Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38-42

C38

Sáu năm trước, đoạn ký ức kia đối với Niệm Tưởng mà nói, cũng không tính là đã quên, nhưng là cô không muốn nhớ lại.

Niệm Tưởng vẫn còn nhớ, lần đầu tiên gặp anh ấy, thời tiết ngày hôm đó cũng không phải rất tốt, không có nắng ấm, mấy ngày liền bầu trời đều mông lung u ám, giống như là một giây sau sẽ có mưa rơi.

******

Niệm Tưởng năm ấy 18 tuổi, đang mọc răng khôn. Cái răng đó nghiêng về phía trước, đè ép lên răng nanh khác của cô.

Có không ít người bị răng khôn hành hạ qua, đó hẳn là một loại cảm giác đau đớn rất khó hình dung, không giống như đau đớn khi bị té ngã, mà là một loại đau đớn kéo dài, thật thong thả từng chút một đả kích thần kinh cảm giác, từng chút một chi phối toàn bộ thần kinh cảm giác đau đớn của con người.

Từ đầu dây thần kinh của răng khôn truyền lại, lấy một tư thái mạnh mẽ nhiệt liệt, biểu thị công khai sự tồn tại của mình. Đó là một loại nhức nhói từ chỗ sâu truyền đến, từng chút một tăng lên, muốn bỏ qua nó cũng không có cách nào bỏ qua.

Cô năm ấy còn đang học cấp ba, vừa mở bài tập ra làm liền có hơi khẩn trương. Hơn nữa răng khôn quấy phá, lần đầu tiên trong đời bị rớt đến hạng thứ năm.

Cô rất sợ đau, nhất là đau răng. Cho nên, đã tha thứ cho cái răng này một khoảng thời gian, uống không ít thuốc giảm đau, cuối cùng đau đến không chịu nổi, thế này mới xin phép đi bệnh viện.

Một năm kia, công ty cha Niệm gặp một chút vấn đề, vấn đề tuy nhỏ nhưng lại khó giải quyết. Mẹ Niệm và ông ấy cùng nhau đi công tác, hai người đã đi thành phố J.

Niệm Tưởng đứng ở cái quán nhỏ trước cổng trường cả nửa ngày trời, nhìn chằm chằm bộ điện thoại công cộng thật lâu, lâu đến ông chủ cũng động lòng trắc ẩn: "Có phải không mang tiền không? Nếu có việc gấp, cháu cứ gọi trước đi, chú không thu tiền ..."

Niệm Tưởng nói một tiếng cám ơn, lại đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc quyết định, xoay người đi đến trạm xe buýt gần cổng trường.

Cô đối với bệnh viện nha khoa kỳ thật không có quá hiểu biết, cũng không biết ở gần đây có những bệnh viện nào, gọi xe taxi xong, khi nói địa chỉ thì chỉ là: "Bác tài, đến bệnh viện nha khoa gần nhất."

Bác tài xế nhìn cô còn đeo túi sách, mặc đồng phục học sinh, một đường hỏi thăm tình hình răng đau của cô, sau đó cho cô xuống bệnh viện nha khoa trực thuộc đại học B.


Đăng ký khám xong, cô ngồi trong hành lang dài của bệnh viện, nhìn sắc trời u ám bên ngoài, tay che má phải hơi sưng, khó chịu muốn khóc.

Đợi nửa giờ sau, rốt cuộc được cô y tá gọi tên, cô hít một hơi thật sâu, bước vào, sau đó một bước đi vào trong thế giới của anh ấy.

Buổi chiều ở bệnh viện có chút đông đúc, thầy hướng dẫn của Từ Nhuận Thanh dứt khoát cho anh trực tiếp trị liệu.

Anh vừa rửa tay xong, vẫn đang mang khẩu trang. Cầm lấy tờ đăng ký để ở trước mặt anh, đập vào mắt là tên bệnh nhân —— Niệm Tưởng.

Bệnh nhân đầu tiên của anh.

"Bác sĩ, răng em đau, anh xem dùm em một chút đi..."

Anh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lại, đối diện là đôi mắt trong trẻo, thấu triệt đến mức giống như dòng suối nơi núi cao rừng sâu.

Ngón tay cô bé kia còn chỉ chỉ mặt mình, hàm hồ nói với anh.

"Niệm Tưởng?" Thật lâu sau, anh buông tờ đăng ký trên tay, đứng dậy, xác nhận tên của cô.

"... Là em." Bởi vì răng đau, cô nói chuyện rất nhỏ, từng chữ phát ra có hơi không rõ ràng, mang theo sự mềm yếu dịu dàng đặc thù của thiếu nữ ở cái tuổi này.

Từ Nhuận Thanh khẽ nhếch môi một chút, ánh mắt cũng bởi vì nụ cười này mà hơi cong lên một độ cong, nâng lên ngón tay, nhẹ đẩy cằm cô.

Vừa rửa tay xong đã chạm lên da thịt, mang theo chút hơi lạnh.

Anh một tay cố định cằm của cô, một tay bóp nhẹ cằm dưới, không dùng bao nhiêu lực liền nhẹ nhàng tách miệng cô ra. Ngón tay tiếp xúc lên làn da ấm áp, nhỏ giọng hỏi: "Nơi nào đau?"

Thanh âm Niệm Tưởng mơ hồ không rõ: "Bên phải... Tận cùng bên trong ... răng khôn..."

Cô nhịn không được đi đánh giá người con trai trước mắt, nhìn qua rất trẻ tuổi... Bộ dạng hẳn là cũng không tệ đâu. Bởi vì Niệm Tưởng nhìn thấy ánh mắt anh, đen nhánh lại thâm thúy, so với nhiều bạn học nam của cô, càng dễ nhìn hơn.

Vóc dáng cũng rất cao, hơi cong thắt lưng cẩn thận quan sát răng cô, tình huống này thì phải dựa vào gần, gần đến mức Niệm Tưởng có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất trong đáy mắt anh. Đó là một con ngươi rất trong suốt, sâu thẩm đến tận cùng.

Cô nhìn đến có chút thất thần, thẳng đến khi anh chậm rãi nhăn lại đôi mày tuấn tú, ngữ điệu bình thản nói: "Răng của em có vấn đề đã lâu."

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Niệm Tưởng thật đơn thuần cảm thấy, đây nhất định là lương y!

Cô đáng thương gật gật đầu, chờ anh buông tay ra, thế này mới khép lại miệng, lại mở miệng thì trong thanh âm đã mang theo một tia nghẹn ngào nức nở: "Em bị đau lâu rồi, bởi vì đau răng, mà thi rớt..."

Cha Niệm đã hứa hẹn cùng cô, nếu như cuộc thi lần này vẫn duy trì thành tích tốt, liền dẫn cô đi công viên chơi.

Kết quả...

Vẻ mặt cô uể oải, càng lộ vẻ ủ rũ.

Từ Nhuận Thanh lấy ra bao tay mang vào, quay đầu nhìn thấy bộ dáng này của cô, ánh mắt ở trên đồng phục học sinh của cô chạy hết một vòng, hơi trầm ngâm: "Cấp mấy?"

Dứt lời, chỉ chỉ bàn nha khoa bên cạnh Niệm Tưởng: "Nằm lên đó, tôi cẩn thận kiểm tra một chút."

Niệm Tưởng lấy ba lô trên lưng xuống, để ở trên ghế, sau đó trèo lên bàn nha khoa nằm xuống, biểu tình không chút nào thả lỏng: "Nếu như đau, nhất định phải nói cho em biết trước."

Từ Nhuận Thanh "Ừm" một tiếng, kéo ghế qua ngồi xuống, lấy khẩu kính kiểm tra tình hình răng cô.

Cô há miệng thì nhanh chóng nói một câu: "Em năm nay học cấp ba, em sợ đau, anh nhẹ một chút."

Đáy mắt Từ Nhuận Thanh tràn ra ý cười, lại nặng nề lên tiếng, chậm rãi nói: "Chỉ là kiểm tra mà thôi, sẽ không đau."

Không biết có phải là đã chuyển dời sự chú ý hay không mà giờ phút này răng đau dường như cũng giảm bớt một phần, Niệm Tưởng cũng có tâm tư đi nghiên cứu cái khác... Tỷ như người ở trước mắt này, chỉ liếc nhìn một cái liền làm cho cô hết sức có hảo cảm.

"Mọc răng khôn." Anh khẽ giọng nói một câu, lại hỏi: "Đau đã bao lâu?"

Niệm Tưởng lắc đầu, nhớ không rõ: "Em không nhớ rõ ... Dù sao cảm giác đã rất lâu rồi."

"Đi chụp phim trước, tôi muốn xem tình hình cụ thể." Anh thu tay, nhớ tới cái gì, bổ sung một câu: "Chụp phim không đau."

Niệm Tưởng có chút 囧, che miệng ngồi dậy, ngọn đèn chiếu trên bàn nha khoa chỉ cách đỉnh đầu khoảng một tấc, cô ngẩng đầu nhìn thấy, đẩy nhẹ một chút, từ trên bàn khám nhảy xuống.

Từ Nhuận Thanh đưa phiếu yêu cầu chụp phim cho cô: "Phí chụp là 30 tệ." Dứt lời, lại nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi: "Một mình em đến?"

Niệm Tưởng gật gật đầu.

"Có mang đủ tiền không?"

Niệm Tưởng tiếp tục gật gật đầu, cha Niệm cho cô sinh hoạt phí rất hào phóng, cô đến bệnh viện đã chuẩn bị tiền sẵn sàng...

"Quầy trả phí ở chỗ em đăng ký khám, trả xong thì lấy phiếu thu đi phòng chụp ở cuối dãy hành lang này." Anh chỉ phương hướng, thanh âm nhẹ nhàng, rất êm tai.

Thanh niên trẻ tuổi, mặt mày lại tinh xảo, chỉ lộ ra một đôi mắt, cũng đã dụ hoặc được lòng người.

Niệm Tưởng hơi đỏ mặt, cúi đầu "Vâng" một tiếng, cầm lên ba lô liền đi ra ngoài.

Niệm Tưởng chụp phim xong trở về, anh đã ngồi trước máy tính. Bên cạnh còn đứng một vị bác sĩ lớn tuổi, hai người khẽ giọng trao đổi vài câu, về sau, bác sĩ kia vội vàng rời đi, anh xoay người lại.

Niệm Tưởng đứng phía sau anh có chút mê mang: "Vấn đề rất nghiêm trọng sao?"

"Không nghiêm trọng." Anh giơ tay chỉ màn hình máy tính: "Em qua đây xem."

Niệm Tưởng lại gần, liền đứng bên cạnh anh, theo ngón tay anh nhìn lại. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy ảnh chụp x quang của răng, hàm răng chỉnh tề, nhưng nhìn qua... hơi giật mình...

Cô theo bản năng sờ sờ miệng, thật không dám tin ——(⊙x⊙) thì ra là mọc như vậy?

Từ Nhuận Thanh chỉ cái răng khôn: "Mọc ngang, nhìn thấy không?"

Niệm Tưởng gật gật đầu: "Nhìn thấy."

"Cho nên phải nhổ."

Niệm Tưởng 0. 0: "..." Tuy rằng trên đường đến đây cô đã tính sẽ có như vậy, nhưng giờ phút này nghe được kết quả như thế, vẫn nhịn không được run nhè nhẹ.

Sẽ đau đến khóc đi... QAQ.

"Biểu tình không cần khổ sở như vậy." Anh cười khẽ một tiếng, đôi mắt kia cũng cong lên, như một mảnh suối nhỏ, trong veo thấy đáy: "Cái răng khôn này đã làm nhiễm trùng lợi chung quanh, tạm thời không thể nhổ, cần súc nước muối và bôi thuốc mỗi ngày..."


Thoáng dừng lại, khẽ nhíu mày: "Bất quá, em còn đi học, đến bệnh viện thường có tiện không?"

"Giữa trưa có nghỉ trưa." Thanh âm Niệm Tưởng đè nén lại, có chút buồn bực: "Uống thuốc không được sao? Thuốc hạ sốt, hoặc là thuốc giảm đau."

Từ Nhuận Thanh ngước mắt, nghiêm túc nhìn cô một cái, giải thích cùng cô: "Thấy rõ ràng vị trí răng khôn chưa? Nó không có không gian mọc, sẽ tiếp tục đè ép lên răng nanh kế bên. Hơn nữa, tình huống hiện tại đã khiến cho nhiễm trùng cục bộ, nếu như không nhổ, em sẽ vẫn tiếp tục đau."

Niệm Tưởng thỏa hiệp: "Kia... Vậy lúc nào thì nhổ?"

"Làm tiêu viêm trước."

A... tiêu viêm.

Niệm Tưởng sờ sờ răng, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Lệ phí thì sao... trả hết một lần sao?"

"Không cần thiết." Anh kéo nhẹ khẩu trang một chút, vẫn chưa kéo xuống dưới, chỉ lộ thêm một chút sống mũi thẳng: "Một lần làm giảm đau tiêu viêm là 38 tệ, chỉ trả lúc này thôi."

Dứt lời, anh ngước mắt nhìn cô, hình như là đang cười, ánh mắt hơi nheo lại: "Súc nước muối sẽ hơi đau, em sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Niệm Tưởng đã thấy đau nhức liền dâng lên, cúi mắt, biểu tình thảm thiết: "Súc cũng đau sao?"

"Ừm." Anh khẽ gật đầu, nâng cổ tay nhìn thời gian: "Súc nước muối cho em trước, đợi lát nữa đi trả phí lần nữa."

Anh nhìn bàn nha khoa, thấy cô còn đứng ở chỗ đó, chỉ chỉ: "Nằm lên đi."

Chân Niệm Tưởng như nhũn ra, trong nháy mắt, trong đầu chợt lóe ra rất nhiều loại cảm xúc kỳ kỳ quái quái, chờ cô trèo lên bàn xong thì phòng tuyến tâm lý yếu ớt đang từng chút một bị thay thế bởi sự đau đớn của răng.

Hộ sĩ đi chuẩn bị dụng cụ cần dùng, Từ Nhuận Thanh đang mang bao tay, nhìn lại, thấy cô nghiêm chỉnh nằm trên bàn nha khoa, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hốc mắt lại hơi đỏ lên, gương mặt rất ủy khuất.

Anh hơi nhướn mi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nghĩ nghĩ, lại giơ tay chạm một cái lên má phải hơi sưng của cô. Cách một tầng bao tay, xúc cảm kia cũng không quá rõ ràng.

Niệm Tưởng xoay đầu nhìn anh, lúc này chóp mũi cũng đỏ, một giây sau liền có thể khóc ra.

"Sợ đau như vậy?" Anh cười khẽ một tiếng, giọng nói kia dường như có vài phần bất đắc dĩ: "Sau khi súc sẽ không lập tức giảm đau ngay, nhưng chậm rãi em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

Niệm Tưởng không dám thật sự khóc ra, chung quy... Quá mất mặt mà.

Cô nỗ lực cả nửa ngày, đem nước mắt đẩy trở về, nhưng mở miệng thì vẫn bại lộ nghẹn ngào nức nở: "Không phải... Một mình em có hơi sợ..."

Nói xong, cô lại cảm thấy mất mặt, vụng trộm nhìn anh một cái, mặt mày anh bình tĩnh, chờ cô nói tiếp.

Cô nghĩ nghĩ, mềm giọng cầu xin: "Các anh sẽ, nhẹ một chút, có được hay không?"



C39

Quá trình súc răng kỳ thật cũng rất đơn giản, dùng 1—3% dung dịch dưỡng hóa nhẹ và nước muối sinh lý hoặc là dung dịch diệt khuẩn khác, sau đó thêm 3% vị thuốc khác.

Nhưng nếu động tác thả nhẹ, tận lực không làm đau cô thì cái này cần kỹ thuật nhất định...

Từ Nhuận Thanh kiên nhẫn hoàn tất quá trình, thấy cô chỉ cau mày, ánh mắt lại trượt tới hai tay đang giao nhau ở trước người của cô, bởi vì khẩn trương mà nắm đến trắng nhợt cả hai tay. Khóe môi nhịn không được tràn ra mỉm cười, đẩy ghế ra đứng dậy, ho nhẹ một tiếng nhuận giọng: "Đã xong rồi."

Niệm Tưởng bụm mặt ngồi dậy, cảm giác đau nhức tựa hồ càng rõ ràng hơn. Cô ai oán nhìn anh, nói chuyện cũng không dám há to miệng, chỉ há nho nhỏ, nói thầm một tiếng: "Nhưng em vẫn đau quá..."

Thanh âm có chút hàm hồ, mang theo một chút nức nở rõ ràng.

Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn cô một cái, hốc mắt cô bé lại đỏ lên, lần này chóp mũi cũng đỏ, lại là biểu tình lả chả sắp khóc khi mới vừa nằm xuống bàn nha khoa.

Anh không khỏi có chút bất đắc dĩ, nhưng cô bé phấn điêu ngọc mày, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, trong lòng vẫn có chút mềm nhũn, hơi trầm ngâm: "Đợi lát nữa sẽ tốt hơn, nếu vẫn khó chịu, tôi sẽ cho em thuốc uống. Buổi chiều về nhà ngủ một giấc, liền sẽ không đau như vậy."

Anh rửa tay xong, lại ngồi xuống ghế, cầm bút bắt đầu viết bệnh án: "Trong nhà có thuốc hạ sốt không?"

"Không có..." Niệm Tưởng dừng một lát, bổ sung: "Nhưng có thuốc giảm đau."

Từ Nhuận Thanh "Ừm" một tiếng, không nói thêm gì, căn phòng lặng yên, chỉ có tiếng ngòi bút trượt trên trang giấy.

Răng đau làm cô không có hơi sức bận tâm đến cái khác, chỉ bụm mặt, than thở nho nhỏ, mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Mẹ em nói uống thuốc nhiều sẽ ngu người... Gần như không cho em uống thuốc giảm đau."

Nói xong, cô chậm rãi từ bàn nha khoa ngồi dậy, đứng ở bên cạnh anh.


Từ Nhuận Thanh đang viết bệnh án, nghe vậy, động tác trên tay ngừng lại, cau mày nhìn cô một cái: "Em đau răng là uống thuốc?"

Niệm Tưởng đầu tiên là gật gật đầu, sau lập tức lại lắc đầu phủ nhận: "Chỉ là mới gần đây... mẹ không ở nhà, trong nhà cũng không có ai. Em nghĩ răng đau chỉ là chuyện nhỏ, liền uống giảm đau. Buổi trưa mỗi ngày, sau bữa cơm, một ngày một viên..."

"Uống nhiều giảm đau đích thật không tốt." Anh cúi đầu tiếp tục viết bệnh án, ngẫm nghĩ một hồi hỏi: "Mỗi ngày đến bệnh viện một lần có tiện không? Tôi kê cho em thuốc hạ sốt, nếu như thuốc giảm đau em có nhu cầu, thì tôi sẽ kê cho em, nhưng không thể nhiều."

Niệm Tưởng gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

"Còn có, em gần đây cần chú ý ..." Anh đem toa thuốc đưa cho cô, nghĩ lại một chút, dặn dò: "Không nên dùng đầu lưỡi liếm răng khôn, sau khi ăn cơm nhất định phải súc miệng, tình hình hiện tại của em tốt nhất là dùng nước muối."

Niệm Tưởng tiếp tục gật gật đầu, có chút không yên lòng.

"Muốn làm giảm bớt đau răng còn có một phương pháp vật lý, chính là dùng đá chườm lạnh." Anh chỉ chỉ mặt mình, ý bảo: "Mặt em hơi sưng lên."

Niệm Tưởng nâng lên móng vuốt, bụm mặt (/▽), toa thuốc che hơn nữa khuôn mặt cô, cô buồn buồn lẩm bẩm một tiếng: "Em biết..."

Niệm Tưởng đi xếp hàng trả phí, bởi vì răng đau cả người cũng không có vui vẻ, mặt mày đều thể hiện mệt mỏi. Vốn định lấy thuốc xong liền đi về, kết quả mới vừa đi vài bước liền phát hiện ví tiền để trong ba lô còn ở trong phòng khám.

Cô nhận mệnh đi trở về lấy, bác sĩ lại như là đang chờ cô. Thấy cô quay lại, liền hướng về phía cô vươn tay ra.

Niệm Tưởng ngẩn ngơ nhìn tay anh, đây là một đôi tay thon dài, khớp ngón rõ ràng, nhìn qua thanh tú lại ưu nhã... Tuy rằng thanh tú và ưu nhã cũng không thích hợp dùng để hình dung bàn tay.

Từ ngữ của cô vốn không nhiều, chỉ biết, bởi vì mức độ mĩ mạo của đôi tay này, đã biến cô trở thành bệnh nhân cuồng tay đẹp...

Thấy cô nhìn mình chằm chằm tay mình mà ngẩn người, Từ Nhuận Thanh khẽ ngoắc ngón tay, ý bảo cô đem toa thuốc đang cầm đưa tới. Niệm Tưởng thế này mới như ở trong mộng tỉnh lại, thử thăm dò đưa toa thuốc cho anh: "Muốn, muốn cái này sao?"

Anh gật đầu một cái, không mở miệng.

Khi đưa qua thì đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải tay anh. Tay nam giới đại khái vốn ấm áp hơn nữ giới, Niệm Tưởng chỉ cảm thấy cảm giác se se lạnh vừa rồi, khi anh chạm vào cằm cô hoàn toàn bất đồng, đầu ngón tay của anh tản ra nhiệt độ, nhiệt độ kia giống như muốn làm bỏng cô, nóng đến làm tim cô hơi run lên.

Thật là... cảm giác rất kỳ quái...

Cô mờ mịt nhìn bóng lưng anh.

Từ Nhuận Thanh vẫn chưa chú ý đến, trong nháy mắt đó tâm tư Niệm Tưởng trăm chuyển ngàn xoay, hơi cong thắt lưng, cầm bút lên viết thêm chỉ dẫn trong toa. Làm xong cái này, đem toa thuốc trả lại cho cô, lại không yên tâm dặn dò một câu: "Nếu như không phải đau đến chịu không nổi, chớ uống giảm đau."

Thấy cô còn sững sờ, anh kiên nhẫn chờ giây lát, thấy cô bé rốt cuộc hồi tỉnh, lại đột nhiên đỏ mặt, anh hơi khó hiểu, nhưng cũng không có nói nhiều, chỉ dặn dò: "Lời dặn của bác sĩ phải nhớ rõ, hôm nay chú ý nghỉ ngơi, trưa mai lại đến."

Niệm Tưởng đã không nghĩ tiếp tục ở trong này, vội vàng gật đầu, thấy anh không có dặn dò gì nữa, nói tiếng "Bác sĩ, hẹn gặp lại " liền giống như con mèo bị đạp phải đuôi, thật nhanh chạy đi.

Cô chân trước mới vừa đi, Từ Nhuận Thanh liền phát hiện cô không cẩn thận làm rơi thẻ học sinh ở trên bàn nha khoa, anh ngồi xổm xuống nhặt lên, đầu ngón tay tiếp xúc lên bao thẻ bên ngoài, cúi đầu nhìn.

Trên đó ghi rõ trường học, tên, niên cấp.

Anh nghiêm túc nhìn mấy lần, đuổi tới cửa phòng muốn trả cho cô, thì trên hành lang dài rộng lớn đã không có thân ảnh cô. Anh đi trở về, kéo ra ngăn kéo bàn làm việc bỏ vào, dự định ngày mai trả lại cho cô.

Từ đó, rất lâu về sau này, Từ Nhuận Thanh lại nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Tưởng, đều không khỏi nghĩ đến, quả thật là đã đem tất cả kiên nhẫn cùng dịu dàng, đều chỉ cho cô.


Ngày hôm sau Niệm Tưởng đi bệnh viện tìm anh cả nửa ngày, Từ Nhuận Thanh cũng không có ở phòng khám ngày hôm qua, mà ở cùng một bác sĩ lớn tuổi trong căn phòng khác, hình như là đang trao đổi bệnh tình bệnh nhân, giọng nói thật nghiêm túc.

Kỳ thật Niệm Tưởng có chút không xác định có phải là anh hay không, bởi vì anh lúc này mang khẩu trang, hơi nghiêng người, Niệm Tưởng cũng nhìn không rõ lắm...

Cô ôm ba lô đứng ở cửa quan sát một hồi, rốt cuộc đợi đến khi anh phát hiện sự tồn tại của cô, quay người nhìn lại.

Sau đó Niệm Tưởng đã được như ý nguyện, nhìn thấy đôi mắt kia của anh, tựa như dòng suối trong khe núi, lại vừa giống giếng cổ ngàn năm, trong trẻo lại sâu thẳm.

Cũng trong lúc đó, anh phát hiện ra cô, hơi ngừng lại, hạ giọng cùng vị bác sĩ kia nói vài câu gì đó, liền hướng tới cô mà đi.

Niệm Tưởng đi theo anh trở lại phòng khám ngày hôm qua, cười híp mắt báo cáo: "Bác sĩ, hôm nay em đã tốt hơn một chút."

"Không đau?" Anh hỏi.

"Vẫn đau." Trong long Niệm Tưởng vẫn còn sợ hãi sờ sờ mặt: "Bất quá so với trước kia tốt hơn một chút."

Từ Nhuận Thanh thay đổi khẩu trang, lại mang bao tay vào, xoay người nhìn cô, thấy cô đã phi thường tự giác ôm ba lô nằm trên bàn nha khoa. Kéo ghế qua ngồi xuống, sau khi dùng khẩu kính kiểm tra tình hình răng cô: "Vẫn chưa được, phỏng chừng còn phải đến hai ngày làm tiêu viêm."

Có hộ sĩ lại đây, anh liệt kê những dụng cụ cần dùng, hỏi hộ sĩ đi xem lịch công tác.

Niệm Tưởng ngồi nhàm chán, hết nhìn đông tới nhìn tây, đánh giá căn phòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên bàn làm việc, bảng tên bác sĩ, thì đôi mắt nhíu lại, chăm chú nhìn.

Đổng Vực?

Cái này là phòng khám của anh, vậy bảng tên này chắc cũng là của anh, vậy anh gọi là Đổng Vực?

Đổng Vực sao...

Cô lặng lẽ nhớ.

Đợi đến ngày thứ tư tái khám, chỗ lợi bị viêm của cô đã khỏi. Niệm Tưởng nằm trên bàn nha khoa có chút thấp thỏm hỏi anh: "Có phải muốn nhổ răng."

"Phải." Anh trả lời, lời ít mà ý nhiều, rồi nhớ tới cái gì, liếc cô một cái, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Đối với em mà nói, là sẽ đau."

Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đến báo cáo tình hình, Từ Nhuận Thanh đã sớm biết trình độ sợ đau của cô thế nào.

Niệm Tưởng nhìn anh mang khẩu trang, sau một lúc chuẩn bị tâm lý, mới do dự hỏi ra một vấn đề hoàn toàn không liên quan: "Vì cái gì mỗi lần em tới, anh đều mang khẩu trang?"

"Đang có bệnh, có thể gây truyền nhiễm."

Niệm Tưởng: "..."

Kỳ thật tiếp xúc mấy ngày nay, Niệm Tưởng mới phát hiện, vị bác sĩ này cho cô cảm giác hoàn toàn bất đồng với ấn tượng lần đầu tiên cô gặp anh.

Không thật sự thích nói chuyện, hình như cũng không phải rất dịu dàng, chỉ là, đối với cô lại rất có kiên nhẫn... Hơn nữa, cảm giác cho người khác cũng không giống như lúc đầu được tắm gió xuân, ngược lại có chút thanh lãnh.

Bởi vì đang đi học, thời gian của cô có hạn. Bình thường đều là lúc nghỉ trưa chạy tới đây, mỗi lần cô đến thì trong bệnh viện có rất ít bác sĩ và hộ sĩ, gần như đều đi ăn cơm trưa.


Chỉ có một mình anh ở trong phòng chờ cô, có đôi khi là đọc sách, có đôi khi xem bệnh án, không nóng vội, bộ dáng rất tùy ý.

Tiếp xúc thời gian ngắn, cho nên, hiểu biết của Niệm Tưởng đối với bác sĩ chính của mình ít đến đáng thương, tất cả nhận biết từ đó giờ, toàn bộ đều là tự mình từng chút một chắp vá nên.

Nhưng chính là như vậy, hết thảy đều chắp vá về anh, lại là một loại lạc thú duy nhất trong nhân sinh vô vị trước giờ của cô.

Răng khôn đã được tiêu viêm liền có thể nhổ, Từ Nhuận Thanh vừa viết bệnh án vừa hỏi một cách rất tự nhiên: "Răng khôn có thể nhổ rồi, có đang trong kỳ kinh nguyệt?"

Niệm Tưởng "A" một tiếng, trực tiếp ngây ngẩn cả người ——

Không phải chứ... Anh vừa hỏi cái gì?

Từ Nhuận Thanh nhấc mắt nhìn cô, lặp lại: "Tôi hỏi em, bây giờ có đang trong kỳ kinh nguyệt hay không."

Niệm Tưởng đỏ mặt, ngượng ngùng, ngay cả tay chân cũng không biết để vào đâu. Thấy anh còn đang chờ mình trả lời, lắc đầu một cái, nhớ tới... Nếu như nhổ xong, có phải là không thể gặp anh nữa không?

Nghĩ như vậy, nhanh chóng dùng sức gật gật đầu: "Đang, đang... trong kỳ..."

Nói xong càng thêm cảm thấy ngượng ngùng, vị bác sĩ nam thần, khí chất phá lệ hấp dẫn này, cô còn có cảm tình đầy mình với người ta, lại nói một vấn đề như vậy... Làm cho cô cảm thấy thật xấu hổ (*/w*)...

Càng nghĩ càng ngượng ngùng, đã hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh, liền cúi đầu, càng cúi càng thấp, càng cúi càng thấp...

Từ Nhuận Thanh thấy thế, trầm ngâm nói: "Không cần ngượng ngùng, thời gian hành kinh không thể nhổ răng, đây là câu hỏi thông lệ."

Nói xong, phát hiện cô bé trước mặt... Không chỉ có đỏ mặt hơn, ngay cả vành tai phấn nộn cũng lập tức đỏ bừng.

Anh chợt dừng lại, như có đăm chiêu, giải thích: "Thời gian hành kinh, sẽ làm chậm khả năng đông máu..."

"Anh không nên nói nữa..." Trong thanh âm của Niệm Tưởng gần như mang theo nức nở, tuy rằng hiểu được đạo lý anh giải thích, nhưng hiểu được là một chuyện, chấp nhận lại là một chuyện khác, hai việc này ở trong mắt cô vẫn còn kém một khoảng cách.

Cô là cô gái da mặt mỏng nha (* ̄▽ ̄*).

Cô cố gắng nhìn chằm chằm mũi chân, lặng lẽ nghĩ, nếu có thể dùng ánh mắt đào một cái lỗ, cô có thể chui vào thì tốt biết bao...

┮﹏┮.

Dễ dàng thẹn thùng như vậy?

Từ Nhuận Thanh khẽ nhíu mày một cái, lập tức lựa chọn trầm mặc.



C40

Niệm Tưởng chống cán bút, nhìn chằm chằm bài thi, ngẩn người.

Cô đã có mấy ngày không đi bệnh viện, vốn cho là đang kỳ kinh nguyệt còn có thể kéo dài vài ngày để gặp anh... Kết quả, kéo dài thì được kéo dài, nhưng cũng không thấy được người.

Ngày ấy, trước khi đi cô còn cẩn thận hỏi: "Bác sĩ, vậy ngày mai em còn cần lại đây súc và bôi thuốc không?"

"Không cần." Anh chợt dừng, bổ sung: "Hết kỳ thì đến nhổ răng."

Cô ôm ba lô đứng một hồi, thật lâu sau mới "Vâng" một tiếng, quay người, mới vừa đi vài bước, anh gọi cô lại.

Niệm Tưởng lập tức phấn chấn quay đầu nhìn anh, chỉ nghe ngữ khí anh bình thản, giọng nói bình bình: "Hôm nhổ răng, đến buổi sáng đi, ăn sáng xong thì đến."

Niệm Tưởng gật gật đầu, thấy anh đã không nói gì nữa, khó nén thất vọng rời đi.

Cha mẹ Niệm đã trở về, biết cô mấy ngày nay răng đau đến mức mặt cũng sưng lên, đau lòng rất nhiều, vừa đau lòng vừa than thở, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "May mắn không sưng thành đầu heo a..."

Cha Niệm tự trách mình gần đây công tác quá bận rộn, do đó bỏ quên khuê nữ nhà mình, tâm sinh lý cũng không thích hợp, tỏ vẻ không truy cứu đối với thành tích thất thường của Niệm Tưởng, cũng ân cần hỏi han từ đầu đến chân một lần, xuống bếp làm cơm, còn làm cả cơm hộp cho Niệm Tưởng mang theo cả tuần lễ.

Thuận tiện... Sợ ảnh hưởng học tập của cô, thúc giục cô thứ bảy đi bệnh viện nhổ răng.

Mẹ Niệm một lần đi công tác như vậy, quay đầu thấy khuê nữ đã gầy xuống một vòng, lại nghe hàng xóm nói, lần trước nhìn thấy mặt Niệm Tưởng sưng to. Nghĩ như vậy càng thấy khó chịu, trong nhà ngay cả người quan tâm hỏi han cũng không có. Nói dễ nghe một chút đó là hiểu chuyện, biết trong nhà có chuyện phiền lòng nên không nói, nói khó nghe một chút chính là cái tôi quá lớn, có việc thì tự mình lo.

Nhưng dù sao cũng là con gái duy nhất của bà, từ nhỏ được mẹ cha nâng niu cưng chiều lớn lên, suy nghĩ một chút liền đau lòng, đau lòng liền nổi lên tình mẫu ái cuồn cuộn. Cho nên, đương nhiên quyết định, thứ bảy cùng cô đi nhổ răng.

Niệm Tưởng vốn còn muốn kéo dài vài ngày ... Nhổ răng, việc dũng cảm như vậy, hiển nhiên không thích hợp với loại người nhát gan sợ đau như cô.

Kết quả, cứ như vậy bị gây khó dễ.

Bất quá, Niệm Tưởng vẫn tỏ vẻ tự mình có thể, không cần mẹ Niệm hi sinh thời gian cùng đi.

Mẫu ái tràn lan, mẹ Niệm khiếp sợ, che ngực ngã vào lòng cha Niệm, giả mù sa mưa, khóc nửa ngày: "Con gái không thương ... tôi làm mẹ có quá thất bại hay không..."

Niệm Tưởng nghe được nhíu mày, bị cha Niệm hung hăng trừng mắt một cái, uể oải đồng ý.

Cô tính toán ngày nhổ răng kia, có nên lớn mật một lần đi hỏi số di động cá nhân của bác sĩ hay không, vì về sau không thể gặp mặt, tốt xấu gì có số điện thoại ngẫu nhiên có thể liên lạc... Hơn nữa, không phải nói là, sau khi nhổ xong có chuyện gì đều phải liên hệ bác sĩ chính sao?

Cứ như vậy hoàn toàn quang minh chính đại.


Nhưng...

Mẹ Niệm nóng lòng yêu cầu cùng đi, cô hoàn toàn không dám, không chỉ không dám xin số, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ ...

Thứ bảy, đúng lúc là ngày đông đúc nhất của bệnh viện, Niệm Tưởng đứng trong đám người có chút đứng ngồi không yên, liên tiếp hướng vào trong phòng nhìn quanh.

Từ Nhuận Thanh đang khám răng cho một bạn nhỏ, so với những bác sĩ khác mà nói, anh có vẻ nhàn rỗi một chút, cho nên rất nhanh liền đến phiên cô.

Anh còn đang viết bệnh án, nhìn thấy cô tiến vào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ bàn nha khoa sau lưng: "Ăn điểm tâm chưa? Nằm trên đó tôi kiểm tra trước một chút."

"Đã ăn." Không chỉ ăn, còn ăn quá no ...

Cha Niệm làm sủi cảo hải sản, hương vị có chút nặng mùi, trước khi cô ra khỏi cửa còn tỉ mỉ đánh răng hai lần, lại nhai kẹo cao su... Sẽ không có mùi gì kỳ quái đi.

Cô quay lưng lại anh, vụng trộm hà hơi, rất tốt, mùi bạc hà thoang thoảng.

Từ Nhuận Thanh viết xong bệnh án, dặn dò cô hộ sĩ đi lấy dụng cụ nhổ răng, cũng không có ngồi dậy, trượt một cái, xoay người đến bàn nha khoa.

Anh lấy khẩu kính cẩn thận kiểm tra một lần, gật đầu một cái: "Chuẩn bị sẵn sàng?"

Hộ sĩ đã rất nhanh lấy dụng cụ đặt trên bàn điều khiển, trước lúc rời đi còn nhìn cô một cái.

Niệm Tưởng nằm trên bàn nha khoa, nhìn anh lấy ra cây kềm được đóng gói cẩn thận, nhịn không được càng không ngừng hít sâu: "Nhất định, nhất định phải nhẹ một chút..."

Thịnh, thịch, thịch, lúc này nhìn bác sĩ không có một chút nào ngọc thụ lâm phong, thật hung tàn ┮﹏┮.

Đại khái là bộ dáng không có tiền đồ của cô làm mẹ Niệm cảm thấy hết sức mất mặt, tay mẹ Niệm vỗ vỗ vai cô trấn an, quay đầu liền đi ra ngoài đợi: "Sẽ nhanh thôi, mẹ ở bên ngoài đợi con."

Mẹ... Không cần... Không nói phải chiến đấu cùng con sao... Hic, sao lại đi a...  ̄ he ̄

Cô đang muốn gọi mẹ lại, vừa định ngồi dậy, đang chuẩn bị tiêm tê cho cô, Từ Nhuận Thanh liền cúi mắt nhìn cô một cái. Ánh mắt thanh lãnh lại thâm thúy, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn cô, Niệm Tưởng cũng không dám động đậy.

Không thể khiêu chiến quyền uy của bác sĩ chính...

"Lúc tiêm tê sẽ đau một chút." Anh ý bảo cô há miệng, tiêm tê vào hai bên răng khôn, thấy cô nhíu mày, vì phân tán lực chú ý, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng cô: "Buổi sáng ăn cái gì?"

Niệm Tưởng có chút ngượng ngùng: "Sủi cảo hải sản..."

Từ Nhuận Thanh đang cầm dụng cụ chợt dừng lại, ghé mắt nhìn cô, tiếp tục...

Qua mấy phút sau, anh dùng dụng cụ khẽ chạm vào miệng cô: "Có cảm giác không?"

"Đã tê rần." Niệm Tưởng liếm liếm môi, không có cảm giác gì quá lớn.

Từ Nhuận Thanh thấy cô liếm môi, nháy mắt trên môi nhiễm vài phần thủy quang. Sắc môi cô bé vốn phấn nộn hồng hồng, lúc này nhiễm lên thủy quang, dưới ngọn đèn chiếu rọi, càng hiện ra vài phần tiên diễm ướt át, phá lệ mê người.

Anh nhìn không chớp mắt, làm cho cô há miệng, lại dùng dụng cụ chạm vào lợi chung quanh răng khôn: "Có đau hay không?"

Niệm Tưởng biết anh sắp bắt đầu, khẩn trương đến mức hô hấp cũng có chút không thông, nhìn chằm chằm anh.

Từ Nhuận Thanh bị ánh mắt của cô nhìn đến ngẩn người, thoáng cong ánh mắt, hình như là đang cười: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"

Niệm Tưởng đang há miệng không có cách nào trả lời, tròng mắt vòng tới vòng lui... 0. 0 bác sĩ, anh biết đọc tâm thuật không, nhanh chóng đọc đi, đọc đi!

Hình như là hiểu cô hiện tại không thể trả lời anh, Từ Nhuận Thanh chuyển ánh mắt, tự nói: "Tôi biết em sợ đau."

Anh đã chuyên chú tách lợi chung quanh răng cô, ánh mắt nặng nề, nghiêm túc hơn nữa. Miệng tuy nói ra những lời này nhưng bởi vì lực chú ý không đặt vào câu nói, đến cuối cùng, ngữ khí như mang theo vài phần nỉ non, mềm nhẹ, ôn hòa, đi thẳng vào lòng người.

Niệm Tưởng có chút sững sờ, nhịn không được quay mắt đi, không dám nhìn anh nữa.

Nhổ răng cần cắt một phần lợi, tình hình răng của Niệm Tưởng còn cần bỏ đi một phần khác, nhưng kỹ thuật thao tác anh đã nắm trong lòng bàn tay.

Niệm Tưởng nằm trên bàn nha khoa yên lặng rơi lệ —— lừa gạt, còn nói không đau, có thuốc tê sẽ không có cảm giác!

Từ Nhuận Thanh đang nhổ răng cho cô, miệng vết thương hơi lớn, xuất huyết tương đối nhiều, anh lại thay đổi bông thấm khác. Vừa cúi đầu, liền nhìn thấy cô bé ở nơi đó lặng lẽ khóc.

"Rất đau?" Anh nhíu mày một cái.

Niệm Tưởng thật ủy khuất gật gật đầu, có cảm giác như đầy răng trong miệng cũng bị nhổ xuống ┮﹏┮...

"Nhiều nhất ba phút." Anh nói xong câu này, dời tầm mắt. Trong lòng lại khẽ rung rinh, động tác trên tay không tự giác thả nhẹ hơn một chút.

Anh nói ba phút liền thật sự là ba phút, kẹp răng đã nhổ xong, xử lý vết thương, bởi vì miệng vết thương hơi lớn, còn khâu mấy mũi. Làm xong này đó, gắp bông cho cô ngậm lại: "Rất đau sao?"

Niệm Tưởng lắc đầu, đưa tay lấy khăn giấy muốn lau nước mắt, nhưng đang nằm, với không tới, đang muốn ngồi dậy, anh đã rút bao tay ra, lấy hai tờ khăn giấy nhét vào lòng bàn tay cô.

Mẹ Niệm canh thời gian tiến vào, thấy Niệm Tưởng khóc, ánh mắt hồng hồng, đỡ cô ngồi dậy, liên thanh an ủi: "Khóc cái gì, nhổ xong thì tốt rồi. Là người lớn nha, sau muốn ăn cái gì bảo ba con làm cho con, đừng khóc..."

Thời điểm mẹ Niệm hiếm có dịu dàng như vậy, Niệm Tưởng rất hưởng thụ, lau khô nước mắt liền chịu đựng không khóc nữa.

Từ Nhuận Thanh rửa tay xong đi trở về, thấy bên môi cô còn có một vết máu, dùng cái nhíp gắp bông đã tẩm ướt, một tay bóp nhẹ cằm của cô, một tay nâng lên muốn lau cho cô.

Niệm Tưởng lại nhớ ra mẹ còn ở trong này, theo bản năng muốn tránh ra. Cô vừa nghiêng đầu, Từ Nhuận Thanh đã xiết cằm cô, hơi dùng sức: "Đừng nhúc nhích."

Mẹ Niệm vỗ một chưởng trên đùi Niệm Tưởng: "Nghe lời bác sĩ, động cái gì mà động."

Niệm Tưởng đau đến kêu lên một cái, nhe răng trợn mắt, biểu tình trên mặt cũng có chút mất tự nhiên. (⊙o⊙) cô là con ruột sao! Xuống tay nặng như vậy...

"Em bị xuất huyết có chút nghiêm trọng, ở chỗ này chờ nửa giờ, tôi sẽ xem lại. Hôm nay không cần súc miệng đánh răng, có nước miếng đều nuốt xuống, không được phun ra. Hai giờ sau mới có thể ăn cơm, hai ngày nay ăn thức ăn hơi lạnh, mềm, dễ nuốt.

Còn có, buổi chiều liền nghỉ ngơi đi, không nên quá mệt. Miệng vết thương của em hơi lớn, tôi đã khâu, một tuần sau trở lại cắt chỉ, nếu đau dữ dội thì uống một viên giảm đau, nếu còn trong phạm vi chịu đựng thì không cần uống.

Trở về có thể chườm lạnh một chút, giảm đau và phòng ngừa sưng lên."

Nói xong, anh kéo ra ngăn kéo thứ nhất của bàn làm việc, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: "Có việc gì thì liên hệ số này."

Niệm Tưởng nhận lấy, nhìn thoáng qua, ánh mắt sáng ngời.

Mặt trên in tên "Đổng Vực", phía dưới ngoài dãy số bệnh viện, còn có số di động công tác.

Cô gần như là mừng rỡ, nụ cười trên mặt làm sao cũng không giấu được, cong ánh mắt trong trẻo, hướng về phía Từ Nhuận Thanh mà cười, miệng ngậm bông không dám há lớn, liền hàm hồ nói một câu: "Cám ơn bác sĩ."

Mẹ Niệm vui mừng gật gật đầu, trưởng thành, hiểu lễ phép a!

Nghĩ như vậy, bà thuận tiện hỏi: "Hàm răng của Niệm Tưởng chúng tôi có tốt không?"

"Chất lượng răng cô bé không phải đặc biệt tốt, bất quá vệ sinh tốt cho nên không có vấn đề lớn. Chỉ là răng trước có chút chen lấn, đề nghị niềng răng."

Niệm Tưởng vừa nghe niềng răng, cảm thấy răng đầy miệng nhất thời bủn rủn ... Không cần nói đùa a ⊙_⊙... Cô gan nhỏ, không cần dọa...

Mẹ Niệm như có điều suy nghĩ, mắt nhìn Niệm Tưởng rõ ràng có chút hoảng sợ, âm thầm suy nghĩ, vì thế, vấn đề niềng răng này chính là ngay tại hôm đó được mở ra.

******

Niệm Tưởng trở về, thật trịnh trọng đem tấm danh thiếp kia cho vào ví tiền cá nhân của mình, thường thường lấy ra xem vài lần, học thuộc làu số điện thoại.

Ngày thứ năm, cô rốt cuộc không kháng cự được. Sau khi viết xong bài tập, xoa cổ đau mỏi, tâm lý chuẩn bị cả nửa ngày, chiếu trên danh thiếp, nhắn một cái tin vào số di động, sợ mình đánh sai số, cẩn thận đối chiếu dãy số nhiều lần.

Cô hỏi: "Bác sĩ, em nhổ răng xong, miệng vết thương vẫn còn có chút đau, không nghiêm trọng chứ? Có thể ảnh hưởng việc cắt chỉ hai ngày sau không." Sợ anh không biết mình là ai, còn để lại tên của mình.

Đã là mười giờ đêm, cô gửi xong mới lưu ý đến thời gian, không khỏi có chút ảo não, lúc này anh đã ngủ chưa?

Đang nghĩ như vậy, di động run lên, gửi lại một cái tin: "Hai ngày sau đến tái khám, sẽ xem lại."

Niệm Tưởng trả lời một chữ "Vâng", rốt cuộc không đợi được anh trả lời lại nữa.

Đổng Vực ngày hôm sau đi làm thì nhớ tới chuyện này, thuận miệng nhắc tới cùng Từ Nhuận Thanh: "Có phải bệnh nhân của cháu gọi là Niệm Tưởng?"

Động tác trên tay Từ Nhuận Thanh chợt dừng lại, nhìn Đổng Vực: "Đúng."

"Đêm qua gửi tin nhắn cho chú, hỏi việc nhổ răng xong vết thương còn đau, có ảnh hưởng việc cắt chỉ hay không. Chú không biết tình huống cụ thể, liền bảo cô ấy hai ngày sau theo thường lệ đến tái khám."

"Cảm ơn thầy." Từ Nhuận Thanh nói xong, không biết làm sao liền nhớ đến bộ dáng cô bé lã chã chực khóc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hẳn nên cho cô số liên lạc của mình, bất quá, anh vừa mới đến thực tập...

******

Hai ngày sau, Niệm Tưởng đến tái khám.

Bữa sáng cô uống quá nhiều sữa đậu nành, trên xe công cộng chen lấn nửa giờ, vừa đến bệnh viện trước hết tìm WC...

Mơ hồ nhớ WC ở cuối hành lang, thời điểm đi qua đích thật là tìm được WC, bất quá cái WC này có chút kỳ quái... Bởi vì chỉ có một phòng.

Cô đứng ở cửa một hồi, nhìn trái phải không gặp ai đi qua, lại nghẹn đến mức không thể chờ được, dứt khoát đẩy cửa vào, kết quả ——

Đẩy, đẩy không ra? (⊙x⊙)

Cô đang kiên trì đẩy, bên trong cửa đột nhiên truyền đến giọng nói có chút quen thuộc: "Có người."

Niệm Tưởng nhất thời ngây ra như phỗng —— cái gì, cái gì? Bác sĩ chính!!!

Một giây sau, cô nghe thấy thanh âm anh tựa hồ đã đi tới gần, nhất thời 囧 tay cầm nắm cửa luống cuống... Thật là mất mặt a, làm sao, làm sao, làm sao...


Không thể bị anh biết là mình ở ngoài cửa... Vạn nhất anh hiểu lầm cô là tên biến thái thì làm thế nào!

Cố tình tiếng bước chân đó càng ngày càng gần, da đầu Niệm Tưởng run lên, theo bản năng thật nhanh chạy ...chạy ...

Chờ cô đỏ mặt hỏi hộ sĩ WC ở đâu, giải quyết vấn đề sinh lý xong mới chậm rãi trở về phòng khám, dọc theo đường đi đều suy nghĩ, cô không lên tiếng, chạy cũng rất nhanh, hẳn là không phát hiện cô đi?

Cứ như vậy thấp thỏm đến phòng khám, cũng không nhìn được cái gì trên mặt Từ Nhuận Thanh. Chờ cô lại đây, câu nói đầu tiên chính là: "Hai ngày trước gửi tin nhắn, nói miệng vết thương còn đau, hiện tại thế nào?"

Niệm Tưởng chủ động trèo lên bàn nha khoa: "Hiện tại không đau, em uống canh xương cả một tuần..."

Từ Nhuận Thanh kiểm tra một chút, không chút để ý trả lời: "Hình như cũng không gầy đi..."

Niệm Tưởng: (⊙o⊙) cô rất béo sao...?

Anh cầm dụng cụ cắt chỉ cho cô, trong đầu Niệm Tưởng liền vẽ ra... Hôm nay là lần cuối cùng, nếu như răng không có vấn đề, cô sẽ không tới nơi này nữa, phải tìm một lý do nào đó tiếp tục gặp anh mới được...

Niệm Tưởng không yên lòng nghĩ nghĩ, Từ Nhuận Thanh bên này đã cắt chỉ xong, tháo xuống bao tay, đang muốn đi rửa tay, vừa mới quay người, liền cảm giác vạt áo blouse trắng bị kéo nhẹ.

Anh cúi đầu nhìn, một tay cô chống trên bàn nha khoa, một tay kéo vạt áo anh, ngửa đầu nhìn anh, gương mặt chờ đợi: "Bác sĩ, anh có thể cho em số di động cá nhân không?"

Có chút ngượng ngùng, vừa sợ anh sẽ từ chối, thanh âm cũng nho nhỏ, lại vừa đủ có thể làm cho Từ Nhuận Thanh nghe rõ ràng.

Anh vừa chần chờ, Niệm Tưởng cho rằng anh cũng không muốn cho, ngón tay kéo góc áo anh chậm rãi buông ra, vẻ thất vọng trên mặt không chút nào che dấu: "Nguyên lai không thể được sao?"

Anh quay người nhìn cô, đột nhiên có chút chần chờ: "Muốn số cá nhân làm gì?"

Niệm Tưởng "A" một tiếng, anh hỏi trực tiếp như vậy, cô căn bản không biết trả lời như thế nào.

Nói thích anh sao... Ngay cả anh trông như thế nào cô còn chưa biết...

Từ Nhuận Thanh nhìn nét mặt của cô liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, thoáng mím môi một chút, suy nghĩ, vẫn là từ chối nói: "Không phải đang học cấp ba sao? Hẳn nên lấy học tập làm trọng, chúng ta rõ ràng chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân..."

Nói xong câu này sợ cô không hiểu, lại hơi cúi đầu, xác nhận: "Những lời này nghe có hiểu không?"

Sắc mặt Niệm Tưởng hơi trắng bệch, có chút kinh ngạc nhìn anh một cái, gật gật đầu. Ánh sáng trong đôi mắt kia tựa hồ cũng ảm đạm không ít, cứ như vậy thẳng tắp nhìn anh, trong khoảnh khắc đã nổi lên ánh lệ.

Muốn khóc?

Từ Nhuận Thanh nhíu mày một cái, có chút luống cuống. Hay là cứ cho cô, về sau từ từ dạy bảo?

Bất quá còn chưa chờ anh thỏa hiệp, cô đã từ trên bàn nha khoa trượt xuống, thần sắc nghiêm túc giải thích với anh: "Xin lỗi."

Từ Nhuận Thanh còn chưa phản ứng kịp đây là giải thích cái gì, cô đã nhào lên, một tay choàng qua ôm cổ anh, chợt đem cả người anh kéo xuống, một tay đặt trên môi anh.

Anh còn mang khẩu trang, ngón tay Niệm Tưởng cho dù đè lên cũng chỉ có thể cảm nhận được xúc cảm của khẩu trang. Cô nâng lên ánh mắt nhìn anh một cái, vừa ngẩng đầu liền hôn lên.

Chân mày Từ Nhuận Thanh nhíu chặt, đang muốn đẩy cô ra, lại phát hiện cô hôn lên cũng không có trực tiếp hôn môi anh... Ngược lại là...

Anh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt híp lại, đáy mắt hình như có ánh sáng chợt lóe, cứ như vậy trầm mặc không nói, cho cô ăn đậu hủ một lần —— à, vẫn là cách ngón tay cái của cô ăn đậu hủ...

Cô nhón chân đứng không vững, Từ Nhuận Thanh thậm chí còn có tâm tình đỡ cô một phen, nghĩ đợi lát nữa nhất định phải giáo huấn cô một chút. Không ngờ, cô đứng vững xong, cũng không dám nhìn anh, ngay lập tức xoay người chạy.

Từ Nhuận Thanh nhìn bóng lưng cô, ngẩn người, lập tức nhớ tới cái gì, kéo ra ngăn kéo bàn làm việc nhìn.

Thẻ học sinh của cô còn lặng yên nằm ở đó, trong ảnh chụp cô hơi cong môi, cười an nhiên.

Tâm tình của anh nhất thời bắt đầu có chút phức tạp.

Niệm Tưởng...

Vậy sau này, đích xác thành "Kỷ Niệm" anh nhớ mãi không quên.



C41

Tầng tầng lớp lớp hình ảnh vụt qua.

Anh cố tình phủ thấp thân mình, cảm giác bách bức như vậy, làm cho toàn bộ cảm xúc của cô đều rơi vào cặp mắt thâm thúy của anh. Đáy mắt giống được nhuộm một màu đen đặc tối thẫm.

Hồi ức trong đầu Niệm Tưởng vẫn gào thét mà qua, làm cho cô giờ phút này hoàn toàn không biết làm thế nào đối mặt anh...

Đó là lần đầu tiên cô thích một người, rõ ràng có thể cảm giác được, tự mình muốn tới gần anh, muốn tiếp cận cùng anh, muốn biết sự hiện hữu của anh, hơn nữa, bất luận thế nào cũng không có cảm giác bài xích.

Chỉ tiếc, trước đó cô lỗ mãng, hình như đã vô tình bóp chết đoạn tình cảm còn chưa nảy mầm này... Hơn nữa, còn là chính miệng anh... cự tuyệt.

Về đối ngoại, trước giờ cô luôn có phản ứng chậm chạp, đoạn tình cảm vô duyên này kỳ thật cũng không làm cho cô khó chịu bao lâu.

Hình như là một tuần? Hay là hai ngày mà thôi?

Sau này, việc học dần dần bận rộn, thêm việc cố ý không nghĩ đến anh, không muốn nhớ đến một người —— mỗi lần cô nghỉ ngơi một mình tại phòng chờ, anh đều im lặng ở đó xem bệnh án, khi làm việc thì ánh mắt chuyên chú mà vô cùng có mị lực, biết cô sợ đau, mỗi lần đều sẽ đặc biệt kiên nhẫn.

Tuy rằng không khó chịu lâu vì thất bại đó, nhưng một năm cuối cấp ba kia, mỗi khi đứt quãng nhớ lại, tổng vẫn có cảm giác đau long cùng với tiếc nuối cầu mà không được. Cái khác? Hình như cũng không có.

Nhưng sự hiện hữu của anh là mỗi khi ngẫu nhiên có người khác hỏi tới "Niệm Tưởng, cậu có người mình thích hay không" hoặc là "Niệm Tưởng, cậu có mối tình đầu hay là người nào thầm mến hay không", đầu tiên đều nhớ tới.

Một bóng dáng thanh lãnh, vóc dáng rất cao, vững chãi, tuấn tú cùng ưu nhã, khiến tâm hồn cô điên đảo.

Niệm Tưởng vẫn cho là, về sau nếu cô gặp lại anh, hẳn sẽ ngay tức khắc nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên... Trên thực tế, cô cho rằng cô sẽ không gặp lại anh.

Sau khi thi xong đại học, Niệm Tưởng nhịn không được, đi một chuyến đến bệnh viện nha khoa trực thuộc đại học B, sợ mình cứ đi vào như vậy thì quá mức liều lĩnh, liền muốn hẹn trước. Tại quầy tiếp tân nói ra tên "Đổng Vực" thì y tá kia trả lời là: "Bác sĩ Đổng đã từ chức, ra nước ngoài làm việc."


Đó hẳn là sẽ không trở lại?

Kết quả...

Hình như cô tự cho là mình nhớ lầm tên?

Niệm Tưởng nhìn Từ Nhuận Thanh ở trước mặt, không nhịn được lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, chuẩn bị tâm lý thật lâu sau mới hỏi: "Đổng vực, bác sĩ Đổng là...?"

Từ Nhuận Thanh quả nhiên nhíu mày, "Hửm" một tiếng, híp mắt nhìn cô, thật lâu sau mới trả lời: "Thầy hướng dẫn thực tập của tôi..."

Còn chưa có nói xong, ánh mắt anh trầm xuống, đôi mắt kia truyền lại tin tức nguy hiểm, nhìn chằm chằm Niệm Tưởng, từng câu từng từ gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Đừng nói với tôi em nghĩ tôi là bác sĩ Đổng."0 làm sao bây giờ? Sửa lại còn kịp không?Cô yên lặng quét mắt trái phải, phát hiện những đường có thể rút lui toàn bộ bị anh chặn kín, quả thực khóc không ra nước mắt.

Gián tiếp nhận được đáp án, Từ Nhuận Thanh không giận mà cười, lại cúi thấp xuống một chút, gần như dính sát vào chóp mũi cô mà nói: "Sao? Đã nhớ ra mình bội tình bạc nghĩa như thế nào?"

Niệm Tưởng "A" một tiếng, nhất thời bối rối: "Em... em không có bội tình bạc nghĩa..."

(⊙o⊙) bội tình bạc nghĩa cái gì a... Cô cũng không kịp làm cái gì với anh...Nói quá rồi...

"Xem ra đã nhớ ra toàn bộ." Rốt cuộc anh có hơi lui ra một chút, khóe môi khẽ nhếch, gợi lên nụ cười như có như không: "Vậy có phải là, một lần nữa chỉnh lý quan hệ giữa chúng ta hay không?"

Niệm Tưởng ngây ra như phỗng, đứng trong phạm vi thế lực của anh, thấy bộ dáng anh như muốn tính sổ, cô khó hiểu lại cảm thấy ủy khuất: "Chúng ta rõ ràng chỉ có quan hệ bệnh nhân và bác sĩ, không có thay đổi."

"Hơn nữa..." Niệm Tưởng cắn cắn môi, sắc môi dần dần nhạt đi, chậm chạp nói: "Lời này là chính bác sĩ Từ nói, em cảm thấy thật đúng đắn. Cũng vẫn rất tuân thủ..."

Cô dừng một chút, ngưỡng mặt lên cười với anh: "Vừa rồi em nói những lời kia, bác sĩ Từ cứ làm như không nghe thấy đi."

Trước mặt anh còn dám nói đùa?

Ý cười nơi khóe môi Từ Nhuận Thanh đột nhiên vụt tắt, nhăn mày: "Không có cách nào xem như không nghe..." Thấy.

Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy ẩn trong bóng tối, đáy mắt cô đã nổi lên hơi nước. Thủy quang trong vắt, giờ phút này nhìn qua rất chói mắt.

Tất cả cảm xúc của anh trong khoảnh khắc này, đều được hóa giải trong đôi mắt của cô, trầm mặc một lát, nhịn không được dịu giọng: "Em khóc?"

Thanh âm kia mang theo vài phần ôn nhu và bất đắc dĩ, liền làm cho Niệm Tưởng quay lại sáu năm về trước, anh cũng là như vậy, dịu giọng mà bất đắc dĩ hỏi cô "Sợ đau như vậy?".

Niệm Tưởng lắc đầu, bức nước mắt trở về, chóp mũi chua xót. Nhưng lại không biết mình đang khổ sở cái gì, quả thực không hiểu nổi.

Nguyên lai vẫn thích anh.

Chẳng sợ xa cách sáu năm, gặp lại cũng không thể nhận ra anh ngay từ đầu, quanh co lòng vòng, nguyên lai vẫn thích anh.

Làm sao lại...Không có tiền đồ như vậy đâu... ┮﹏┮

Rốt cuộc minh bạch loại cảm giác kỳ quái này là thích anh, Niệm Tưởng càng buồn bực ... Nói ra lại bị cự tuyệt một lần nữa thì sao...

Cô nhịn không được quan sát anh vài lần, thấy thần sắc anh đối với cô như bó tay vô sách, giằng co nửa ngày, chỉ chỉ phòng mình, hỏi: "Em còn có thể... Ngủ giường của anh không?"


Cô vừa rồi đã thấy... giường ngủ của phòng khách không lớn bằng phòng ngủ chính a!

Từ Nhuận Thanh lúc này đã không dám bức cô nữa, nâng cổ tay nhìn thời gian, chấp nhận.

Niệm Tưởng liền lập tức như con chuột, chạy mất dạng vào phòng của anh, dứt khoát đóng cửa, khóa lại, "Cạch" một tiếng giòn vang, cả thế giới đều thanh tĩnh.

Niệm Tưởng dựa lưng vào cửa, thế này mới cảm giác tim đập kịch liệt như vậy...

Nhưng... Cái gì cũng không phát sinh sao... ( つ ﹏ つ) loại cảm giác ẩn ẩn mong đợi này là cái quỷ gì!!!

Cô lắc đầu, đem toàn bộ ý tưởng kỳ kỳ quái quái trong đầu ném ra bên ngoài, nhanh chóng đi tắm rửa. Tắm xong nằm trên giường của anh, Niệm Tưởng cảm thấy mình có chút mất ngủ.

Hơi thở hít vào đều mang hương khí thanh lãnh của anh, là mùi hương cô từng ngửi được trên người anh, thanh nhã lại tươi mát. Cô nâng cánh tay mình lên ngửi ngửi... Hình như là mùi sữa tắm?

Cô ôm chăn lăn tới lăn lui, thẳng đến khi mệt mỏi, thì mở mắt trừng trần nhà.

Kỳ thật, mỗi lần đi viện nha khoa đều sẽ nhớ tới anh, không tự giác, không khống chế được, không tự chủ nhớ tới anh.

Sau này, loại cảm giác không khống chế được này dần dần giảm bớt, cho tới bây giờ, nếu như không phải cố ý nhớ tới thì không hề nhớ tới... Nhưng chuyện phát sinh đêm nay, hiển nhiên cô chưa thể tiêu hóa được.

Sao lại là anh...

Bác sĩ Từ cao lãnh lại phúc hắc như vậy, bác sĩ chính của cô sáu năm trước quả thực ôn nhu như nước, đánh chết cô cũng không nguyện ý tin tưởng đây là cùng một người...

Đương nhiên, sự thật chứng minh, chính là cùng một người.

Suy nghĩ một chút, cô lại nhịn không được lăn lộn, thẳng đến khi cả người bị chăn quấn đến không động đậy được, cô mới uể oải lui ra khỏi chăn —— cô không rõ lắm thái độ của anh, bất quá, rất hiển nhiên là anh đối với cô có sự khác biệt.

Bất quá, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là —— về sau, như thế nào đối mặt với anh? Cũng không thể tiếp tục có ý quấy rối? Tâm lý cô có bóng ma... ( no he  ̄,) hàm chứa nước mắt của dĩ vãng.

Vì thế, Niệm Tưởng tiêu hóa xong, cứ như vậy mà thiếp đi.

Sau nửa đêm trời đổ mưa to, Từ Nhuận Thanh đang ngủ, bị tiếng mưa này làm bừng tỉnh, ý thức thanh tỉnh một lát, có chút không yên lòng đối với Niệm Tưởng, cầm chìa khóa nhổm dậy đi nhìn cô.

Cô ngủ rất say, cả người đều vùi vào trong chăn mềm mại.

Từ Nhuận Thanh đi vào, căn phòng được đèn tường chiếu sáng, hơi nghiêng thân mình, mở đèn bàn đầu giường. Nhìn thấy tướng ngủ này của cô, nhịn không được khẽ nhíu mày, kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt của cô.

Đầu ngón tay đụng tới làn da cô, mềm mềm lại nhẵn nhụi trơn láng, mang theo nhiệt độ, xúc cảm cực tốt.

Anh có chút yêu thích không muốn buông tay, nhéo nhéo, ghé sát vào nghe tiếng cô hít thở, nho nhỏ vững vàng: "Vẫn là khi ngủ mới làm người ta thích..."

Anh nhỏ giọng thầm thì một câu, đưa tay dán lên trán của cô, xác nhận độ ấm bình thường, không có hiện tượng phát sốt, sửa lại góc chăn cho cô, thế này mới quay người rời đi.

Con thỏ con thơm ngào ngạt, lại không thể ăn a...

******

Niệm Tưởng cảm thấy chất lượng giấc ngủ này cũng không tệ lắm, vừa sáng sớm, đồng hồ sinh học đã làm việc bình thường, cô tỉnh giấc. Mở mắt nhìn thấy trần nhà xa lạ, nghĩ cả nửa ngày mới phản ứng kịp, lúc này mình đang ngủ trên giường của Từ Nhuận Thanh...


Cho nên, thật vô sỉ nướng thêm năm phút đồng hồ, dây dưa không muốn dậy.

Đi vào nhà tắm mới phát hiện, căn bản không có dụng cụ vệ sinh của mình, Niệm Tưởng dạo qua một vòng, rốt cuộc nhận mệnh, đang muốn lấy tôn dung như thế này đi ra ngoài tìm Từ Nhuận Thanh, đi tới cửa liền phát hiện trên bàn trà đặt tại cửa, có một bộ đồ rửa mặt, từ bàn chải đến khăn lông, cái gì cần có đều có...

Ánh mắt Niệm Tưởng phức tạp nhìn khóa cửa...

Cô nhớ rõ tối qua có khóa cửa mà?

Có khóa mà? Khóa mà? Khóa mà?

Vậy đống đồ này vào bằng cách nào?

Niệm Tưởng cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng 0. 0...

Chờ cô vệ sinh xong ra cửa, Từ Nhuận Thanh đang ở phòng bếp chuẩn bị bát đũa, thấy cô đi ra, nhấc mắt chăm chú nhìn lại, xong không quan tâm, tiếp tục làm bữa sáng.

Cả buổi sáng Niệm Tưởng muốn nói lại thôi, nhưng thủy chung không dám hỏi ra miệng vấn đề như vậy "Có phải anh nửa đêm cạy cửa phòng em không".

Thẳng đến khi ăn xong điểm tâm, anh buông đũa, thế này mới như không có gì hỏi: "Có lời muốn nói với tôi?"

Niệm Tưởng châm chước, cẩn thận: "Em, tối qua hình như có...khóa cửa."

"Tôi có chìa khóa nhà mình, rất kỳ quái sao?" Anh đứng lên, thu dọn bàn ăn, thấy cô hóa đá, lại chậm rãi giải thích: "Sợ em nửa đêm phát sốt, tỉnh dậy liền tới nhìn một cái."

Niệm Tưởng "A" một tiếng, có chút ngượng ngùng gãi đầu, lại không biết như thế nào đối đãi phần tâm ý này của anh. Nửa ngày mới đỏ mặt buông một câu: "Cám ơn bác sĩ Từ."

Từ Nhuận Thanh nhấc mắt nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Ánh mắt thanh lãnh kia quét tới, còn kém chưa có trực tiếp nói cho cô biết "Tâm tình tôi không tốt" ...

Niệm Tưởng suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết đến cùng anh đang tức giận cái gì. Đi theo anh vào phòng bếp, đang muốn giúp đỡ, anh quay người chỉ tạp dề treo trên tường: "Mang lên giúp tôi."

Khi nói chuyện, lại giơ bàn tay ướt nhẹp của mình, ý bảo không có phương tiện.

Niệm Tưởng ngoan ngoãn lấy tạp dề lại đây, thân anh cao, cô chỉ có thể nhón chân mặc vào cho anh. Cũng may Từ Nhuận Thanh cũng không có ý trêu cợt cô, rất phối hợp cúi lưng.

Cô cầm dây lưng tạp dề, đang muốn cứ như vậy thò ra sau lưng thắt cho anh, nhưng vừa động, phát hiện cái tư thế này... Như là đang yêu thương nhung nhớ...

Cô chợt dừng lại, Từ Nhuận Thanh đã cúi đầu nhìn xuống, khẽ nhếch khóe môi, giễu giễu nói: "Sao vậy, không được?"



C42

Thanh âm Từ Nhuận Thanh gần ngay bên tai, Niệm Tưởng hoảng hốt, vừa ngẩng đầu mới phát hiện, khoảng cách hai người lúc này hoàn toàn không nằm trong phạm vi an toàn...

Thấy cô sững sờ, anh chậm rãi tiến lên một bước, làm cho Niệm Tưởng nhịn không được lui ra sau một bước, thẳng đến khi gót chân chạm đến tủ bếp, không thể lui được nữa.

Rõ ràng rất khó làm! ( ttsu *′Д') ttsu

Tay cô còn cầm dây lưng tạp dề, cố gắng không chạm đến anh. Bị anh vây lại, nhất thời phản ứng không kịp: "Gần, gần như vậy, làm sao, làm sao thắt..."

"Tới gần chút nữa không phải dễ dàng hơn?" Anh cúi thấp thân mình, động tác này chậm chạm giống như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, từng chút từng chút dần phóng đại trước mắt Niệm Tưởng. Thẳng đến cuối cùng, hai tay của anh từ hai bên hông cô, chống lên trên dàn bếp ở phía sau, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, ngữ khí rõ ràng: "Em sợ tôi?"

Sợ... (⊙x⊙)

Niệm Tưởng muốn ngưng thở, ngay cả hô hấp cũng cố gắng buông nhẹ: "Anh, anh đừng nhúc nhích..."

Từ Nhuận Thanh hơi nghiêng sườn mặt, nhẹ "Ừm" một tiếng.

Niệm Tưởng yên lặng hít một hơi thật sâu, ghé sát vào anh, thẳng đến khi chóp mũi sắp chạm đến áo sơmi trắng của anh, thì mới dừng lại, ngửa đầu nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người đã gần đến nỗi, chỉ cần một centimet nữa là chạm vào nhau, Từ Nhuận Thanh ở góc độ này nhìn xuống, cô tựa như dựa trong lòng anh, hơi thở hít vào đều là mùi hương mềm nhẹ của cô.

Hô hấp của anh chợt căng thẳng, có loại cảm giác không biết tên rục rịch nơi đầu quả tim. Cố gắng đè nén một lát, lại chỉ chọc cho nó càng thêm khắc sâu rõ ràng, đang muốn gần cô thêm một chút nữa, cô đã ngồi dậy, nâng lên ý cười đắc ý dào dạt, thanh âm chát chúa: "Đã xong rồi."

Từ Nhuận Thanh không chút động đậy, chỉ có sự thâm trầm trong đôi mắt kia từng chút một gia tăng, nồng đậm như là nước đen, dần dần cuộn trào xoáy mở.

Tươi cười của Niệm Tưởng dần cứng ngắc...

Làm gì nhìn cô như vậy 0. 0...

Giằng co thật lâu sau, Từ Nhuận Thanh rốt cuộc buông cô ra, đứng thẳng người: "Đi ra ngoài đợi, lát nữa tôi đưa em về."

Thanh âm kia hơi trầm khàn, từ tính, như là đang ẩn nhẫn cái gì.


Niệm Tưởng nghe được hơi sửng sờ, ngoan ngoãn đứng ở một bên không gây trở ngại cho anh.

Vốn cũng không có bao nhiêu bát đũa, anh rất nhanh đã xử lý sạch sẽ, trở về phòng lấy áo khoác. Lúc trở ra, cô đang đứng ở giữa phòng khách, ngửa đầu nhìn lên lầu.

Anh đi đến bên người cô, theo tầm mắt của cô nhìn lên trên đèn thủy tinh treo trên nóc nhà, hỏi: "Muốn lên xem một chút không?"

"Có thể?" Cô hỏi.

Từ Nhuận Thanh không trả lời, chỉ là gật đầu một cái, dẫn đầu đi lên lầu.

Cầu thang có độ cong xoay tròn vừa vặn, dưới chân được lót bằng kính thủy tinh cường lực, trong suốt, giống như một giây sau nó liền sẽ vỡ vụn, nhìn qua mỏng manh yếu ớt không chịu nổi.

Niệm Tưởng cầm tay vịn cầu thang thật cẩn thận...

Đi đến đầu cầu thang, nhấc mắt nhìn qua, nhịn không được than thầm.

Toàn bộ lầu trên đã được Từ Nhuận Thanh cải tạo thành một thư phòng lớn có kết cấu mở, dễ thấy nhất chính là giá sách cao lớn bằng gỗ, phía trên bày đầy cả một mặt tường sách.

Nóc nhà thiết kế một cửa sổ nơi mái vòm, phía dưới cửa sổ bày một chiếc ghế lười, bên cạnh lại là bộ bàn trà thấp trong rất đẹp mắt.

Từ Nhuận Thanh đã đi qua, bên tay trái của anh còn có một căn phòng nhỏ.

Anh đẩy cửa ra, quay đầu ý bảo cô đi theo.

Là một... rạp chiếu phim...

Niệm Tưởng lúc này đã không phải là than thầm, mà là ghen tị ra mặt... sao có thể, đại gia thế nào mới có thể trang hoàng căn lầu thành như vậy, lại còn có rạp chiếu phim! Quá đáng! Thật quá đáng!

"Nghe Âu Dương nói em thích xem phim điện ảnh?" Dứt lời, cũng không đợi cô trả lời, tự nhiên bổ sung một câu: "Nơi này tôi có rất nhiều phim, muốn xem về sau có thể tới đây."

"Còn có..." Anh chợt dừng lại, chỉ chỉ giá sách: "Nơi này có rất nhiều loại sách, thích có thể mang đi, xem như cảm ơn em lần trước giúp tôi mượn sách."

Khi nói chuyện, anh đã đem mấy quyển sách trên bàn đưa tới cho cô: "Đi trường học, thuận tiện trả lại thư viện."

Niệm Tưởng đã gần như quên mất chuyện này, lúc nhìn thấy mấy cuốn sách mới nhớ lại, trước đó không lâu anh và Tống Tử Chiếu cùng đến trường học, cô đã dùng thẻ của mình mượn sách cho anh.

Bất quá, lòng của cô bây giờ hiển nhiên không đặt ở chỗ này, thèm thuồng nhìn rạp chiếu phim của anh: "Em có thể dẫn Tiểu Quân cùng đến không?"

Từ Nhuận Thanh rất kiên quyết cự tuyệt: "Muốn dẫn người, em cũng không cần đến."

Niệm Tưởng: 凸 ( giơ ngón tay thối) quá không khách khí mà!

Sau khi đưa cô về nhà, Từ Nhuận Thanh trở về cảm thấy trong nhà có chút trống rỗng lạnh lẽo. Anh đứng ở cửa một lúc lâu, thuận tay đặt chìa khóa xe lên tủ giày, thay giày xong thì đi lên lầu.

Thoạt nhìn hình như rất thích rạp chiếu phim này?

Anh đẩy cửa ra đứng ở đó một lúc, gian phòng có hơi mờ tối, chỉ có khi mở cửa, mới có ánh sáng từ bên ngoài miễn cưỡng chiếu vào. Anh đến trước sofa ngồi xuống, nhớ lại tối qua, thậm chí sớm hơn phía trước nữa, những ký ức có liên quan đến cô, chỉ cảm thấy sự rung động mạnh mẽ vẫn ở trong ngực đã chậm rãi bình tĩnh lại.

******

Bởi vì đêm qua trực ban, hôm nay sẽ được nghỉ. Sau khi Niệm Tưởng ăn cơm trưa xong, liền đi một chuyến đến thư viện của trường học. Thuận tiện đi đến khóa học dạy lái xe, báo danh xong, nhận phiếu ở sở cảnh sát giao thông rồi tự mình ngồi xe bus về nhà.

Buổi tối đã hẹn cùng Lan Tiểu Quân ăn lẩu.

Cô đi sớm, chọn vị trí bên cạnh cửa sổ, uống được vài hớp trà thì Lan Tiểu Quân và Âu Dương cùng nhau đến.

Từ sau khi Lan Tiểu Quân quen biết Âu Dương, Niệm Tưởng đối với việc hai người cùng tiến cùng lui đã thành thói quen, ngược lại thì...

Âu Dương nhìn chằm chằm Niệm Tưởng nâng chén trà hớp một ngụm, vẻ mặt ghét bỏ: "Vì cái gì lại có bóng đèn?"

Lan Tiểu Quân liền đánh qua một chưởng: "Anh nói ai là bóng đèn!"

Âu Dương: "┮﹏┮ Mưu sát phu quân ..."

Lan Tiểu Quân lập tức ôn nhu đổi thành nhéo, nhéo đến khi sắc mặt Âu Dương tái xanh, chỉ có thể phân tán lực chú ý của cô: "Anh nghe nói tối qua Phương Tiểu Dương đến bệnh viện, hình như sự việc còn rất nghiêm trọng?"

Niệm Tưởng "Vâng" một tiếng, có chút mê mang, con ngươi bắt đầu chậm rãi tụ lại: "Nha, đúng a. Đầu lưỡi bị thương, bác sĩ Từ khâu hết mấy mũi."

Niệm Tưởng không nhắc Từ Nhuận Thanh thì Âu Dương cũng chưa nghĩ tới, vừa nhắc tới, trong đầu Âu Dương nhất thời linh quang chợt lóe, hướng về phía Lan Tiểu Quân nháy nháy mắt, thiếu chút nữa lại bị cô nàng đánh...

Đợi Niệm Tưởng chuyên tâm chọn món ăn, Âu Dương kề sát tai Lan Tiểu Quân, nhỏ giọng nói: "Lão Đại có một mình, không bằng gọi đến cùng nhau ăn cơm?"

Mắt Lan Tiểu Quân sáng lên, vui sướng gật gật đầu.

Chuyện bán đứng đồng đội, Lan Tiểu Quân hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý (>^w^<).

Vì thế, Niệm Tưởng liền nhìn thấy Âu Dương và Lan Tiểu Quân chọn món ăn, cũng gọi thêm mỗi cái một phần...

Nhìn đến cuối cùng cô nhịn không được, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chỗ này ăn không hết, không thể đóng gói đem về!"

Kết quả —— không ai để ý cô _(:3ゝ∠)_.

Nồi lẩu được đem lên, Niệm Tưởng liền cam chịu bỏ vào nồi một đống nguyên liệu, bỏ vào quá vui thích, thiếu chút nữa cũng bỏ luôn cái đĩa vào nồi...

Âu Dương và Lan Tiểu Quân đã có vài ngày không gặp mặt, đang nhỏ to tâm sự, Niệm Tưởng nghe được mà da đầu run lên, đơn giản vùi đầu lo ăn.

Ăn, ăn, ăn, cảm giác trên sô pha ở bên cạnh lún xuống, cô đang "đấu tranh" cùng một miếng thịt gà, vừa ngậm lên miệng, quay đầu nhìn, sau đó khiếp sợ, "rắc" một tiếng, cắn thật mạnh vào xương gà, miếng xương đâm vào lợi cô, đau đến nhất thời vành mắt cũng mờ nước.

Cô nhanh chóng nhả ra, lại đi súc miệng, thế này mới quay đầu chào hỏi Từ Nhuận Thanh: "Bác sĩ Từ, thật tình cờ..."

Cô vừa dứt lời, liền có người phục vụ đưa thêm một bộ chén đũa.

Thế này anh mới như cười như không đáp lại: "Không tình cờ, chính là đến đây ăn chung."

... Nhớ lại Lan Tiểu Quân và Âu Dương kêu thêm lượng món ăn, là bởi vì còn muốn thêm một đôi đũa, vậy mà không nói cho cô!

Niệm Tưởng quay đầu nhìn qua, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lan Tiểu Quân đang vùi đầu ăn, làm bộ như cái gì cũng không biết, nhấc chân liền đạp qua.

Kết quả ——

Âu Dương đang ăn rau cải, đột nhiên bị đạp một cước, liền trực tiếp phun ra, ho khan đến long trời lở đất: "Ai... Ai dẫm tôi!"

Từ Nhuận Thanh liếc mắt, đột nhiên vội vàng gắp đồ ăn, lại vội vàng gắp gì đó cho Niệm Tưởng, hơi cong khóe môi.

Niệm Tưởng là động vật ăn thịt, nhưng ngại Từ Nhuận Thanh ở đây, không nên cả gan ở trước mặt anh phạm luật cấm —— tỷ như gặm xương.

Nếu ăn không tốt, liền có thể bị bung mắc cài.

Sau đó cô bắt đầu tranh đoạt rau cải cùng Âu Dương, đoạt khoai tây, đoạt cải thảo, đoạt trứng chim cút... Cướp tới cuối cùng Âu Dương cũng uể oải, nhịn không được trách cứ: "Lão Đại, anh xem Niệm Tưởng!"

Từ Nhuận Thanh đang ưu nhã lột tôm, nhận được ánh mắt trách cứ của Âu Dương, ngữ khí không mặn không nhạt: "Cậu tranh với cô ấy cái gì?"

Âu Dương: "..."

Niệm Tưởng đang vươn đũa ra, cũng ngượng ngùng từ miếng khoai tây lặng lẽ rút trở về.

Từ lúc Từ Nhuận Thanh đến, Lan Tiểu Quân liền biến thành một cái hũ nút, lúc này nhớ tới cái gì, liền hỏi: "Buổi chiều gọi điện thoại cho cậu, cậu nói là đang ở đội cảnh sát giao thông?"

Một bàn đầy người ghé mắt nhìn về phía Niệm Tưởng.

"Đúng, đúng a..." Cô đem thịt bò đã chín vớt về đĩa, lăn qua gia vị: "Báo danh học lái xe, cho nên buổi chiều ở đội cảnh sát giao thông làm thủ tục."


Dứt lời, nhất thời cảm thấy độ ấm quanh thân đột nhiên hạ thấp. Cô bị lạnh đến mức run lên, bất tri bất giác nhớ tới... Trước đó, cô không bằng lái đụng phải xe của Từ Nhuận Thanh...

A, sao lại không nói sự thật ngay từ đầu a?

Cô chưa kịp tìm biện pháp cứu nguy, Từ Nhuận Thanh đã buông đũa, sắc mặt âm tình bất định nhìn cô, có chút cắn răng nghiến lợi, ý tứ hàm xúc, từng câu từng từ chất vấn: "Không có bằng lái?"

Niệm Tưởng run lên, yên lặng lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch: "..."

Thịch, thịch, thịch, bác sĩ Từ nhìn qua thật hung tàn! ( つ ﹏ つ)

"Mấy lần?" Anh lại hỏi, thanh âm so với vừa rồi càng thêm trầm thấp.

"Chỉ, chỉ một lần đó..." Dừng một chút, cô giải thích: "Từ nhà em đến siêu thị, em vẫn luôn chạy rất chậm ..." Tốc độ kia nếu so với ốc sên cũng không hơn bao nhiêu!

"Đó cũng là không có bằng lái." Sắc mặt của anh lại khó coi vài phần, hình như là ẩn nhẫn không nổi giận với cô. Ánh sáng nơi đáy mắt tắt ngấm, nhìn rất dọa người.

Niệm Tưởng vẫn là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt anh như thế, giật mình, có chút không biết làm sao...

Đồng dạng cũng bị giật mình còn có Âu Dương, anh cũng biết là Niệm Tưởng đụng phải xe bác sĩ Từ, nhưng không biết Niệm Tưởng lại can đảm như vậy, không có bằng lái...

Nghĩ lại, nhìn về phía lão Đại đang nổi giận, trong lòng không khỏi vô cùng an ủi —— xem lão Đại thế kia, là muốn xử lý đồng chí Niệm Tưởng tranh ăn cùng anh a, thật là đáng mừng.

Gương mặt Lan Tiểu Quân (⊙v⊙), vẻ tức giận của bác sĩ Từ cũng thật là phong tư xuất chúng a...

Niệm Tưởng tuy rằng không hiểu vì cái gì anh phản ứng lớn như vậy, nhưng loại thời điểm này, nên bỏ qua tự tôn con gái. Phải chủ động, tích cực nhận sai...

Nghĩ như vậy, Niệm Tưởng rất dứt khoát cúi thấp đầu nói xin lỗi: "Xin lỗi, em đây không phải đã ý thức được sai trái, đi học lái xe sao..."

Lúc này lương tâm Lan Tiểu Quân mới trở lại một chút, phụ họa giải thích: "Niệm Tưởng đã học trước những bước cơ bản, khi chú Niệm không ở nhà, em và Niệm Tưởng đều leo lên xe tập lái."

Nói xong, cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh.

Lan Tiểu Quân quay đầu nhìn lại, sắc mặt Âu Dương cũng âm trầm xuống.

Cô hậu tri hậu giác... Bụm miệng...

Niệm Tưởng nhắm chặt mắt, nhịn xuống xúc động muốn bóp chết Lan Tiểu Quân, tội nghiệp nhìn về phía Từ Nhuận Thanh.

Sắc mặt người nào đó đã đen vài phần, âm trầm nơi đáy mắt không hề tan biến, cứ như vậy, nặng nề dùng ánh mắt khóa lại cô. Trong phòng ăn, ngọn đèn lưu ly màu vàng ấm áp chiếu vào đáy mắt anh, cũng không xua tan đi nữa phần hàn ý.

Xong xong ... thoạt nhìn bác sĩ Từ giống như muốn đánh cô a! (/▽)

Nhưng ngoài dự liệu, anh cũng không có xuất hiện hành động nào kịch liệt như trong tưởng tượng của Niệm Tưởng, tỷ như nhéo lỗ tai cô, tỷ như búng trán cô, tỷ như nhéo thịt cô...

Anh nổi giận... Vậy chứng tỏ anh quan tâm cô?

Niệm Tưởng ngoặt một cái rốt cuộc nghĩ đến điểm này, nhịn không được giơ tay kéo cổ tay áo anh, sau đó kinh hoảng một chút: "Em biết sai ..."

Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, những biểu tình đáng sợ trên mặt cũng thu lại hết, bất đắc dĩ nhìn cô: "Cứ không thể để cho tôi bớt lo?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro