Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🎈 Chương 16: Không được

Thương Lạc trộm liếc mắt nhìn Phó Tu đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách.

Người đàn ông tuấn mỹ này không cần làm gì, lại mang đến cho người ta một vẻ cấm dục khó có thể tiếp cận.

Cái loại khí chất cao quý phảng phất xung quanh, ngay cả một cái nhíu mày cũng rất đẹp.

Thương Lạc không biết làm thế nào để hòa hợp với người được gọi là ba này.

Tuổi tác của Phó Tu ... hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của một người ba.

Nhưng ông ấy thực sự là ba của Phó Nghiêu.

Và cô cùng Phó Nghiêu đã đăng kí, kết hôn.

Thương Lạc lén nhìn Phó Tu, đồng thời Phó Tu cũng chú ý đến cô.

Phó Tu khá bình tĩnh thản nhiên, nhìn thấy Thương Lạc đi xuống, ông đã ra lệnh cho đầu bếp làm chút đồ ăn.

"Sắp đến giờ ăn cơm rồi, đi mời thiếu phu nhân đi"

Những lời này không biết là nói cho những người hầu, vẫn là nói cho Thương Lạc nghe.

"Ba ..." Thương Lạc không quên Phó Tu dị ứng, không dám lại gần Phó Tu vì sợ ông khó chịu.

Ngồi cách ông hai chỗ.

"Hôm nay ba không phải đi làm sao?" Thương Lạc chỉ cảm thấy xấu hổ, tuỳ tiện tìm một chủ đề.

"Thân thể không được khoẻ. Đi khám bệnh nên không tới công ty. A Nghiêu tiếp quản Phó thị. Ta rất yên tâm."

Phó Tu rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Thương Lạc.

Thanh âm của Thương Lạc mềm mại như bông, giống như mèo con cào nhẹ ngực mình, khiến ông nghe xong rất thoải mái.

Đương nhiên không có cự tuyệt thân thể, còn muốn nghe cô nói thêm vài câu.

Nhưng cô hỏi một câu như vậy xong liền không hề mở miệng.

Cứ vùi đầu vào ăn.

Khuôn mặt Phó Tu hơi chìm xuống, người phụ nữ này đã bao lâu không ăn cơm rồi, nhà họ Phó không cho cô ăn? Chẳng phải tối qua vừa lăn giường với Phó Nghiêu sao? Tiêu hao lớn như vậy à?

Thương Lạc đang ăn, cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng khó có thể bỏ qua rơi vào người cô, cô ngẩng đầu nhìn Phó Tu.

Trong lòng cả kinh, sợ đến mức suýt làm đổ bát.

"Ba, người..."

"Lúc ăn, ngủ không nói chuyện" Phó Tu ưu nhã ăn cơm, bộ dạng kia trông đẹp mắt như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Thương Lạc thậm chí không dám nói tiếp nữa, ăn thêm vài muỗng, đặt bát xuống, ngồi thẳng tắp như học sinh tiểu học thừa nhận sai.

Phó Tu nghiêng mắt, đưa khăn tay trước người cho Thương Lạc: "Trên mặt có cơm, lau đi."

"..." Thương Lạc rối rít.

Cô nhanh chóng lấy khăn tay của Phó Tu lau quanh mặt mình.

"Ba, con... con ăn quá nhanh. Con trước đây không có như vậy. Lần sau sẽ chú ý."

"Ừ." Phó Tu nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng của mình. Vừa rồi Thương Lạc đụng phải tay ông, cảm thấy không có gì là không tốt, thậm chí còn muốn sờ sờ.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Thương Lạc lúc đóng lúc mở, liền nghĩ đến đêm qua cô nghẹn ngào rên rỉ dưới thân Phó Nghiêu, thân thể không khỏi có chút khô nóng.

Phó Tu bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, không thèm liếc nhìn Thương Lạc một cái, quay trở lại địa phận của mình trên lầu ba.

Thương Lạc có chút không giải thích được, nhưng Phó Tu không ở đây có thể tránh được rất nhiều sự bối rối không cần thiết, cô không biết làm thế nào để hòa hợp với Phó Tu, vì vậy điều này thật tốt.

Ăn uống xong, Thương Lạc chuẩn bị sơ lược lý lịch, trong phòng khách nghịch máy tính xách tay.

Sau khi nộp đơn xin việc cho một số công ty, Thương Lạc  hài lòng tắt máy tính đặt nó lên bàn trà.

Lúc này cô mới để ý trên bàn trà có một báo cáo kiểm tra, là của Phó Tu.

Cô không hiểu lắm về các hạng mục kiểm tra, nhưng Thương Lạc xem đã hiểu kết quả cuối cùng.

Phó Tu ... thực sự không được!

........................

Phó Tổng: Tôi chưa từng làm, sao em biết rằng tôi không được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro