CHƯƠNG 10: Nỗi buồn của đêm
"Có những đêm, khi tôi nhắm mắt lại, một nỗi sợ hãi kinh khủng lại xâm chiếm khi bóng tối bao trùm, có lúc đã khiến tôi mất tự chủ. Cứ nhắm mắt là lại tôi thấy sợ bóng đêm, nhưng không dám tỏ ra cho ai biết. Tôi thật sự hoảng loạn khi nghĩ tới tương lai tối tăm của mình..."
TÌM THẤY
(Ghi lại theo lời kể của WanBi Tuấn Anh)
Thường mỗi năm vào ngày sinh nhật, người khác mừng một, thì tôi mừng đến mười. Mừng vì tôi lại được đón thêm một cái sinh nhật nữa cùng người thân, mà không biết còn được hưởng niềm vui ấy đến bao giờ. Thường vào ngày sinh nhật, anh Chuột không nhận bất kỳ show diễn hay lịch làm việc gì để tôi tận hưởng một ngày thoải mái nhất bên cạnh gia đình. Nhưng năm nay, tôi muốn sinh nhật của mình có thêm ý nghĩa nên quyết định quay MV Tìm Thấyngay trong ngày này. Tìm Thấy là ca khúc cuối cùng nằm trong bộ ba Vụt Mất- Dấu Vết- Tìm Thấy, như một cái kết mỹ mãn có hậu cho hai nhân vật trong bài hát. Tôi viết Tìm Thấy để tặng cho Sky, vì những điều vui vẻ mà cô ấy đã mang lại cho cuộc sống của tôi, cũng là để tự động viên mình về một ngày mai tươi sáng.
Suốt hơn một tháng nay, tình hình mắt phải của tôi vẫn không có dấu hiệu tiến triển gì. Cả nhà đều lo lắng nhưng không biết phải làm cách nào. Bản thân tôi cũng bắt đầu thích nghi dần với việc để tóc che một bên mắt, tránh để mọi người nhận ra. Nhưng những lần đi diễn, nhiều đồng nghiệp cũng nhận thấy sự bất thường của đôi mắt tôi khi tiếp xúc ở cự ly gần. Đáp lại những lời hỏi thăm, tôi chỉ biết giả lảng: "Tại tác dụng phụ của thuốc chữa thoát vị đĩa đệm làm mắt bị sụp mí chứ không có gì nghiêm trọng". Không biết lời nói dối ngô nghê của tôi có làm mọi người tin không, nhưng tôi sợ khi biết rõ sự thật, mọi người sẽ bàn tán sau lưng tôi: "Trời ơi, tội nghiệp WanBi lắm!". Chẳng hiểu sao tôi rất sợ những ánh mắt thương hại dành cho mình. Tôi muốn mình vẫn là một người khỏe mạnh lành lặn trong mắt mọi người, để những đêm đi diễn không phải bối rối bịa ra lý do gì đó cho những lời hỏi thăm.
Anh Chuột cũng muốn tôi không có thời gian cho những suy nghĩ buồn rầu nên chỉ hai tháng sau khi Phải Làm Thế Nào ra mắt, anh lại lên kế hoạch để quay Tìm Thấy. Thật sự tôi không tự tin lắm khi quay MV với mái tóc che một bên mắt, nhưng tôi luôn tự động viên chính mình là phải hoạt động như một ca sĩ bình thường, dù giờ đây tôi không còn là một người bình thường nữa. Số phận càng giăng ra nhiều thử thách trên con đường tôi đi, thì tôi càng phải cố gắng vượt qua khi tôi còn có thể.
Tôi rất thích ý tưởng của phiên bản câu chuyện của Tìm Thấy, khi tôi và Sky lại tiếp tục hóa thân thành một đôi tình nhân bất đồng ngôn ngữ nhưng ở chung nhà với nhau. Chàng trai thì chán nản với cuộc sống sau cuộc tình tan vỡ, còn cô gái cực kỳ hồn nhiên đến mức ngô nghê. Nhưng chính sự vô tư ấy đã làm ấm lại trái tim của chàng trai, khiến cho cuộc sống của anh ta tươi sáng vui vẻ hơn. Có chút gì đó gần gũi với cuộc sống thực tế của tôi và Sky nên hai đứa diễn xuất cực kỳ thoải mái. Tôi cũng thích màn vũ đạo mà vũ đoàn MTE dàn dựng cho ca khúc này. Tôi đã tập luyện rất kỹ lưỡng suốt gần một tháng, chỉ mong muốn được chứng tỏ cho mọi người thấy là tôi đã tiến bộ. Có lẽ đây cũng là màn vũ đạo tôi nhảy tốt nhất từ trước đến giờ. Tôi cũng biết, mình sẽ không còn nhiều cơ hội để nhảy trên sân khấu nữa. Vì chẳng biết đến lúc nào, sức khỏe, sự linh hoạt cũng sẽ rời bỏ tôi như thị lực vậy.
Sinh nhật năm nay có lẽ là sinh nhật đặc biệt nhất của tôi, khi lần đầu tiên tôi đón tuổi mới ngay trên trường quay. Các em FC đã chuẩn bị bánh kem để mang lại bất ngờ cho tôi trong giờ nghỉ giải lao. Tôi đoán trước được, nhưng vẫn thấy vui vì tình cảm các em dành cho mình. Buổi tối, tôi lại cùng gia đình có một bữa tiệc ấm cúng. Mỗi năm, ngày sinh nhật luôn là ngày mà tôi thích nhất. Tôi thích không khí háo hức khi cả gia đình cùng diện quần áo đẹp, đi ăn uống ở những chỗ thường ngày ít lui tới, và cùng chuyện trò vui vẻ.
Sinh nhật năm nay, điều ước của tôi vẫn là được tiếp tục được hưởng cuộc sống vui vẻ này bên cạnh những người mà tôi thương yêu nhất. Tôi không sợ chết, vì hiểu ai cũng đến lúc phải ra đi. Dù kiếp này số phận đã thử thách tôi bằng căn bệnh hiểm nghèo, nhưng lại bao dung ban cho tôi một cuộc sống quá mỹ mãn với những người thân không bao giờ bỏ rơi tôi. Tôi biết mình phải tập bỏ đi những quyến luyến với cuộc đời này, nhưng tôi sợ lắm ngày phải xa người thân. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong mình được là con của mẹ Tâm, em anh Chuột, chồng của Sky và vẫn được vui vầy bên tất cả những ai đã gắn bó với tôi trong cuộc đời hiện tại. Nhưng giờ tôi phải sống cho trọn vẹn hết kiếp này đã.
***
UẨN ỨC TỪ "KIỂU TÓC KHÔNG GIỐNG AI"
(Lời kể của tác giả Lý Minh Tùng)
MV Tìm Thấy ra mắt, nhiều người khen ngợi câu chuyện dễ thương trong phiên bản story, và cả phần vũ đạo của Bi trong phiên bản dance. Còn với các "anh hùng bàn phím" vốn không chừa bất kỳ nghệ sĩ nào, không có gì rõ ràng để chê, kiểu tóc che một mắt của Bi trở thành tâm điểm của mọi lời chỉ trích. Đọc những lời nặng nề về kiểu tóc của mình, Bi chỉ cười xuề xòa: "Thôi kệ, họ không hiểu mình thôi anh! Cứ để người ta muốn nói sao thì nói! Mà nhìn em để kiểu tóc này em còn thấy khó chịu huống hồ gì người ta". Có lẽ, em cũng đã tự tìm được cho mình cách thích nghi với việc phớt lờ những lời ác ý.
Trước mặt mọi người, Bi vẫn luôn tỏ ra thoải mái với việc phải che một bên mắt. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp em một mình tần ngần trước gương, tìm cách chỉnh mi mắt của mình trở lại bình thường. Rồi thở dài. Tôi thật sự rất đau lòng, và lo lắng đến một ngày nào đó nếu cả hai mắt không còn nhìn thấy, liệu Bi có đủ sức mạnh để vượt qua?
Mấy năm nay, cứ mỗi lần sinh nhật, Bi lại hay nói với tôi: "Không biết em còn được đón sinh nhật với mọi người thêm mấy năm nữa anh ha!". Mỗi lần như vậy, em lại cười hì hì kiểu đùa giỡn vô tư, để nghe tôi cằn nhằn vài câu. Dạo này, chẳng hiểu sao Bi cũng hay nói về cái chết. Thỉnh thoảng, đọc được ở đâu đó chuyện người này người kia tự tử, em lại buột miệng cảm thán:
- Đời ngộ ghê, trong khi có người giành giật từng ngày để được sống, thì có người lại thản nhiên tự tước đoạt đi cuộc sống của mình. Sao kỳ vậy anh?
- Chắc có lẽ cuộc đời họ quá đau khổ và không cảm thấy còn gì đáng để phải sống.
- Nhưng họ có nghĩ nếu họ chết đi thì người thân của họ sẽ đau khổ thế nào không?
- Nếu họ nghĩ được đến vậy thì họ đã không tự tử rồi. Còn em, em có sợ chết không?
- Lúc trước thì sợ, giờ em không sợ nữa. Chết chỉ là bắt đầu một cuộc sống khác, nhưng em chỉ sợ trong cuộc sống đó em không còn gặp được mọi người nữa.
- ...
- Em sợ nhất là đến một ngày nào đó mình lại trở thành gánh nặng cho anh, cho mẹ Tâm, cho mọi người. Chết đôi khi là sự giải thoát cho em, nhưng không muốn mọi người quá đau buồn vì sự ra đi của em...
- ...
- Nhưng em vẫn còn yêu cuộc đời này lắm. Em biết kiếp sau chưa chắc em có được những tình cảm như kiếp này mọi người dành cho em nên em không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào còn được ở bên mọi người.
Tôi không biết nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh giống như Bi, mình có suy nghĩ về bệnh tật và cái chết được nhẹ nhàng được như vậy không. Hay sẽ buông thả cuộc đời mình trong những dằn vặt, than trách và trải qua những ngày chán chường cho đến lúc ra đi? Ở tuổi 26, Bi đã bị đặt vào hoàn cảnh mang lại cho em nhiều chiêm nghiệm sống sâu sắc hơn tôi, và cách em dũng cảm bước tới đã đã dạy ngược lại tôi nhiều điều ý nghĩa về cách đối mặt với những thử thách của cuộc đời.
Bi vẫn bình thản đi diễn, vẫn vui vẻ la cà cùng cả nhà đi ăn, đi xem phim, bất chấp những lời xầm xì nhiều lúc diễn ra ngay trước mắt em về "kiểu tóc quái đản". Nhưng trong lòng tôi vẫn không thôi ray rứt. Với một người từng được người khác ngưỡng mộ về ngoại hình như Bi, việc chấp nhận đôi mắt của mình không còn được vẹn nguyên hoàn hảo như xưa đã là điều kinh khủng, huống hồ gì là một nghệ sĩ phải mỗi ngày lộ diện trước mặt bao nhiêu người. Tuy ngoài miệng Bi luôn trấn an cả nhà rằng mình đã chấp nhận cuộc sống của một người khiếm khuyết, nhưng tôi hiểu ước mơ được trở lại ngoại hình bình thường của em chưa bao giờ thôi cháy bỏng.
VALENTINE "ĐIÊN KHÙNG" VÀ NHỮNG CHUYẾN BAY MUA HI VỌNG
(Ghi lại theo lời kể của WanBi Tuấn Anh)
Valentine thứ hai của tôi và Sky, hai đứa quyết định quay một clip ngắn để tặng cho tất cả những khán giả yêu thương chúng tôi. Nhiều người ngỡ ngàng với mức độ "điên khùng" của hai đứa, nhưng thật ra còn rất nhiều trò "nhố nhăng" hơn mà tôi và Sky chỉ giữ cho riêng mình xem (mà anh Chuột vẫn nói nếu những đoạn clip đó lọt ra ngoài, chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành Cặp đôi điên khùng nhất V-Pop). Gần ba năm qua, tôi và Sky cảm thấy hài lòng với những cảm xúc vui vẻ hạnh phúc mà hai đứa mang lại cho nhau, cho dù đó không phải là tình yêu đúng nghĩa. Không phải quan hệ tình yêu, chúng tôi tránh được những ghen tuông giận hờn, mà chỉ lấp đầy cuộc sống của nhau bằng những niềm vui.
Dạo gần đây, Sky cũng đã bắt đầu thắc mắc về tình trạng sức khỏe của tôi khi tình trạng của con mắt phải chẳng thể nào che giấu được nữa. Trong một lần tôi đi diễn tại Đà Nẵng, mọi người ở nhà đã cho Sky biết một phần sự thật (ngoại trừ việc tôi không còn nhiều thời gian với cuộc đời này). Tôi có thể hình dung được Sky phải đối mặt với cú sốc lớn như thế nào. Tôi nghe kể lại, Sky đã giam mình trong phòng một ngày. Có lẽ cô ấy đã khóc rất nhiều, và tự trách mình vô tâm khi không nhận ra sớm hơn sự trầm trọng của căn bệnh tôi đang mắc phải. Nhưng khi tôi quay về, Sky vẫn tỏ ra vui vẻ bình thường như chưa từng có chuyện xảy ra. Cô ấy không muốn hỏi thêm gì để tránh khơi lại điều tôi không muốn nhắc. Sky cũng chẳng an ủi động viên (tiếng Việt của Sky cũng chưa đủ để nói những điều cao siêu như thế), chỉ ôm thật chặt và dỗ dành tôi như một đứa trẻ: "Anh giỏi lắm!". Đôi khi, một hành động nhỏ lại có giá trị đồng cảm hơn vạn lời sáo rỗng.
Trước giờ, tôi rất sợ khi ai đó hỏi thăm tình hình sức khỏe của mình. Ai cũng ghét cảm giác bị vạch trần điều mình che giấu. Tôi sợ lời nói dối vụng về của mình không thuyết phục được những người tinh mắt. Và không thoải mái chút nào với cảm giác mình bị thương hại. Thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ đến việc đi phẫu thuật thẩm mỹ lại con mắt phải, ít ra để tránh bớt ánh nhìn thắc mắc của người này người kia. Nhưng tôi không dám nói với anh Chuột suy nghĩ này, vì ngay bản thân tôi còn không chấp nhận được việc mình lại tạo thêm áp lực về tiền bạc cho mọi người. Để duy trì cho tôi những ngày sống khỏe mạnh như bây giờ, cả nhà phải gom góp, vay mượn tiền cũng đã đủ mệt mỏi rồi. Tôi không thể cho mình quyền được đòi hỏi gì thêm.
- Bên Singapore cũng có nhiều bác sĩ mắt giỏi, hay mình lại qua đó khám thử?
Khi tôi tạm quên đi ý nghĩ giải phẫu thẩm mỹ thì lời gợi ý của anh Mèo khiến tôi lại suy nghĩ nhiều. Tôi thật sự rất muốn thử bất kỳ cơ hội nào, dù chỉ là tia hi vọng mỏng manh nhất. Tôi căm ghét cảm giác bất lực và phải đầu hàng trước những gì số phận giáng xuống đầu mình. Nhưng trước giờ, tôi vẫn quen để anh Chuột là người quyết định cuối cùng. Tôi hỏi anh:
- Anh thấy sao anh?
- Để anh suy nghĩ đã.
Thái độ anh Chuột có vẻ do dự. Tôi hiểu, với anh, chuyện sức khỏe sống còn của tôi mới là ưu tiên hàng đầu. Việc giải phẫu thẩm mỹ bây giờ cũng giống như mua một món hàng xa xỉ khi gia đình đang phải chạy vạy cơm ăn từng bữa. Vài phút sau, anh nhìn tôi:
- Được rồi, em với Mèo sắp xếp qua Singapore đi. Có hi vọng thì mình cứ thử. Nhưng em cũng đừng đặt nhiều kì vọng quá!
Tôi biết anh Chuột có lý do để không thoải mái với quyết định này, vì sợ tôi sẽ lại thất vọng khi đặt kì vọng quá lớn. Nhưng như mọi lần, anh vẫn chiều ý vì không muốn tước đi hi vọng của tôi.
***
(Lời kể của tác giả Lý Minh Tùng)
Suốt mấy tháng nay, Bi và Mèo cứ đi đi về về Singapore và Việt Nam, với một hi vọng mỏng manh là tìm được bác sĩ có đủ chuyên môn để mang lại sự nguyên vẹn cho đôi mắt của em. Thời gian qua, hai anh em cũng đã dành dụm được một số tiền, chắt chiu từ thù lao đi diễn của Bi và tiền làm thêm việc này việc kia của tôi. Tôi để dành số tiền quý giá đó phòng hờ khi khối u tái phát sẽ không phải xấc bấc xang bang như lúc trước, nhưng cuối cùng tôi quyết định sẽ ưu tiên để Bi sang Singapore tìm cách chữa trị thẩm mỹ cho đôi mắt. Như mua một sự hi vọng. Mọi chuyện còn lại, cứ tới đâu lại tính tới đó vậy. Nhiều ca sĩ lên báo khoe nhà khoe xe khiến công chúng lầm tưởng ca hát là công việc có thể kiếm được tiền tỉ dễ dàng. Mấy ai hiểu được, một ca sĩ có tiếng như Bi, lại phải vất vả dành dụm, vay mượn mới kiếm đủ vài trăm triệu để giành giật sự sống cho mình. Nhưng cũng may mắn là ông trời chưa bao giờ dồn chúng tôi đến đường cùng.
Chuyến đi đầu tiên của Bi và Mèo trở về bằng sự thất vọng tột cùng, vì vị bác sĩ đang điều trị khối u cho Bi cũng không tán thành việc khắc phục thẩm mỹ cho con mắt của Bi, vì sợ ảnh hưởng tới các dây thần kinh. Tuy nhiên, khi biết Bi là người nổi tiếng ở Việt Nam, ông lại thay đổi quan điểm và giới thiệu một bác sĩ mắt giỏi, với điều kiện phải tham khảo ý kiến ông trước khi thực hiện bất kỳ liệu pháp thẩm mỹ nào. Nâng mi mắt thật ra chỉ là một tiểu phẫu đơn giản nhưng có thể để lại hậu quả nặng nề cho mắt Bi vì mắt em sẽ luôn trong tình trạng không thể khép được, dẫn đến việc mắt dễ bị nhiễm trùng. Nhưng dù sao chuyện mi mắt cũng có thể giải quyết được, còn vấn đề cố định tròng mắt mới là nan giải. Sau khi xem khám kỹ lưỡng, vị bác sĩ mắt tuyên bố trường hợp của Bi không thể cứu vãn bằng thẩm mỹ, và lại hứa chuyển hồ sơ bệnh án của Bi sang một bác sĩ thẩm mỹ mắt khác có chuyên môn giỏi hơn. Bi và Mèo lại bay về Việt Nam, đợi đến lịch hẹn để sang Singapore gặp bác sĩ mới.
Suốt nhiều tháng, Bi và Mèo cứ bay đi với niềm hi vọng, và bay về cùng nỗi thất vọng sau những cái lắc đầu của bác sĩ. Người này giới thiệu sang người kia, chớp mắt trong ba bốn tháng, Bi đã đến khám với 4 bác sĩ chuyên khoa mắt được giới thiệu là giỏi nhất Singapore, nhưng đến phút cuối cùng em vẫn chỉ nhận được những cái lắc đầu áy náy. Bi vẫn không từ bỏ bất kỳ tia hi vọng nào, dù mỗi lần trở về là mỗi lần tâm trạng em nặng nề hơn. Cuối cùng, các bác sĩ Singapore cũng thừa nhận họ không thể giúp được em, nhưng họ vẫn gợi một tia hi vọng là sắp tới sẽ có bác sĩ đầu ngành của Mỹ tên David Granett đến đảo quốc sư tử tổ chức hội thảo cùng 50 bác sĩ mắt hàng đầu châu Á. Bi chờ suốt hơn một tháng, chấp nhận xuất đầu lộ diện làm bệnh nhân nghiên cứu cho buổi hội thảo này, trước bao nhiêu cặp mắt với hi vọng những bác sĩ giỏi giang nhất kia sẽ tìm được phương pháp y học tiên tiến nào đó giúp được mình. Cuối cùng, Bi cũng nhận được tư vấn về liệu pháp phẫu thuật, rất phức tạp nhưng không đảm bảo thành công 100%. Và cũng chỉ kéo được sự ổn định tạm thời trong một thời gian ngắn.
- Chắc đúng là ý trời rồi anh!
- Nếu em muốn, anh vẫn sẽ để em thử coi sao.
- Thôi anh, em cũng mệt mỏi quá rồi. Dù sao mình cũng đã làm hết sức. Mất nhiều tiền mà không có gì đảm bảo mắc công lại càng tiền mất tật mang
Từ sau lần đó, tôi không còn nghe Bi nhắc gì đến chuyện phẫu thuật thẩm mỹ mắt nữa. Và tôi cũng chẳng bắt gặp em tần ngần soi mình trước gương. Con người ta sống bằng những ước mơ, nhưng tồn tại được bằng những tia hi vọng, mà chỉ khi rơi vào hoàn cảnh cùng cực, ta mới cảm nhận được sự hi vọng ấy có giá trị dường nào. Từ bỏ hi vọng là sự từ bỏ đau đớn nhất của một người không còn biết bấu víu niềm tin vào đâu trong một cuộc sống chẳng có phép màu. Tôi cảm nhận được có một sự tổn thương chẳng thể nào bù đắp được trong lòng Bi, khi phải tự từ bỏ hi vọng được quay lại hình hài của một người lành lặn. Mỗi lần nhìn Bi luống cuống vuốt mái tóc để che đi con mắt bị khiếm khuyết của mình vì sợ người khác nhìn thấy, tôi thấy lòng mình đau nhói...
***
CẢM XÚC MƯA
(Ghi lại theo lời kể của WanBi Tuấn Anh)
Đêm nay trời lại mưa, tiếp nối cơn mưa tầm tã từ chiều. Chẳng biết có sự liên quan nào giữa những cơn trút nước của đất trời với khối u trong đầu tôi không, mà hễ trời mưa là chứng đau đầu của tôi có phần giảm bớt. Với người giàu cảm xúc, những cơn mưa như chất xúc tác cho những mộng mơ, những niềm nhớ nhung hay những nỗi buồn bất chợt ùa về. Mưa dễ khiến người ta nhớ lại người yêu cũ, hay hồi ức về những câu chuyện tình đã qua. Mưa cũng gắn liền với ký ức trong trẻo của tuổi thơ. Với tôi, những cơn mưa còn có ý nghĩa gì đó đặc biệt hơn. Tôi thấy mình có duyên nợ với mưa, khi gần như trong sáng tác nào của tôi, vô tình phần lời thế nào cũng phải dính dáng đến mưa. Mưa xuất hiện ngay trong câu hát đầu tiên trong sáng tác đầu tay của tôi: "Tiếng mưa rơi vẫn âm thầm trong đêm dường như quạnh hiu, trôi về đâu áng mây cuối trời..." (Cho Em) rồi tiếp tục rơi trong nhiều ca khúc khác, nhưng hình ảnh tôi ưng ý nhất vẫn là "Rồi niềm đau sẽ hóa cơn mưa buốt giá lạnh căm" (Hóa Cơn Mưa) mà tôi viết để tự động viên chính mình trong những ngày chiến đấu cùng căn bệnh tại Singapore. Tôi thích mưa, bằng một thứ tình cảm tưởng như bình thường, nhưng khi thiếu vắng mới hiểu điều giản dị ấy lại có ý nghĩa với mình đến dường nào...
Mỗi khi trời mưa, tôi lại có nhiều cảm xúc để sáng tác. Nhưng cũng có khi, mưa lại là chất xúc tác cho những dòng suy nghĩ miên man cắt lát vô chừng về thời gian của tôi. Có khi đó là những hình ảnh yên ấm của quá khứ, xen lẫn những tưởng tượng mơ hồ về tương lai, rồi lại quay về những bế tắc của hiện tại. Đêm nay, tôi đã suy nghĩ nhiều về những gì mình đã trải qua. Tôi thử hình dung, nếu mình chỉ là một người bình thường, không được may mắn ban cho quá nhiều thứ, từ ngoại hình đến sự nổi tiếng, thì liệu mình có bớt đau hơn khi dường như đang có tất cả mọi thứ trong tay, để rồi lại bị tước mất đi từng chút, từng chút mỗi ngày? Dĩ nhiên, cảm giác của bất kỳ ai cũng sẽ đau ghê lắm khi phải chấp nhận buông bỏ những thứ từng thuộc về mình mà không có cách nào chống trả. Cuối cùng, tôi ngộ ra, để không phải mãi chìm đắm trong những bế tắc không lối thoát, mình chỉ có cách duy nhất là phải cố tập làm quen, tập chỉ nhìn về phía trước. Vậy mà khi đã quen được với sự thiếu vắng, bạn sẽ nhận ra, khi không vướng bận bởi những điều tưởng là không thể thiếu được ấy, cuộc sống của bạn hóa ra lại nhẹ nhàng hơn. Những thước đo mà bạn vẫn ngỡ là giá trị hạnh phúc của cuộc đời như ngoại hình, tiền bạc, danh vọng... chỉ là mớ trang sức phù phiếm không bao giờ gắn bó lâu bền cùng ai. Những thứ sớm muộn gì cũng sẽ bỏ bạn mà đi thì không nên tiếc nuối, càng không nên sống chết vì nó. Vậy rốt cuộc, điều giá trị nhất của mỗi đời người mà ta nên trân quý là gì? Tôi nghiệm ra, chính là cảm giác bình an, vui vẻ bên cạnh người thân của mình mỗi ngày. Mất đi những con người thân thương ấy, tôi mới cảm giác mình mất đi tất cả...
Dù số phận đang từng ngày lấy đi tất cả những gì tôi từng tự hào, nhưng may mắn là cuộc sống của tôi chưa bao giờ thiếu vắng sự chia sẻ của nhóm bạn thân đã gắn chặt buồn vui với cuộc đời tôi còn hơn cả tình nghĩa gia đình. Nếu không có họ, chắc chắn tôi chẳng thể nào vượt qua được những nỗi đau để vẫn có thể mỉm cười khi mỗi ngày thức dậy. Tôi luôn yên tâm là dù có bất kỳ sóng gió gì xảy đến, họ cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Trong cuộc đời mỗi con người, có được sự yên tâm đó, bạn đã đủ thấy cuộc đời mình ý nghĩa!
Những ngày mưa giữa năm 2012, lịch diễn của tôi không đặc kín như lúc trước, một phần vì thời tiết bất lợi, một phần tôi không còn là tên tuổi đình đám nhất sau một thời gian dài liên tục bị gián đoạn bởi những đợt điều trị bệnh. Tôi từng nghĩ đến một ngày tên tuổi bị xuống dốc, chắc tôi sẽ bị sốc ghê gớm lắm. Nhưng chẳng hiểu sao, khi điều đó bắt đầu xảy đến, tôi lại đón nhận nó khá bình thản. Tôi cũng chẳng hiểu những sân si, bon chen của mình trước đây nay biến đâu hết cả rồi? Tôi hài lòng với mỗi ngày thức dậy, được có thêm thời gian thư thái trong căn phòng của mình, được thong thả thưởng thức những món ăn ngon của mẹ Tâm, được hồn nhiên đùa giỡn với Sky, rồi thỉnh thoảng ra ngoài xem phim cùng mọi người. Tôi nhận ra, cuộc sống, dù bận bịu hay an nhàn, dù đầy rẫy bất ngờ hay lặp đi lặp lại tuần hoàn cũng đều có cái hay riêng, quan trọng là phải học được cách hài lòng với điều mình đang có.
Còn với âm nhạc, những ngày không được đứng trên sân khấu, tôi lại dồn cảm xúc cho việc sáng tác. Các nhạc sĩ khác sáng tác bằng kỹ thuật pha cảm xúc, còn tôi chỉ biết dựa hoàn toàn vào cảm xúc và những điều mình quan sát xung quanh. May mắn thay, cảm xúc là thứ mà số phận vẫn còn cho tôi được giữ lại, và tràn đầy hơn theo thời gian. Không chỉ sáng tác cho mình, tôi bắt đầu hình dung đến những người bạn của tôi trong nghề khi viết một ca khúc mới, để dành tặng cho họ. Mỗi tuần, tôi cũng vẫn dành hai buổi đi luyện thanh với thầy Nam Khánh. Trước giờ, tôi chăm chỉ luyện thanh để khắc phục những điểm yếu trong giọng hát của mình. Hơn ai hết, tôi hiểu giọng hát của tôi còn nhiều hạn chế. Và hơn ai hết, tôi không muốn làm ca sĩ mà lại bị chê hát dở. Thỉnh thoảng tôi vẫn buồn khi người khác không đánh giá đúng những nỗ lực của mình, nhưng tôi không cảm thấy áy náy gì với bản thân. Vì tuy tôi bước vào nghề một cách tình cờ, nhưng tôi luôn muốn gắn bó với niềm đam mê này bằng thái độ nghiêm túc nhất. Có những hôm bị cơn đau đầu hành hạ, chỉ muốn nằm bẹp một chỗ, nhưng đến giờ học, chẳng hiểu sao tôi lại có đủ sức khỏe để bước khỏi giường. Thầy Khánh tưởng tôi bị đau mắt nên phải dùng tóc che lại, cứ khuyên tôi dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn đến khi khỏe hẳn lại học tiếp. Tôi chỉ cười, vì biết phải giải thích thế nào.
Giờ tôi cũng chỉ nhận tham gia những chương trình từ thiện, hay những nơi mà mình cảm thấy thoải mái nhất khi trình diễn, để thỏa nỗi khát khao còn được hát. Tôi ngày càng sợ những ánh nhìn nửa thương cảm, nửa tò mò của vài đồng nghiệp, và những lời hỏi thăm lặp đi lặp lại khiến mình càng thêm bối rối. Dù vẫn còn quyến luyến sân khấu như trẻ con thèm hơi mẹ, nhưng tôi hiểu, nếu vẫn cứ đứng trên sân khấu với kiểu tóc bất đắc dĩ này, tôi sợ ngày nào đó mình sẽ không chịu đựng nổi những tổn thương. Vài chương trình truyền hình trực tiếp đã nhất định không cho tôi biểu diễn nếu không chịu vén tóc lên khỏi mắt, dù anh Chuột cố năn nỉ rằng mắt tôi bị sưng vì tác dụng phụ của thuốc điều trị bệnh thoát vị đĩa đệm. Và dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng đã quá quen với những lời chê bai, nhưng thỉnh thoảng vô tình đọc được những bình luận dưới bài viết về mình, tôi vẫn cứ bị suy sụp tinh thần khi thấy ai đó dùng những từ ngữ thậm tệ nhất để nói về ngoại hình, về kiểu tóc tôi. Thật sự tôi không hiểu mình đã làm gì sai để người ta căm ghét đến mức nghĩ ác cho mình như thế? Tôi từng nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi chia sẻ về căn bệnh của mình, liệu họ có ray rứt về những lời ác ý nhắm đến tôi, hay lại tiếp tục chà đạp rằng tôi đang bày trò tạo scandal bằng sức khỏe?
Tôi bắt đầu nghĩ đến ngày mình phải rút lui, để giữ hình ảnh đẹp còn sót lại của mình trong lòng khán giả. Dù lạc quan đến dường nào, tôi vẫn nhận ra được thực tế phũ phàng là càng cố bước lì trên con đường ca hát, tôi sẽ càng lùi xa khỏi vinh quang mà mình từng có được. Tôi sợ một ngày nào đó mình không còn đủ sức khỏe để đứng trên sân khấu và thần kinh thép để chịu đựng những tổn thương. Nỗi đau đớn nhất về thể xác tôi đã từng nếm trải, những nỗi buồn kinh khủng nhất của cuộc đời tôi cũng đã vượt qua. Nhưng có những tổn thương tôi biết mình mãi mãi chẳng thể nào tập quen được. Tôi có thể lừa được tất cả mọi người là tinh thần mình không sao, nhưng tôi không thể tự lừa chính bản thân mình.
***
THẬT LÒNG ANH XIN LỖI
(Lời kể của tác giả Lý Minh Tùng)
Tôi hiểu, Bi phải khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thật là mình phải tiếp tục sống quãng đời còn lại với kiểu tóc che một mắt. May mắn là suốt hơn một năm qua, sức khỏe của Bi vẫn ổn định. Sau MV Tìm Thấy ra mắt hồi đầu năm, tôi bàn với Bi chỉ tiếp tục thu âm album mới và âm thầm đi hát chứ không quay MV nữa để tránh cho em bị tổn thương. Nhưng mỗi lần thấy những khán giả thương yêu mình sốt ruột vì lâu quá không được xem MV mới, Bi lại thủ thỉ với tôi:
- Thôi mình cứ làm lì quay MV mới đi anh, để mọi người chờ đợi, em thấy áy náy quá!
- Nhưng giờ mà ra MV, những người ác ý sẽ lại soi mói ngoại hình của em.
- Không sao, em đọc riết cũng chai lì rồi. Họ nói riết thì cũng sẽ tới lúc họ cũng chán thôi. Mà giờ em còn không có đủ thời gian để sống cho em, thời gian đâu để em bận lòng vì những lời cay nghiệt hả anh?
- Thôi em khỏi lừa anh. Em nghĩ gì trong lòng anh thừa biết! Bị chửi ai lại chẳng buồn?
- Nhưng không lẽ vì sợ bị soi mói mà mình phụ lòng những người thương yêu mình sao anh? Mà biết đâu mình làm riết, sau này cũng có người sẽ bắt chước kiểu tóc che một bên mắt của em thì sao? Hihi
Bi luôn cố đùa giỡn trên chính nỗi đau của mình để mọi chuyện trôi qua nhẹ nhàng hơn. Tôi hiểu Bi vẫn muốn được quay MV mới như một ca sĩ bình thường, để không mang mặc cảm mình trở thành vô dụng khi vẫn còn sức khỏe. Em muốn lưu giữ lại thêm nhiều giá trị cho những người thương yêu mình trong cuộc đời này, và cũng là ý nghĩa sống của em. Mỗi lần thấy Bi say sưa ngồi xem MV mới của đồng nghiệp, tôi cảm nhận được tâm trạng của em như một chú chim bị nhốt trong lòng dưỡng thương, nhìn bạn bè mình tung tăng bay cao, sao tránh khỏi tủi thân? Cảm giác đó hẳn khó chịu hơn nhiều lần những lời cay nghiệt chẳng đáng bận lòng của vài ba người có thói quen nói trước khi suy nghĩ.
Thật Lòng Em Xin Lỗi có lẽ là MV đặc biệt trong sự nghiệp ca hát của Bi, vì lần đầu tiên em chỉ đảm nhận vai trò người kể chuyện, và nhường lại phần minh họa cho anh bạn Dustin Nguyễn đóng cùng em gái Quỳnh Mi. Từ hồi Bước Chân Mùa Thu đến giờ, Bi mới lại tiếp tục giới thiệu em gái trong một sản phẩm âm nhạc của mình, như một kỷ niệm đẹp giữa hai anh em. Ca khúc này nằm trong bộ đôi album vol.3 và vol.4 mà tôi và Bi vẫn miệt mài thực hiện, để chuẩn bị cho sự chia tay của Bi với khán giả, bù lại cho album Nguyễn Tuấn Anh hát nhạc Nguyễn đã bị bể kế hoạch. Lần này, là một cuộc chia tay thật sự. Hai album này, một album do chính Bi sáng tác, album còn lại tập hợp ca khúc của những nhạc sĩ thân thiết họ Nguyễn viết riêng cho em. Tôi dự định đặt tên cho album đôi này là Thuận/Nghịch, như chính một chuỗi những điều mâu thuẫn không lý giải được trong cuộc đời em. Số phận đã sắp đặt Bi là người nổi tiếng, nhưng lại không để em bay thật cao, như để em bớt tổn thương khi mọi vinh quang vụt mất. Số phận sinh em ra với nhiều ưu điểm ngoại hình, để rồi thử thách em với cảm giác đau đớn của một người không còn lành lặn. Số phận gửi em vào một gia đình đầy đủ ấm êm, rồi lại bắt em phải nếm trải cảm giác mất người thân khi chưa sẵn sàng đón nhận. Tất cả những điều vừa thuận vừa nghịch ấy đều đến và đi đột ngột, như chính chiêm nghiệm của em về số phận mình: "Cuộc đời em giống như trò tàu lượn siêu tốc vậy, thoắt ở trên cao, rồi thoắt lại xuống tận cùng..."
Chuẩn bị gần hai năm, tôi luôn muốn tranh thủ cho ra mắt album Thuận/ Nghịch khi Bi vẫn còn khỏe mạnh. Nhưng em lại có vẻ nấn ná: "Em vẫn muốn đợi bài mới của anh Phong (Nguyễn Hải Phong), và rất muốn có một bài song ca với chị Mỹ Tâm trong album này. Mình cứ từ từ đi anh". Nhưng chưa kịp hoàn thành công đoạn cuối cùng của album, chuyến-tàu-lượn-siêu-tốc của cuộc đời Bi lại đột ngột lao mình xuống dốc. Một buổi tối, sau khi đi diễn về, Bi than với tôi mấy đêm rồi em bắt đầu có dấu hiệu bị nhức đầu. Ba năm sống chung với khối u trong đầu, Bi quá hiểu mỗi khi dấu hiệu nhức đầu quay lại, là cậu-bạn-nhỏ lại đang bắt đầu những trò nghịch ngợm mới. Kết quả chụp MRI không nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, kích thước của khối u đang phát triển trở lại sau một thời gian bị khống chế bởi tia Novalis.
Không khí của cả gia đình lại chìm trong lo lắng...
***
NỖI ÁM ẢNH BÓNG ĐÊM
(Ghi lại theo lời kể của WanBi Tuấn Anh)
Riết rồi tôi mất hẳn cảm giác suy sụp tinh thần khi đón nhận tin xấu mới về tình hình sức khỏe của mình. Cũng như một cuộc chia ly được cảnh báo trước, cảm giác quyến luyến bịn rịn cũng nhẹ nhàng hơn. Nhưng mỗi lần sức khỏe có chuyển biến xấu, thử thách đặt ra cho tôi lại khắc nghiệt hơn. Trong lòng tôi chỉ lo lắng, thử thách lần này là gì và mình có còn đủ niềm tin và may mắn để vượt qua?
Tôi lại chuẩn bị cùng anh Mèo sang Singapore tái khám. Trước mỗi chuyến đi, gia đình tôi lại có thói quen đi du lịch để tìm niềm vui trước khi chẳng may có chuyện gì đau buồn xảy đến. Sau bao nhiêu năm, từ một người hầu như không biết buồn là gì, tôi nghiệm ra rằng nỗi buồn, sự sợ hãi là thứ không thể chiến đấu, vì càng chống trả, nó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Bạn chỉ có thể mặc kệ để nỗi sợ ấy luẩn quẩn chán chê rồi tự biến khỏi cuộc đời bạn. Và tạm quên đi nó bằng những niềm vui. Đi du lịch cùng những người tôi thương yêu nhất là cách mà tôi thả lòng mình trước nỗi sợ hãi không cách gì chế ngự.
Đợt này, đúng dịp Tóc Tiên lại về nước nghỉ hè, cả nhà quyết định đi Nha Trang đổi gió. Lần nào tinh thần có dấu hiệu chao đảo hay có hoang mang gì không tìm được câu trả lời, tôi lại muốn đi biển. Những lúc được vẫy vùng dưới làn nước mát, mọi nỗi muộn phiền của tôi như được xoa dịu và tự gột rửa. Chỉ là cảm giác nhất thời, nhưng ít ra tôi thoát được khỏi nỗi bế tắc luôn tìm cách đeo đẳng mình.
Tôi gắn với biển bằng một tình cảm sâu nặng lạ kỳ. Đứng trước khoảng không trời nước mênh mang ấy, tôi vừa có một sự an nhiên tột cùng vừa đan xen nỗi sợ hãi không thể kiểm soát. Tôi từng thử một mình đối diện với biển giữa đêm, để hét thật to, trút mọi nỗi lo sợ, mọi ẩn uất về phía những con sóng, nhưng rồi lại đối mặt với cảm giác run rẩy khi lẻ loi giữa màn tối sâu thẳm với từng đợt âm thanh rầm rì như muốn hút tôi về phía trước. Đứng trước biển, tôi nhận ra nỗi ám ảnh cô độc còn đáng sợ hơn bất kỳ cảm giác sợ hãi nào trên đời. Tôi có thể thích nghi với bất kỳ sóng gió gì, nhưng khi chỉ có một mình, tôi sợ mình sẽ hiện nguyên hình là kẻ đầu hàng số phận. Tôi tưởng tượng nếu không còn ai bên cạnh, chắc chắn tôi đã không thể chiến đấu với những thử thách trong cuộc đời mình.
Đợt đi Nha Trang này, cả gia đình đã có những ngày nghỉ thật sự rộn ràng. Tôi luôn quý trọng những chuyến đi có đông đủ mặt mọi người như thế này để lấp đầy ký ức của mình những kỷ niệm vui vẻ. Không ai nhắc đến khối u hay chuyến tái khám ở Singapore sắp tới. Cả nhà tôi đã quá quen với chuyện tập tạm quên đi những gì mình không giải quyết được bằng những niềm vui. Người ngoài nhìn vào có thể thấy gia đình này có vẻ hời hợt, hoặc quá lạc quan, nhưng tôi tự hào về tính cách đó của cả gia đình mình.
Trước ngày tôi lên đường, cả nhà cầu nguyện mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng kết quả chụp MRI và chẩn đoán của bác sĩ ở Singapore cho kết quả tồi tệ hơn tưởng tượng của tôi. Vị bác sĩ điều trị mới- Ivan thông báo một điều mà tôi luôn lo sợ: khối u bắt đầu xâm lấn vào dây thần kinh mắt trái, và tôi có nguy cơ sẽ vĩnh viễn mù luôn hai mắt, không sớm thì muộn. Để cứu con mắt lành lặn còn lại, cần phải có cuộc đại phẫu mở hộp sọ để cắt bỏ bớt khối u càng nhiều càng tốt. Nhưng đây sẽ là một ca mổ rất nguy hiểm và số tiền cần phải chuẩn bị lên đến gần 1 tỉ đồng (biết tìm ở đâu ra?).
Thật sự từ lâu tôi đã chuẩn bị tâm lý cho những tình huống xấu nhất xảy đến với mình, nhưng khi đối mặt với thực tế đang từng ngày giống với giấc mơ, tôi cảm thấy tất cả như sụp đổ. Tôi phải sống thế nào nếu không còn nhìn thấy ánh sáng và trở thành gánh nặng cho cả nhà suốt quãng đời còn lại? Có những đêm, khi tôi nhắm mắt lại, một nỗi sợ hãi kinh khủng lại xâm chiếm khi bóng tối bao trùm, có lúc đã khiến tôi mất tự chủ. Cứ nhắm mắt là lại tôi thấy sợ bóng đêm, nhưng không dám tỏ ra cho ai biết. Tôi tập ghi nhớ những vị trí trong phòng mình và giấu mọi người tập đi lại trong trạng thái của một người mù nhưng lần nào tôi cũng bị va quệt bởi một vật gì đó. Tôi thật sự hoảng loạn khi nghĩ tới tương lai tối tăm của mình. Nhưng nếu phải phẫu thuật, tôi kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy? Tôi đã trở thành gánh nặng cho anh Chuột và mọi người suốt mấy năm qua với nhiều món nợ chưa trả hết, giờ làm sao tôi dám nghĩ đến chuyện tiếp tục đặt lên vai họ thêm nhiều toan tính? Một ngày nào đó rồi tôi cũng phải ra đi, nếu để lại thêm nợ nần cho những người mình thương yêu chỉ để đổi lại những ngày kéo dài sự sống, tôi thấy mình ích kỷ quá.
Tôi tự nhủ, thôi thì tới đâu hay tới đó. Thử thách lần này đặt ra quá lớn, và lần đầu tiên tôi có linh cảm rằng mình nên bỏ cuộc.
***
QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHĂN NHẤT CUỘC ĐỜI
(Lời kể của tác giả Lý Minh Tùng)
Nghe chẩn đoán của bác sĩ Ivan, trong đầu tôi hoang mang với hàng loạt câu hỏi: Bi sẽ có bao nhiêu % vượt qua được ca phẫu thuật này? Nếu em không tỉnh lại, hoặc tỉnh lại mà bị tai biến thì phải làm sao? Và tìm đâu ra số tiền lớn như vậy trong thời điểm này? Số tiền dành dụm được đã vơi đi khá nhiều từ những chuyến bay sang Singapore để khám mắt cho Bi. Giờ để có tiền cho em tiếp tục lên đường chiến đấu giành ánh sáng và sự sống, tôi cần thời gian để gom góp, vay mượn tiếp. Nhưng liệu Bi có còn đủ thời gian để chờ đợi? Những ngày đó, tâm trạng của tôi, Mèo và mẹ Tâm như lửa đốt. Chuyện giấy tờ của căn nhà vẫn chưa giải quyết được, vẫn không thể cầm cố ngân hàng để vay tiền. Mẹ Tâm nói với tôi, nửa nhẹ tênh, nửa bất lực:
- Giờ mẹ Tâm cũng hết cách xoay sở rồi, tụi con tính sao cho em nó thì tụi con tính!
Tôi hiểu, gánh nặng tâm lý đã là một gánh nặng quá sức của mẹ Bi. Người phụ nữ chỉ quen sống với điểm tựa là chồng con ấy quả thật chẳng biết lấy đâu ra số tiền lớn như vậy, mà tính cách mẹ Tâm lại ngại mở miệng vay mượn họ hàng. Nghe mọi người bàn bạc vẫn không ra cách xoay sở, Bi nói với tôi, giọng tủi thân:
- Làm sao có được số tiền lớn như vậy? Thôi mình bỏ cuộc đi anh!
Tôi hiểu, Bi cảm thấy mệt mỏi khi cứ trở thành gánh nặng cho người thân, nhưng trong sâu thẳm của em vẫn không bao giờ từ bỏ bất kỳ hi vọng nào. Tuy chưa biết tính sao, nhưng tôi vẫn trấn an Bi:
- Việc của em là phải luôn giữ tinh thần thật tốt. Việc còn lại để anh lo!
Nói cứng vậy, nhưng quả thật tôi cũng chưa tìm được cách giải bài toán này. Tôi bàn với Bi bán đi chiếc Sienna đã theo hai anh em hơn 3 năm trời, vẫn chưa trả góp xong tiền vay ngân hàng. Nhưng em cản, vì muốn giữ tài sản duy nhất còn sót lại của chúng tôi sau mấy năm đi hát. Chiếc xe này cũng gắn bó với Bi biết bao kỷ niệm vui của những chuyến đi diễn, những đợt du lịch cùng cả gia đình. Trước giờ, khi có biến cố gì lớn, gia đình Bi cũng quen trông đợi vào quyết định của tôi. Nhưng lần này, tôi thật sự bắt đầu cảm giác mình bất lực.
Trong khi tôi và Mèo vẫn cố gắng tìm cách xoay sở tiền cho đợt phẫu thuật của Bi thì Leo- một người bạn trong nhóm có ý kiến đưa Bi ra Hà Nội chữa trị theo Nam Y Đạo Pháp của Lương y Đào Kim Long. Từ tìm hiểu trên Internet, Leo hết lời ca tụng phương pháp này nên mẹ Tâm cũng có ý xiêu xiêu. Điều đáng suy nghĩ nhất là nếu theo Nam Y, chi phí chữa bệnh sẽ nằm trong khả năng kinh tế của gia đình. Nhưng trong lòng tôi lúc này, ưu tiên đầu tiên vẫn là phương pháp nào mới thật sự tốt nhất cho tình hình sức khỏe của Bi.
Trước giờ, tôi là người chỉ tin tưởng vào Tây Y, nhất là với những căn bệnh phức tạp như u não. Suốt thời gian dài đồng hành cùng căn bệnh của Bi, tôi hiểu ngay cả nền y học tiên tiến nhất của Mỹ còn chưa có biện pháp triệt tiêu khối u này. Nhưng ít nhất, Tây y sẽ giúp Bi giải quyết được việc kéo dài sự sống cho em một cách khoa học. Nhưng thấy gia đình bàn luận, tôi cũng tìm hiểu về cách chữa trị của Lương y Long. Trên mạng có nhiều bài báo ca ngợi, và cũng có một số bài viết về những người bị u não đạt được hiệu quả tốt khi theo phương pháp chữa trị này. Nhưng tôi vẫn cảm thấy không an toàn cho Bi, vì thuốc Nam dù có những tác dụng khá kỳ diệu, nhưng vẫn theo nguyên lý "hợp thầy hợp thuốc" chứ không có gì chắc chắn. Và điều quan trọng là phương pháp chữa trị này phải cần rất nhiều thời gian. Mà thời gian là thứ xa xỉ nhất của Bi lúc này, khi con mắt trái của em có thể mất đi ánh sáng bất cứ lúc nào. Vì thế tôi phản đối việc đưa Bi ra Hà Nội, mà bằng mọi cách phải gom đủ tiền đưa Bi sang Singapore càng nhanh càng tốt. Bi dường như cũng quá mệt mỏi, chỉ nói với tôi: "Anh cứ quyết định đi, anh nói em làm gì thì em sẽ làm như vậy!"
Bạn có bao giờ phải là người đưa ra quyết định sinh tử cho một người khác, dù là với người em thân thiết của mình? Cảm giác đó vừa áp lực và hoang mang, vì thật sự tôi không đủ lòng tin để chắc chắn sự lựa chọn của mình là chính xác. Trong khi mọi người lại có ý kiến khác nhau. Cuối cùng, tôi quyết định chọn cách trung lập là trong thời gian chạy vạy đủ tiền đi Singapore, Bi và Mèo sẽ ra Hà Nội để khám thử tại phòng khám của Lương y Đào Kim Long và nhờ xác định xem nếu sau ca phẫu thuật ở nước ngoài, Bi mới chữa trị hỗ trợ bằng Nam Y Đạo Pháp thì có hiệu quả không. Vị thầy thuốc cao niên này cũng tán đồng việc phẫu thuật cắt bỏ bớt khối u rồi quay lại để ông chữa trị. Ông cũng rất tự tin rằng sẽ giúp được Bi tiêu diệt được hẳn khối u. Trong lúc hoang mang nhất, niềm tin của con người ta dễ dàng bị thuyết phục nhất. Tôi cũng mong mọi chuyện sẽ thần kỳ như lời ông đảm bảo. Tôi không biết niềm tin của mình có chính xác không, nhưng thời điểm đó, tôi ép mình phải tin, vì đó là điểm tựa cuối cùng để Bi tiếp tục bước tới.
***
KÝ ỨC CHÔN SÂU
(Ghi lại theo lời kể của WanBi Tuấn Anh)
Tôi đồng ý ra Hà Nội khám thử ở phòng khám của thầy Long đơn giản vì tôi không còn sự lựa chọn nào khác, chứ thật sự trong lòng tôi rất hoang mang. Y học hiện đại còn bó tay với khối u cứng đầu của tôi, liệu thuốc Nam và châm cứu có thể có hiệu quả tốt hơn? Lần đầu gặp mặt thầy Long, vị lương y có vẻ ngoài phúc hậu này khiến tôi cảm thấy có chút yên tâm, dù những lời khẳng định đầy tự tin của ông về căn bệnh mà tôi phải vật vã chiến đấu suốt 3 năm qua khiến tôi có đôi chút ngờ vực. Nhưng giờ tôi chỉ còn một con đường để đi nên không cho phép bản thân mình bị phân tán bởi những ý nghĩ tiêu cực.
Anh Chuột gom góp tiền để dành, cộng thêm số tiền từ họ hàng, bạn bè... phụ thêm, người vài triệu, người vài trăm đô... cũng chỉ được vài trăm triệu, giờ phải tìm cách vay mượn. Leo cũng đưa được thêm vài chục triệu, nói từ tiền vay mượn. Tóc Tiên gửi tiền về cho mượn thêm một ít. Nhìn mọi người xấc bấc xang bang chạy tiền, tôi vừa biết ơn, vừa mang cảm giác áy náy vô cùng. Nợ tiền còn trả được, chứ làm sao tôi trả được hết nợ ơn nghĩa này của mọi người?
Trong lúc chờ đợi vấn đề tiền bạc được giải quyết, một trang web nghe nhạc mời tôi thực hiện một MV mới. Anh Chuột đắn đo, vì sợ tâm trạng hiện giờ của tôi không thể tập trung cho công việc. Nhưng tôi vẫn muốn tranh thủ cơ hội mình còn quay hình được để có thêm một MV trước ngày đi Singapore. Vì có thể, đây sẽ là MV cuối cùng của tôi trong năm nay. Nếu phẫu thuật, phải cạo đầu, tôi chắc chắn phải nghỉ hát một thời gian dài. Đó là suy nghĩ lạc quan, chứ thực tế mà nói, tôi cũng chưa biết liệu mình có tỉnh lại sau ca đại phẫu này không.
Tôi chọn ca khúc Ký Ức Chôn Sâu và rủ Sky tham gia MV này. Câu chuyện về một cặp đôi từng yêu nhau ở kiếp trước, vô tình gặp lại nhau trong không gian từng gắn bó với nhiều kỷ niệm của họ. Nếu thật sự ông trời muốn Ký Ức Chôn Sâu là MV cuối cùng của tôi, thì tôi muốn Sky là người yêu cuối cùng của mình. Những cơn nhức đầu vẫn dồn dập đến với tôi, đôi lúc ngay cả thuốc giảm đau liều cao của bác sĩ Singapore kê toa cũng chẳng còn mấy tác dụng. Mọi người sợ tôi không đủ sức khỏe để hoàn tất các cảnh quay. Nhưng chẳng hiểu sao, khi đứng trước máy quay, tôi vẫn tỉnh bơ như không, cơn đau đầu cũng giảm hẳn. Phải chăng năng lượng thần kỳ nào đó từ âm nhạc đã truyền sức mạnh ấy cho tôi?
Đến ngày bắt buộc phải lên đường đi Singapore theo lịch hẹn với bác sĩ,anh Chuột vẫn chưa gom góp đủ số tiền viện phí. Anh nói Mèo và tôi cứ quaSingapore trước để làm thủ tục nhập viện, anh và mọi người ở nhà sẽ tiếp tụcxoay sở cho đủ rồi qua sau. Đến lúc này, tôi mới thật sự cảm nhận được một nỗihoảng sợ kinh khủng đang hoàn toàn chế ngự mình. Vậy là tôi phải bắt buộc bướcvào trận chiến sinh tử mà phần thắng thật mong manh. Tôi đã cố né tránh cuộc phẫuthuật này vì sợ mình không thể tỉnh lại hay thậm chí ra đi trên bàn mổ. Nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt, vì đây là phương pháp cuối cùng tôi có thể thử để khống chế khối u.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro