ... không cần, A Nghiêu, không được."
Thương Lạc đè tay Phó Nghiêu, ngăn cản anh thực hiện hành động tiếp theo.
Trong tiểu huyệt của cô còn có trứng rung, ngón tay của Phó Nghiêu làm sao có thể đi vào được, tuyệt đối không được.
Thương Lạc giãy giụa, muốn thoát khỏi kìm hãm của Phó Nghiêu, để anh đem toàn lực chú ý đến hộp cơm tối.
"Hả?" Phó Nghiêu dục cầu bất mãn nhìn Thương Lạc chằm chằm, vào lúc này không chấp nhận lời từ chối của Thương Lạc.
"Anh... anh ăn cơm trước đã, ăn xong mới...mới có sức mà làm..." Thương Lạc run rẩy cầm đũa đưa cơm đến bên miệng Phó Nghiêu.
Đôi mắt đen tràn đầy dục vọng của Phó Nghiêu chăm chú nhìn Thương Lạc một lúc lâu, mới miễn cưỡng há miệng nuốt xuống.
Thương Lạc không muốn, Phó Nghiêu hoàn toàn tôn trọng Thương Lạc, ngay cả trong hoàn cảnh đó anh cũng không hề có nửa điểm ý tứ ép buộc Thương Lạc.
"Đồ ăn." Phó Nghiêu tay không đi xuống, nhưng hai bầu ngực ở trên cũng không buông ra.
Hai ngón tay nhào nặn đầu vú Thương Lạc, làm cho Thương Lạc cắn chặt môi dưới mới không đến nỗi rên rỉ ra tiếng.
Thương Lạc tập trung đút cho Phó Nghiêu ăn, thấy Phó Nghiêu đã ăn hết nửa hộp cơm, tốc độ mới dần dần chậm lại.
"Lạc Lạc, anh no rồi." Có ý là anh muốn ăn em.
Ánh mắt nóng rực như thiêu đốt, tựa như muốn đem Thương Lạc ăn vào bụng.
"Không được, anh phải ăn xong nó." Thương Lạc nhấn mạnh.
Tuy nhiên, đút đồ ăn đến bên miệng, Phó Nghiêu lại không hề phản bác, thay vào đó là vẻ mặt uỷ khuất nhìn Thương Lạc, giống như Thương Lạc đã làm ra sự tình gì với mười đại bệnh hiểm nghèo* .
* 好像商洛做了什么十大恶疾的事情。 Chỗ này mình cũng k hiểu lắm nên bạn nào hiểu có thể góp ý cho mình với nha.
Thương lạc cảm thấy có lỗi với sự chịu đựng của Phó Nghiêu, cúi đầu hôn hôn lên môi anh ta.
Xấu hổ lấy từ túi ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ và nhét vào trong tay Phó Nghiêu.
Phó Nghiêu có chút không rõ nguyên do.
Thương Lạc xấu hổ đỏ mặt, nhỉ giọng nói: "Uyển Nhi đưa quà cưới, em ... mang theo..."
Sau đó đưa một tờ hướng dẫn nhăn nhúm cho Phó Nghiêu.
Phó Nghiêu đọc nhanh như gió, nháy mắt liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
"Lạc Lạc, em mang theo nó đến đây sao?"
"Dạ ..." Thương Lạc gật gật đầu.
Phó Nghiêu bị Thương Lạc kích thích có chút kích động, cứ tưởng tượng ra cảnh đó thôi đã thấy quá đẹp rồi.
Cầm điều khiển từ xa lại có chút luyến tiếc mở ra.
Ngược lại kiên nhẫn ăn thức ăn mà Thương Lạc đưa đến miệng từng miếng một.
Cho đến khi Thương Lạc hài lòng đặt bát đũa xuống, bát đã trống trơn, mới lấy khăn giấy giúp Phó Nghiêu lau miệng.
"A ... A Nghiêu..."
Thương Lạc không kịp đem khăn giấy ném vào thùng rác, Phó Nghiêu đã không thể chịu nổi bế cô lên bàn làm việc.
Quét toàn bộ tài liệu trên bàn làm việc xuống đất.
Thương Lạc hét lên một tiếng chói tai, anh ta thô lỗ cởi quần jean cũng quần lót của cô ra.
"Ân a ... A ... A Nghiêu ..."
Phó Nghiêu bẻ hai chân cô ra, đặt trên khuỷu tay của mình, háo hức chờ không nổi bấm điều khiển từ xa.
"A ... a ... a ..." Tần suất rung động của trứng rung lập tức được Phó Nghiêu chạy đến tối đa, kích thích mạnh mẽ khiến thân thể Thương Lạc không dùng được chút sức lực nào.
Chỉ có thể để Phó Nghiêu đè dưới thân muốn làm gì thì làm.
Phó Nghiêu dùng ngón tay mở lỗ nhỏ của cô, chạm vào trứng rung bên trong, đẩy trứng rung vào sâu hơn.
"Lạc Lạc, em đúng là yêu tinh, tiểu tao hoá*, có phải nhớ côn thịt lớn của chồng mình không?"
* con đĩ nhỏ, đồ lẳng lơ
"A ... A Nghiêu ... muốn ... cho em ..." Thương Lạc điên cuồng hét lên, nước mắt chảy ròng ròng vì kích thích của trứng rung.
"Muốn cái gì? Lạc Lạc, nói ra, em muốn cái gì?"
"A ... a ..." Thương Lạc cảm giác những lời này rất xấu hổ, ánh mắt cầu xin Phó Nghiêu buông tha cô.
Có thể đem ham muốn của mình phơi bày trần trụi ở trước mặt Phó Nghiêu, đối với cô mà nói đã có dũng khí rất lớn.
Những lời nói dâm đãng đó, cô thực sự khó có thể mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro