CHƯƠNG 8: 63 ngày ở Singapore
"Có những thứ đã mất đi nhưng rồi tìm lại được, ta mới cảm nhận hết niềm vui vỡ òa và thấy quý giá hơn những điều tưởng chừng như là hiển nhiên ấy..."
SỰ LỰA CHỌN SINH TỬ
(Lời kể của tác giả Lý Minh Tùng)
Singapore lại chào đón mẹ Tâm, tôi, và Bi vẫn bằng một buổi sáng đầy nắng ấm. Nhưng tâm trạng của tôi chẳng còn sự thanh thản nhẹ nhàng như lần trước nữa. Lần này, Bi đã thật sự bước vào cuộc chiến mà em phải tự mình vượt qua. Điều duy nhất khiến tôi nhẹ nhõm là đã gom đủ được số tiền cho ca phẫu thuật của em. Chỉ Bi là tỏ vẻ không hề lo lắng. Vừa xuống máy bay, em đã vô tư bàn tính xem tối nay sẽ dắt mẹ đi ăn món gì (vì đây là lần đầu mẹ Tâm đến Singapore).
Những ngày ở Singapore, chúng tôi thuê một căn phòng ở khu chung cư Outram Park. Đây là một trong những địa chỉ người Việt thường thuê phòng cho những đợt chữa trị dài hạn tại bệnh viện SGH. Ở chung nhà có hai bố con người Hải Phòng cũng sang trị bệnh. Cậu bé Sơn chỉ mới 12 tuổi, nhưng cũng có khối u trong đầu, đang đi học thì bị ngất xỉu nên gia đình mới phát hiện bệnh. Sơn rất quấn quýt với Bi, có lẽ hai anh em có nhiều sự đồng cảm. Tuy cũng lờ mờ hiểu về tình trạng sức khỏe của mình, nhưng Sơn vẫn rất lạc quan và tếu táo suốt ngày. Cậu bé kể về những triệu chứng bệnh của mình nhẹ nhàng như kể về một nhân vật nào đó trong phim. Có lẽ Sơn cũng ít nhiều tiếp thêm cho Bi sức mạnh tinh thần. Em hay khen: "Thằng bé nhỏ xíu mà vô tư ghê! Sắp phải mổ đầu mà nó vẫn hồn nhiên như chẳng có gì". Tuy chỉ ra vào đụng mặt nhau khoảng một tuần, nhưng hai gia đình cũng khá thân thiết. Thấy hai bố con vất vả tự nấu ăn, mỗi bữa mẹ Tâm lại nấu nhiều hơn một chút để mời "hàng xóm" cùng ăn. Trước ngày Sơn chính thức nhập viện, Sơn theo Bi xin đi chơi cùng. Khi đi lòng vòng China Town, Bi mua tặng Sơn một cái nón lưỡi trai xì tin, rồi ân cần dặn: "Em để dành để mổ xong, phải cạo đầu thì đội che lại cho đẹp trai ha!".
Đến ngày hẹn gặp bác sĩ John Thomas, tôi để Bi ở nhà nghỉ ngơi, chỉ đi cùng Mèo đến bệnh viện. Tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi những lần nói chuyện với các bác sĩ của bệnh viện Chợ Rẫy. Nhưng còn hơn để Bi hay mẹ Tâm trực tiếp đối mặt với những điều này.
Sau khi xem phim chụp MRI mới nhất, bác sĩ Thomas xếp lịch để phẫu thuật cho Bi. Cũng như lần trước, ông nhắc lại những rủi ro của ca phẫu thuật. Tôi cảm thấy có gì đó bất an trong lòng nên liên tục đặt những câu hỏi mà bất kỳ người nhà nào cũng sẽ thắc mắc: Bi có chắc chắn sẽ tỉnh lại không? Tỉ lệ tai biến sau mổ là bao nhiêu %? Tôi cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất: nếu chẳng may Bi không thể vượt qua ca mổ, tôi phải đưa em về Việt Nam bằng cách nào? Tâm trạng tôi hoang mang như đứng trước một ngã tư mà không biết mình phải đi tiếp hướng nào.
Bác sĩ Thomas vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ tư vấn cho bệnh nhân:
- Sau khi phẫu thuật xong, bệnh nhân vẫn phải tiếp tục điều trị bằng tia Novalis. Nếu không khối u sẽ nhanh chóng phát triển trở lại, với tốc độ nhanh và nguy hiểm hơn so với trước khi phẫu thuật.
Tôi cũng biết, khối u cũng giống như một đứa trẻ hung dữ. Nếu để yên, thì tốc độ phát triển sẽ chậm hơn, nhưng chỉ cần đụng dao kéo vào thì nó sẽ lớn lên cực kỳ nhanh. Nhưng nếu vừa phẫu thuật, vừa điều trị tia phóng xạ, chi phí sẽ tăng gấp đôi, trong khi tôi chỉ gom đủ tiền cho Bi thực hiện một trong hai phương pháp điều trị. Tôi cảm thấy vừa bất lực vừa hoang mang là phải lựa chọn phương án nào? Và liệu nếu chỉ chọn một trong hai thì có ảnh hưởng gì đến Bi? Đến giờ trong lòng tôi vẫn luôn bị ray rứt vì đã không thể mượn được đủ tiền để Bi có được phương pháp điều trị tối ưu nhất thời điểm đó. Nhưng thật sự lúc đó tôi cũng chẳng biết phải làm sao!
Bác sĩ Thomas tiếp tục cho tôi biết một sự thật là tia Gamma Knife mà Bi điều trị năm ngoái ở bệnh viện Chợ Rẫy mặc dù giúp tạm thời khống chế khối u nhưng cũng đã vô tình phá hỏng dây thần kinh mắt phải của em. Tác dụng nghịch của việc bắn tia mà các bác sĩ ở bệnh viện Chợ Rẫy không chịu nói rõ, dù tôi đã nhiều lần gặng hỏi, khiến Bi vẫn sống trong hi vọng là mắt em sẽ khỏe trở lại. Tôi và Mèo nhìn nhau, và cố kiểm soát cảm xúc của mình để tiếp tục trò chuyện với bác sĩ.
Tôi vẫn cố gắng tìm kiếm câu trả lời lạc quan hơn từ bác sĩ Thomas:
- Nếu chỉ phẫu thuật mà không bắn tia, khả năng kéo dài thêm được bao lâu bác sĩ?
- Tôi từng phẫu thuật cắt khối u cho một bệnh nhân. Sau khoảng 4 tháng, ông ấy qua đời vì khối u tái phát không kiểm soát được.
Câu trả lời dứt khoát của bác sĩ Thomas như một đòn chí mạng vào tâm trạng chờ đợi một kết quả lạc quan hơn của chúng tôi. Tôi hẹn với bác sĩ cho chúng tôi thời gian để bàn bạc, rồi mới xác nhận với ông sau. Vừa bước ra khỏi phòng bác sĩ, tôi và Mèo chẳng ai nói gì với ai, tự dưng hai đứa cùng ngồi ngay trước cửa khóc ràn rụa. Khóc vì cảm thấy bất lực và thương số phận nghiệt ngã của đứa em mình.
Đi bộ về nhà, tôi gần như không cảm nhận được gì xung quanh, chỉ bước đi như một quán tính, trong đầu tôi lúc này chỉ là câu hỏi: Tôi phải cho Bi biết sự thật về mắt phải của em thế nào để em không bị sốc? Và em có chấp nhận mạo hiểm với ca phẫu thuật để rồi chỉ còn sống được thêm 4 tháng? Bất chợt, Mèo lay vai tôi, vừa khóc vừa hỏi: "Giờ mình phải nói sao với Bi và mẹ Tâm đây anh?". Tôi cũng không còn gắng gượng được nữa, người khụyu hẳn xuống đường và khóc tu tu như một đứa con nít. Tôi ước gì lúc này có ai giúp mình quyết định là phải làm gì...
Về đến nhà, Bi đang nằm ngủ, còn mẹ Tâm thì lụi cụi nấu ăn dưới bếp. Tôi vẫn chưa biết mở lời thế nào. Mèo không kìm được cảm xúc nên nằm ôm Bi khóc. Bất chợt Bi trở mình, giọng chậm rãi: "Thôi, anh không cần nói gì hết. Bác sĩ nói em bít cửa rồi đúng không?". Tôi biết em chỉ nằm đó chứ không ngủ, và cũng đang sốt ruột chờ tin về số phận của mình. Bi vẫn tỏ ra bình tĩnh đón nhận từng thông tin Mèo kể. Tôi không biết sự bình thản ấy có ý nghĩa gì, là chấp nhận số phận hay đã quá chán ngán khi phải liên tục gặp thất vọng? Rồi quay sang tôi: "Anh cứ tính đi, anh tính sao em nghe vậy!".
Cả buổi chiều Bi nằm yên trên giường, không nói gì với ai. Tôi hiểu dù lạc quan đến mấy, em vẫn phải cần thời gian để chấp nhận mọi chuyện. Đến tối, cả nhà mới cùng ra ngoài đi ăn với nhau, nhưng không khí hơi trầm lắng hơn so với thường ngày. Lòng ai cũng nặng trĩu. Chúng tôi chọn một nhà hàng Việt Nam ở khu Bugis để được ăn những món quen thuộc. Bi gọi món bún bò, nhưng chỉ ăn vài đũa em đã than với mẹ Tâm: "Ở đây nấu món bún bò dở thiệt. Chừng nào về Việt Nam, mẹ nấu bún bò cho con ăn bù lại nhe!". Rồi nở nụ cười: "Em không sao đâu, giờ mình cứ theo ý trời đi. Ổng cho em sống tiếp thì em sống tiếp, còn ổng bắt em phải đi thì mình cũng đâu có cãi được".
Hôm sau, tôi và Mèo lại quyết định gặp bác sĩ Thomas để đặt lịch phẫu thuật. Nhưng trong lòng tôi thật sự vẫn chưa an tâm. Tôi hỏi bác sĩ một câu cuối cùng: "Nếu bệnh nhân là người thân của ông, ông có khuyên họ phải phẫu thuật không?". Thomas trả lời với một ánh mắt cực kỳ chân thành: "Thật lòng mà nói thì không, vì sẽ có rất nhiều rủi ro". Câu trả lời này đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn kế hoạch điều trị cho Bi, một cách bất ngờ.
***
CHIẾC-TÀU-VŨ-TRỤ NOVALIS
(Ghi lại theo lời kể của WanBi Tuấn Anh)
"... Tôi hồi hộp chờ đợi liveshow đầu tiên của mình... Cả sân vận động đã đông kín khán giả. Họ đang réo gọi tên tôi. Hôm nay, tất cả những ca sĩ tôi hâm mộ như Christina Aguilera, Utada Hiaru, Vương Lực Hoành, Mỹ Tâm... cũng góp mặt trong liveshow để chúc mừng tôi. Còn niềm hạnh phúc nào lớn lao hơn? Tôi say sưa hát liên tục hơn 20 bài. Nhưng đến giữa bài Cảm Ơn, đột nhiên tôi thấy mọi thứ xung quanh mình tối sầm, tôi chẳng còn đứng vững và lịm đi trên sân khấu. Trong khoảnh khắc chập chờn giữa sự sống và cái chết, tôi vẫn cảm nhận được ai đó đang ôm mình từ đằng sau, nước mắt thấm ướt cả lưng..."
Tôi giật mình tỉnh lại. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Mèo đang nằm ôm tôi khóc sau khi cùng anh Chuột gặp bác sĩ Thomas trở về. Chỉ cần nhìn thái độ đó, tôi đã tự suy đoán được mọi chuyện. Thật sự trong khoảnh khắc đó, tôi chẳng còn thấy thiết tha gì nữa. Sao mọi điều xấu nhất cứ dồn dập đến với tôi? Cuộc đời tôi đâu làm chuyện gì độc ác xấu xa? Tôi đã kì vọng rất nhiều vào chuyến đi Singapore này, để mình lại tiếp tục khỏe mạnh, tiếp tục thực hiện những dự án còn dang dở. Tôi còn phải thay ba chăm sóc mẹ Tâm, phải cố gắng đi hát kiếm tiền để cùng anh Chuột trả những món nợ đã vay.
Tôi lại nằm trên giường, để mặc những cảm xúc chế ngự mình. Và chợt nghĩ: hay là thôi, mình bỏ cuộc để giảm bớt tốn kém cho mọi người? Nhưng nếu bỏ cuộc, mình có khác gì một phế nhân chờ ngày ra đi? Mình mới 23 tuổi, mình không thể hèn yếu như thế, không thể để cả nhà thêm lo lắng cho mình.
Con mắt phải không thể cứu chữa giờ đã là sự thật không thay đổi được. Tôi phải chấp nhận tiếp tục cuộc sống chỉ với con mắt còn lại. Nhưng vẫn hi vọng nếu khối u nhỏ đi, giảm áp lực lên dây thần kinh thì biết đâu một ngày nào đó nó sẽ tự phục hồi. Trên đời này vẫn có vô vàn điều kỳ diệu không giải thích được mà! Suốt buổi chiều, cả nhà tôi không ai nói gì với ai. Tối đến, tôi chủ động rủ mọi người đi ăn. Tôi để ba người thân yêu của tôi lo lắng bồn chồn cả buổi chiều vậy là quá đủ. Dù chỉ còn 1% hi vọng, tôi cũng phải chiến đấu tới cùng. Tôi biết mình chỉ còn một con đường để đi, là phải tiến về phía trước...
Sau khi gặp bác sĩ Thomas lần nữa, anh Chuột suy nghĩ nhiều, rồi bàn với tôi quyết định sẽ không phẫu thuật, mà chuyển sang điều trị bằng phương pháp xạ trị bằng tia Novalis. Tôi thở phào nhẹ nhõm như trút một tảng đá đè nặng trong lòng. Ít nhất tôi không phải trải qua những khoảnh khắc sinh tử trên bàn mổ, không phải chịu rủi ro không còn là người lành lặn nếu xảy ra biến chứng... Nhưng khác với lần điều trị Gamma Knife, chỉ bắn tia một lần với liều lượng cao; lần này tôi phải ở Singapore gần hai tháng để tiếp nhận điều trị mỗi tuần 3 lần với liều lượng phù hợp để giảm thiểu những tổn thương không mong muốn cho những dây thần kinh khác trong đầu. Nói là vậy, nhưng thật sự tôi cũng lo lắng, lần này tia phóng xạ kia lại có tiêu hủy thêm chức năng nào trên cơ thể của mình không? Nhưng tôi không có quyền lựa chọn!
Tôi hình dung bác sĩ cũng sẽ đặt khung sắt cố định đầu mình như lần ở Chợ Rẫy, và đã chuẩn bị sẵn sàng để đau đớn. Nhưng mọi chuyện lại nhẹ nhàng hơi tôi tưởng. Chiếc-tàu-vũ-trụ Novalis to hơn nhiều so với Gamma Knife (nên giá chữa trị cũng mắc hơn). Mỗi đợt điều trị chỉ kéo dài khoảng 30 phút, tôi chỉ việc nằm vào trong và không chịu bất kỳ đau đớn gì. Các bác sĩ, y tá ở Singapore cũng rất ân cần, họ liên tục hỏi han để mang lại cho tôi cảm giác thoải mái nhất. Mỗi lần nằm để tiếp nhận tia phóng xạ, tôi vẫn thường hay suy nghĩ vu vơ. Cả thế giới hiện chỉ có vài phóng xạ có thể khống chế khối u dạng cứng như Chordoma, và các loại tia phóng xạ không thể chữa trị hai lần (vì để lại nhiều tác hại cho cơ thể). Mỗi phương pháp giống như "bùa sinh mạng" để tôi kéo dài cuộc sống thêm một thời gian, và giờ đây tôi đã xài đến "lá bùa" thứ 2, sau lần điều trị tia Gamma Knife năm ngoái. Nếu khối u lại tái phát nữa, tôi sẽ phải làm sao? Nhưng tôi không cho phép mình nghĩ nhiều đến chuyện tương lai. Giờ tôi chỉ cầu mong đợt điều trị này sẽ kéo dài thời gian khỏe mạnh của tôi càng lâu càng tốt. Vậy là đủ vui rồi!
Những ngày chữa trị ở Singapore của tôi khá thảnh thơi. Mỗi tuần tôi chỉ cần vào bệnh viện ba lần để tiếp nhận điều trị. Thời gian còn lại, anh Mèo lại đưa tôi đi tham quan khắp nơi. Mới hết tuần đầu tiên, tôi đã cảm thấy chán và nhớ nhà. Bởi vậy khi nghe anh Chuột thông báo tôi phải quay lại Việt Nam để thực hiện MV Bắt Sóng Cảm Xúc, tôi mừng như con nít được kẹo....
***
Vừa về tới Việt Nam, tôi đã nhờ mẹ Tâm nấu một bữa bún bò đãi cả nhà. Với tôi, món bún bò của mẹ Tâm là ngon nhất thế giới. Tôi vẫn mong một ngày nào đó, mình để dành đủ tiền sẽ mở một nhà hàng bán những món ngon mẹ nấu (cũng để tôi được ăn thỏa thích mỗi ngày). Chỉ mới qua Singapore được 10 ngày, mà tôi tưởng chừng như lâu lắm rồi. Được nằm lại trên chiếc giường quen thuộc của mình, tôi chẳng còn màng đến bất kỳ đau khổ phiền muộn gì. Nếu một ngày nào đó phải ra đi, tôi cũng mong mình được ra đi trên chính chiếc giường thân yêu này, chứ không phải trên chiếc giường trắng toát lạnh lẽo của bệnh viện. Tôi kể với anh Chuột mong muốn của mình, anh lại chửi tôi toàn nói điềm gở. Lần nào tôi nói gì đó không may hay bi quan, anh lại dùng nét mặt quạu quọ khó chịu để tôi dừng lại (tôi vẫn cứ thích chọc để anh quạo chơi). Vậy mà có lần, hai anh em lại ngồi tâm sự với nhau về chuyện hậu sự để nếu tôi đi trước, anh phải là người lo cho đám tang của tôi, và ngược lại. Tôi nói tôi muốn một đám tang đơn giản, chỉ có hai màu tôi thích nhất là trắng xanh, linh cữu của tôi phải màu trắng, chỗ tôi nằm phải trang trí thật đẹp với nhiều hoa hồng trắng. Tôi còn đùa: "Anh hứa với em thì anh lỗ chắc, vì chắc chắn em sẽ đi trước anh!".
***
BẮT SÓNG CẢM XÚC
(Ghi lại theo lời kể của WanBi Tuấn Anh)
Ngày 20 tháng 08 năm 2010 là ngày chúng tôi khai máy cảnh quay đầu tiên của Bắt Sóng Cảm Xúc ở cầu Phú Mỹ. Ban đầu, khách hàng không đồng ý kiểu tóc che một mắt của tôi, nhưng may mà họ thông cảm với lý do tôi bị dị ứng thuốc nên bị sụp mí mắt. Bắt Sóng Cảm Xúc là ca khúc viết theo đặt hàng, nhưng lại là một trong những sáng tác tôi ưng ý nhất, cũng mang phong cách lạc quan yêu đời nhất (những sáng tác kia của tôi toàn về chuyện tình yêu trắc trở). Sau khi nghe xong bản demo, khách hàng đã đồng ý ngay, chỉ yêu cầu chỉnh sửa đôi chút về ca từ.
Tôi không hiểu sao mọi chuyện liên quan đến dự án này đều diễn ra khá thuận lợi, chỉ có chút trục trặc về diễn viên quay MV vào giờ chót. Ban đầu anh Chuột dự tính mời Tâm Tít, Baggio và Midu tham gia đóng minh họa cho MV này, còn tôi chỉ là người hát. Nhưng giờ chót Midu từ chối khiến tôi cũng hơi hụt hẫng. Nếu lịch quay bị dời sẽ ảnh hưởng đến thời gian quay lại Singapore của tôi. May mà lúc đó Tóc Tiên đúng lúc đang ở Việt Nam, và đồng ý "cứu bồ" vô điều kiện (tôi luôn quý Tiên vì tính hết lòng cùng bạn bè ấy!)
Tôi thật có duyên với đoàn phim Bóng Ma Học Đường. Trong lúc tôi đang quay Bắt Sóng Cảm Xúc bên này thành cầu Phú Mỹ thì phía bên kia, đoàn phim cũng đang thực hiện những cảnh quay của ba Hoài Linh và Thiên Minh. Vừa nhìn thấy tôi, ba Linh cực kỳ phấn khích và nhí nhảnh (đúng phong cách của ba) gọi: "Bi, con!". Hai ba con tíu tít một lúc mỗi người lại quay về công việc của mình. Trước khi chia tay, ba Linh nhắc lại: "Con chắc chắn không sao đâu, cố lên nha con!".
Nhiều lúc tôi thấy rất mắc cười, là lúc nào cuộc sống của tôi cũng bị đặt ra những thử thách không lý giải được. Những ngày mới về Việt Nam, sức khỏe tôi cực kỳ tốt. Buổi sáng bấm máy, tôi vẫn còn tỉnh queo. Vậy mà đến chiều, cơn nhức đầu lại đột ngột tái phát, hành hạ tôi không lúc nào có được cảm giác tỉnh táo. Người cứ lừ đừ, nóng hầm hập và chẳng còn sức lực. Khán giả xem MV thấy tôi luôn tươi cười rạng rỡ và đầy sức sống, nhưng ở hiện trường, hễ quay xong một cảnh, mọi người lại phải dìu tôi vào xe nằm nghỉ dưỡng sức. Được một lúc, tôi lại phải cố gắng tươi tỉnh để có nụ cười rạng rỡ nhất khi lên hình. Nhưng tôi từng trải qua những trận đau đớn kinh khủng hơn, cơn nhức đầu này có sá gì, sao mà hạ gục được tôi?
Sau 10 ngày ở Việt Nam, tôi lại lên đường quay lại Singapore, cùng mẹ Tâm, anh Chuột và Mèo. Lần này, chúng tôi đã phải ở lại hơn một tháng. Tôi không hình dung được mấy mươi ngày tới, nếu chỉ có một mình tôi và mẹ Tâm ở đất khách quê người thì phải xoay sở thế nào. May mà lúc nào cũng có anh Chuột và Mèo sát cánh bên tôi...
Mấy năm nay, tôi đã quen có anh Chuột bên cạnh. Chẳng hiểu sao lúc nào phải có anh lo toan mọi việc, tôi mới có được cảm giác yên tâm. Tôi cũng quý anh Mèo, vì anh rất tận tâm chăm lo những điều tỉ mỉ nhất, nhưng mỗi khi có chuyện gì quan trọng, Mèo lại rối lên và không tự mình quyết định được. Tôi có rất ít bạn bè thân, nhưng mỗi người đều có ý nghĩa đặc biệt với tôi.
NHẬT KÝ NHỮNG NGÀY NHÀM CHÁN
(Ghi lại theo nhật ký của WanBi Tuấn Anh)
Ngày 3 tháng 9 năm 2010
Những ngày ở Singapore trôi qua khá an nhàn và đều đặn như được lập trình sẵn. Mỗi ngày, tôi chỉ vào bệnh viện 30 phút để điều trị, còn lại mấy mẹ con phải giết thời gian bằng cách đi chợ về nhà nấu ăn, đi chơi chỗ này chỗ kia, đi mua sắm..., y chang một chuyến du lịch dài ngày. Mỗi khi ra đường, anh Chuột đều phải là người đi trước để tôi vịn vai theo sau, vì cảnh vật trước mắt tôi lúc này chỉ là những chiếc bóng lờ mờ. Có lần tôi nói đùa: "Nếu sau này em bị mù hẳn, anh có còn dẫn đường cho em đi như bây giờ không?". Bình thường, anh sẽ quạu mặt khi tôi giỡn những điều không may, nhưng không hiểu sao lần đó anh cũng giỡn theo: "Lúc đó anh sẽ sắm thêm cây đàn và dàn loa di động để anh em mình cùng đi kiếm ăn!"
Hôm nay là ngày đầu tiên Bắt Sóng Cảm Xúc chính thức ra mắt. Tôi loáng thoáng nghe anh Chuột và anh Mèo nói chuyện với nhau mới biết, chứ mọi người vẫn cố giấu tôi. Tôi hiểu, anh Chuột sợ tôi buồn vì mắt tôi hiện giờ chỉ còn cảm nhận đủ ánh sáng để đi lại trong phòng chứ không thể xem cái gì rõ ràng được. Ngay cả thói quen đọc truyện tranh, tôi cũng đã phải bỏ vì chẳng còn đọc được chữ. Cảm giác con mắt còn lại của mình mất dần ánh sáng đã theo tôi suốt thời gian qua nhưng tôi vẫn chưa thể nào làm quen được. Những đợt bắn tia Novalis xem ra vẫn chưa thấy tác dụng. Tôi thật sự hoang mang...
Buổi tối, tôi cố gắng nói với anh Chuột bằng giọng bình thản nhất: "Mở MV Bắt Sóng Cảm Xúc cho mẹ Tâm xem với anh. Em cũng muốn... nghe!". Mọi người vừa xem vừa giả bộ thuyết minh từng cảnh để tôi hình dung được, cảm giác tủi thân của tôi cũng vơi bớt phần nào. Tôi mong mắt mình sớm hồi phục, để được xem những hình ảnh trong MV, để đọc được bình luận, nhận xét của mọi người về MV này.
Ngày 6 tháng 9 năm 2010
Hôm nay chẳng có gì để làm cả. Tôi và anh Mèo chỉ nằm vật vờ trong phòng. Chán kinh khủng!
Ngày 10 tháng 9 năm 2010
Ở nhà thông báo với mẹ Tâm và tôi tin ông nội vừa phát hiện bị ung thư xương. Ông đang rất đau và trong tình trạng nguy hiểm. Lòng tôi nóng như lửa đốt, và có một cảm giác đau đớn lan tỏa khắp người. Ngày ba Quỳnh mất, tôi không kịp có mặt ở bệnh viện để nhìn mặt ba lần cuối. Bây giờ ông lại có chuyện khi tôi đang ở xa, không thể bên cạnh ông trong giây phút đau đớn nhất, tôi cảm thấy mình bất hiếu quá. Bất chợt tôi khóc ròng ròng khiến mẹ Tâm luôn miệng an ủi: "Ông sẽ không sao đâu! Con đừng khóc lại ảnh hưởng đến sức khỏe". May mà sau khi uống thuốc đặc trị, cơn đau giảm dần và cuối cùng ông nội tôi vượt qua được. Ngày nhìn được ông qua webcam, tôi mới vơi bớt lo lắng. Ông còn cười phúc hậu động viên tôi: "Ông khỏe rồi, cu Bi cũng ráng phải khỏe nhé!".
Ngày 14 tháng 9 năm 2010
Hôm nay tôi gây bất ngờ cho mọi người khi vào toilet mà cầm theo một quyển tạp chí. Anh Chuột ngỡ ngàng: "Ơ, hôm nay đọc báo luôn à?". Tôi cười: "Em đọc được chữ to rồi, chỉ đọc mấy cái tít cho đỡ buồn thôi chứ chữ nhỏ trong bài thì vẫn chưa đọc được".Vậy thôi mà cả nhà vui rộn ràng. Cuối cùng, những nỗ lực của tất cả mọi người đã bắt đầu thấy được kết quả.
Ngày 17 tháng 9 năm 2010
Hôm nay anh Mèo lại mới tìm được thêm tiểu phẩm hài mới trên Youtube. Những ngày nhàm chán đều đặn ở Singapore này, thú vui giải trí duy nhất của tôi là nghe nhạc và xem các clip hài để tự lên dây cót tinh thần cho mình. Mỗi buổi tối, anh Mèo lại tìm clip hài mới, khi thì Hoài Linh, Hồng Đào..., lúc là Việt Hương, Trấn Thành để cả nhà cùng xem, nhưng cũng chẳng dám xem nhiều, vì sợ ngày mai lại chẳng có gì để giải khuây. Có những tiểu phẩm tôi xem đi xem lại (mà đúng ra là nghe đi nghe lại) nhiều đến mức thuộc cả lời thoại.
Ngày 20 tháng 9 năm 2010
Mấy hôm nay, mỗi ngày tôi cảm nhận được mắt trái của mình lại hồi phục hơn một chút, nhưng vẫn cố giấu cho mọi người bất ngờ. Tôi đã có thể xem được MV của mình. Chưa bao giờ tôi hạnh phúc đến thế khi nhìn thấy lại được chính mình, dù tôi đã thuộc từng chi tiết trong những MV ấy. Quả thật, có những thứ đã mất đi nhưng rồi tìm lại được, ta mới cảm nhận hết niềm vui vỡ òa và thấy quý giá hơn những điều tưởng chừng như là hiển nhiên ấy.
Ngày 22 tháng 09 năm 2010
Lần đầu tiên tôi đón Trung thu ở nước ngoài. Bốn mẹ con dành cả buổi tối ở khu China Town để cảm nhận không khí đón trăng ở Singapore cho đỡ nhớ nhà. Mèo hồn nhiên hỏi tôi: "Em nhớ Trung thu năm ngoái mình đi diễn ở đâu không?". Xong, chợt nhận ra mình lỡ lời, Mèo liền đổi đề tài khác. Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thản trả lời: "Em nhớ tối đó mình chạy 4 show để diễn mừng trung thu cho các em thiếu nhi, chỗ nào mình cũng hát bài Rock Vầng Trăng, đúng không?". Cảm giác nhớ sân khấu ập đến trong tôi, cồn cào không chịu nổi.
Ngày 1 tháng 10 năm 2010
Vậy là đã hơn một tháng rưỡi tôi không được đứng trên sân khấu. Tôi đã cố kìm nén nỗi nhớ này nhưng thỉnh thoảng nó vẫn bùng phát một cách đột ngột không kiểm soát được. Tôi thèm được hát, thèm được nghe tiếng vỗ tay... Cơn thèm khát ấy vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Thỉnh thoảng, đọc tin đồng nghiệp mới phát hành album hay có một show diễn quy tụ dàn sao teen vừa được tổ chức, tôi lại vừa vui vừa buồn. Và có một chút tủi thân. Tôi chỉ còn cách sáng tác để khuây khỏa nỗi nhớ sân khấu của mình. Tôi đã viết được thêm 3 bài mới rồi. Giờ tôi mới cảm nhận được hết âm nhạc đã ăn sâu vào máu mình như thế nào. Không có âm nhạc, tôi không biết mình có vượt qua được những ngày tẻ nhạt này không?
Nhưng tôi tin, mình sẽ sớm có ngày quay lại!
Ngày 07 tháng 10 năm 2010
Vừa bước xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi không thể kìm chế được cơn xúc động. Ngày rời Việt Nam, tôi không dám chắc mình còn được trở về nguyên vẹn hay không. Đợt điều trị ở Singapore này đã cứu lại ánh sáng cho con mắt còn lại của tôi. Tôi không biết tình trạng này sẽ duy trì được bao lâu, và đến khi nào mình lại phải bước vào một cuộc chiến mới. Nhưng tôi hiểu, mình có lo lắng cũng chẳng thể giải quyết được gì. Thôi thì, cứ tới đâu hay tới đó. Từ lúc nhận ra mình không còn nhiều thời gian, tôi tự nhủ mình càng phải trân trọng từng khoảnh khắc quý giá còn được sống. Thay vì phung phí thời gian để đau buồn vật vã, than trách số phận, hay tự giam mình trong phòng cách ly với thế giới bên ngoài, tôi quyết định biến những ngày còn lại của mình là những ngày vui vẻ nhất, làm được nhiều điều ý nghĩa nhất bên cạnh những người thân yêu. Mọi người đã phải mất rất nhiều tiền để giành giật lại sự sống cho tôi, tôi không thể ích kỷ phí hoài như thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro