Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🎈 Chương 15: Cảm giác

Phó Tu lái xe đến Bệnh viện Trung tâm Lê Thành, Cố Hoa Niên đang đợi ông

"Tu, anh nói được là thật sao? Tôi sẽ sắp xếp kiểm tra cho anh lập tức."

Cố Hoa Niên đã nghiên cứu bệnh tình của Phó Tu một thời gian dài, sau nhiều năm thử dùng tất cả các loại thuốc nhưng vẫn không cải thiện tí nào.

Phó Tu vẫn dị ứng với phụ nữ, thậm chí về phương diện kia cũng không hứng thú .

Ở Lê Thành ông có tiếng có thể che trời lấp đất, mà ông 38 tuổi vẫn chưa lấy một người vợ nào, vì vậy tin đồn này càng có cơ sở.

Nhưng bây giờ người đàn ông vẫn luôn "không cứng" này thực sự có phản ứng, có cảm giác, thậm chí dùng tay tự mình giải quyết.

Cố Hoa Niên đã rất sốc, kể từ khi nhận được cuộc gọi từ Phó Tu vào lúc nửa đêm, đã không ngủ được.

"À, sẽ có... cảm giác." Phó Tu nhẹ nhàng nói, phối hợp với Cố Hoa Niên làm một loạt các cuộc kiểm tra.

Khi Cố Hoa Niên nhận được báo cáo kiểm tra, mặt anh đen lại.

"Anh đùa tôi sao? Tu."

"Có chuyện gì vậy?" Phó Tu cau mày.

"Tự mình nhìn xem, kết quả cho thấy tình trạng thể chất của anh so với trước đây còn kém hơn. Anh chắc chắn đêm qua anh cứng, không phải nằm mơ?."

"..." Phó Tu nhìn Cố Hoa Niên với vẻ mặt u ám. Ông có thể nói với anh ta nhiều như vậy bởi vì anh ta là bác sĩ.

Nếu không ông sao có thể nói với anh ta vấn đề riêng tư như vậy.

Rõ ràng, bác sĩ lang băm này không thể chẩn đoán điều trị tình trạng của ông.

" Máy móc của cậu có vấn đề." Phó Tu kết luận.

Nếu không thu hoạch được gì, vậy không cần thiết nói chuyện với anh ta nữa, Phó Tu chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Cố Hoa Niên chưa từ bỏ ý định nắm chặt lấy Phó Tu, đem một cái bình nhỏ nhét vào tay Phó Tu: "Tu, nếu thân thể của anh thực sự giống như ngày hôm qua đã nói, anh có thể tiếp cận người phụ nữ đó thử xem....hoặc cùng cô ấy làm xem có thể ... bắn không. Cái này là thuốc cho cô ấy, xong việc sẽ không nhớ những gì đã xảy ra, tránh rắc rối cho anh "

Phó Tu ánh mắt liếc nhìn lọ thuốc trên tay, cho vào túi quần âu.

"Tu, tôi có thể hỏi người phụ nữ đó là ai không?" Cố Hoa Niên hỏi. Anh không có ý định dò hỏi chuyện riêng tư của Phó Tu, hoàn toàn xuất phát từ tò mò.

"Cậu không cần biết." Phó Tu đương nhiên sẽ không thỏa mãn lòng hiếu kì của Cố Hoa Niên.

"Tu, anh nói như vậy là sai rồi, con của anh đều là do tôi tạo ra đó..."

Cố Hoa Niên chưa kịp nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Phó Tu trầm xuống, đôi mắt cô độc giống như sông băng, khiến Cố Hoa Niên cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại.

"Nếu không phải cậu cùng ông ấy nhiều chuyện, tôi sao có thể có một đứa con trai không rõ lai lịch. Là bác sĩ, nghiệp vụ chuyên môn bị chó ăn cả rồi."

"Tôi......"

Cố Hoa Niên nghẹn một ngụm máu trong cổ họng.

Đó là lỗi của anh ta sao?

Đó là ý tưởng của Phó lão gia. Bệnh dị ứng của Phó Tu trước đây không nghiêm trọng, từ khi ông tiếp quản Tập đoàn mới trở nên tồi tệ hơn.

Lão gia lo lắng con trai mình tuyệt hậu, vì vậy đã giữ Phó Tu trong phòng thí nghiệm của mình, cho dù ông ta dùng phương pháp nào cũng phải lấy được tinh trùng của con trai mình.

Đích thân đến thị trấn, chọn trứng chất lượng nhất trong ngân hàng trứng của bệnh viện, tìm người đẻ thuê, chi rất nhiều tiền để Phó Nghiêu sinh ra.

Sự thật đã chứng minh rằng kế hoạch của Phó lão gia là đúng.

Bằng không, chờ đến khi câu vạn tuế ra hoa, phải đợi đến tháng năm nào.

"Tôi sẽ xem xét đề nghị của cậu, bất quá nói không chừng chỉ là ngoài ý muốn. Rốt cuộc tình trạng thể chất của tôi còn tồi tệ hơn."

Phó Tu trở về Phó viên đã gần trưa, ông ngồi trong phòng khách một mình trầm ngâm xem báo cáo kiểm tra.

Xung quanh áp suất không khí thấp khiến người hầu không dám dễ dàng tới quấy rầy.

Thương Lạc tỉnh dậy vì đói. Tối hôm qua Phó Nghiêu chỉ làm một lần nhưng tốn quá nhiều thời gian. Đây là lần đầu tiên của cô, quá mệt mỏi.

Lúc này di chuyển một chút, liền cảm thấy đau nhức khắp người, đặc biệt là giữa hai chân.

Nhưng bụng đói không chịu được, tùy ý mặc quần áo vào, tắm rửa xong đi xuống lầu.

Thương Lạc nghĩ rằng vào thời điểm này chắc không có ai ở nhà, nhưng cô không ngờ rằng Phó Tu, người đàn ông mà cô nên gọi là bố lại ở nhà.

..................

Phó tổng: Tôi rất nóng lòng muốn thử ! ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro