🎈 Chương 19: A Tu
Chết tiệt xuân dược, Cố Hoa Niên đáng chết
Ông không nên tin tưởng chuyện ma quỷ của Cố Hoa Niên.
Thương Lạc là con dâu của ông, cho dù ông có tâm tưởng này cũng không thể chạm vào.
Trừ khi Thương Lạc can tâm tình nguyện.
"Thương Lạc, ta không phải Phó Nghiêu, ta là Phó Tu." Phó Tu dùng chăn bông bao bọc Thương Lạc kín mít, nội tâm không ngừng tranh đấu.
Lý trí cùng dục vọng bắt đầu đánh một trận mãnh liệt giằng co.
"Con lạnh, người ấm." Thương Lạc chỉ cảm thấy trên người Phó Tu thật ấm áp, tiến lại gần Phó Tu dựa sát vào.
Nói là đê tiện cũng được, không từ thủ được cũng được, giờ khắc này Phó Tu cảm thấy mình như một người đàn ông thực sự.
"Ấm không?" Phó Tu vươn tay, ôm Thương Lạc chặt hơn nữa.
Cơ thể của hai người gần nhau không thể tách rời, không có một kẽ hở.
Hai vú của cô không mặc áo lót liền ở ngực ông cọ tới cọ lui, càng kích thích tình dục của ông tăng vọt.
"Ấm"
Ngón tay Phó Tu mang theo vết chai mỏng, cách một lớp áo ngủ mỏng vuốt ve vòng eo của Thương Lạc.
Thương Lạc hơi ngứa ngáy, vặn vẹo, bắp đùi trong vẫn cứ dính chặt lấy côn Thịt của Phó Tu, côn thịt cứng ngắc vừa to vừa dày khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đưa tay đi xuống cố gắng đẩy đi thứ khiến cô khó chịu.
Dùng sức cầm khiến Phó Tu hít hà một hơi.
"Thương Lạc, đủ rồi." Đôi mắt nhợt nhạt của ông nhuốm màu u tối.
Chết tiệt! Người phụ nữ này như một tiểu yêu tinh.
"Cứng, không thoải mái, người cử động một chút đi." Thương Lạc không thể động đậy, đẩy đẩy Phó Tu, để ông dịch chuyển một chút.
Phó Tu dở khóc dở cười.
"Không thoải mái ở chỗ nào? Ta xem một chút." Phó Tu nhẹ nhàng nói, lời nói của ông bất giác ôn nhu vài phần, không còn sự thờ ơ lạnh lùng như lúc trước.
Thương Lạc cắn môi, có chút ngượng ngùng, nhịn không được đem tay của Phó Tu kéo xuống, nói: "Ở đây không thoải mái, người sờ đi, ướt rồi."
Không biết là thuốc có tác dụng mạnh hay là bản năng khát vọng của cơ thể, cô muốn Phó Tu chạm vào mình, nơi xấu hổ dần dần hướng ông mở ra.
Phó Tu hít một hơi thật sâu, chút đạo đức trong lòng nháy mắt bị lời nói của Thương Lạc đánh tan.
Dùng ngón tay nhấc lên lớp vải dệt mỏng, lây dính một ít dâm thuỷ chảy ra từ mật hoa của cô, dễ dàng tìm thấy đường vào hoa huyệt của cô.
Ngón giữa ở cửa huyệt cọ xát vài cái, tìm lối rồi đâm vào bên trong.
"Ân ......"
Cảm giác dị vật đột ngột tiến vào khiến Thương Lạc khó chịu vặn vẹo người.
Tiểu huyệt khít chặt tầng tầng lớp lớp quấn lấy những ngón tay vừa cắm vào, khiến ngón tay Phó Tu khó di chuyển, liền như vậy mà mắc kẹt ở lối đi.
"Lạc Lạc, mở rộng chân ra, em sẽ thích." Phó Tu kìm chế dục vọng, nhẹ giọng dỗ dành Thương Lạc.
Thương Lạc hai mắt mờ mịt không nhìn ra được một tia sáng, nhìn thấy trên trán Phó Tu một tầng mồ hôi, thế nhưng cũng có chút hợp tác.
Cơ thể mềm mại như một vũng nước trong vòng tay của Phó Tu, bàn chân trắng nõn mềm mại đặt trên ga trải giường, hoàn toàn phơi bày lãnh thổ bí ẩn của mình bại lộ trước mặt ông.
" Nhẹ chút."
" Được." Phó Tu được sự cho phép, cả ngón tay của ông cắm sâu vào lỗ nhỏ của cô không chút do dự, thọc vào rút trong tiếng rên rỉ của Thương Lạc hết lần này đến lần khác.
"Hừ! A! A! Nhẹ ... nhẹ ..."
Tiểu huyệt của cô vốn là nhỏ, nhưng ngày hôm qua bị côn thịt lớn của Phó Nghiêu làm sưng tấy đỏ như vậy, hiện tại vẫn chưa tan hết, bị ngón tay của Phó Tu xâm nhập đau đớn không ngừng.
"Lạc Lạc, có thoải mái không? Thích sao?"
"Hừm ... thích ..." Thương Lạc vòng chân qua eo Phó Tu, cánh tay như ngó sen câu lấy cổ Phó Tu, đem bầu ngực sữa của mình vào miệng ông.
"A Tu, làm em, ah!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro