Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BẠN BÈ -- GIA-ĐÌNH-KHÔNG-MÁU-MỦ

Anh đọc ở đâu đó: "Bạn bè tốt là những người thân mà Thượng Đế quên gửi họ đến chung nhà với bạn". Nếu vậy, chúng ta có khác gì người thân, em nhỉ? Là anh, là Mèo, là Katt, là Sky..., bao nhiêu lâu rồi vẫn luôn ở nhà em để lúc nào cũng ở bên cạnh em, chăm sóc cho em. Là vợ chồng Minh-Hiền, là Leo, là Linh, là Bình, là Quang, là Châu..., hễ có bất kỳ chuyện gì là luôn sẵn sàng có mặt. Người ngoài không hiểu, và cũng chẳng thể xác định được quan hệ của chúng ta là gì. Nhưng có hề gì, mọi quan hệ trong cuộc sống này chỉ có thể đong đo bằng tình cảm, bằng những điều chúng ta làm cho nhau chứ đâu cần phải định danh?

Sau khi chúng ta cùng vượt qua từng sóng gió, lần nào em cũng nói: "May mà có anh và mọi người, nếu không em chẳng biết phải làm sao...". Chẳng sao cả em à, nếu không có anh, không có mọi người thì vẫn sẽ có những người bạn khác sẵn sàng sát cánh cùng em. Ai cũng nói em có cung bạn bè, và là người được sinh ra không phải để cô độc. Em luôn vì bạn bè, thì bạn bè cũng sẽ luôn sống vì em...

Bi không thể sống một mình. Bất kể lúc nào, bên cạnh em cũng phải có ai đó. Chuyện phải lủi thủi một mình với Bi dường như là một cực hình mà những người không-thích-bị-ai-làm-phiền như tôi không thể nào hiểu được. Nếu không có người tự nguyện đi cùng, Bi sẽ mè nheo cho đến khi người em muốn đi chung đồng ý mới thôi. Miễn-cưỡng-một-cách-tự-nguyện. Và Bi sẽ có cách khiến cho người đi chung với mình cảm thấy vui.

Ai cũng thấy ngộ, là một người thân thiện như Bi, nổi tiếng như Bi lại là người không có nhiều bạn, vì em chẳng có tính quảng giao nên thân thiết nhất chỉ có nhóm bạn chơi chung với em từ năm học cấp 2. Bi có nhiều bạn bè tốt trong giới nghệ thuật, rất hợp tính, cũng rất thương nhau, nhưng đó là tình đồng nghiệp thân thiết hơn là những tình bạn thật sự. Bạn thân, theo suy nghĩ của Bi là không đề phòng nhau, có thể ngồi tếu táo với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất, thậm chí... chửi tục một tí mà không cần giữ kẽ. Và phải gặp nhau hàng ngày, như một gia đình.

Bi có hai cô bạn thân từ hồi em còn học cấp 2 tên Bình và Linh, chơi thân theo kiểu thoải mái mày tao, từ lúc còn là những cô cậu học trò loắt choắt cho đến khi mỗi người đều có công việc, con đường riêng. Sau này, có thêm Mino, Bi lớn, Quang, Leo, Mèo, Sky, Katt và tôi, thỉnh thoảng có thêm vài gương mặt cũng là những người bạn của Bi nhập hội. Cả đám tuổi tác khác nhau, nghề nghiệp khác nhau, nhưng vẫn duy trì được thói quen gặp nhau hàng ngày suốt thời gian dài, đôi khi chỉ để tếu táo vài câu.

Trong nhóm bạn này, Bi là mắt xích quan trọng nhất để kết nối mọi người, để mọi người dù có đi đâu, làm gì thì cũng vẫn luôn nhớ về nhau. Thời chưa làm ca sĩ, tối nào em cũng là người chủ động hẹn hò mọi người, chủ động chọn chỗ gặp nhau. Không được thiếu một ai... Đôi lần Bi giận dỗi: "Em không rủ mọi người thì cũng chẳng ai chịu rủ rê gì hết!". Nhưng rồi chiều hôm sau lại tíu tít điện thoại cho người này người kia, quên sạch mình từng giận hờn. Sau này, đi diễn nhiều, thời gian Bi rong ruổi tỉnh này tỉnh kia nhiều hơn ở Sài Gòn. Lúc thưa show, Bi vẫn giữ thói quen phải tụ họp đủ mọi người để cùng đi ăn, đi xem phim, xem kịch... Từ khi còn mặc quần lửng áo thun chạy xe long nhong trên đường cho đến khi trở thành một ca sĩ nổi tiếng hơn, Bi vẫn là cậu bé tếu táo trong mắt mọi người, chẳng có gì thay đổi.

Bi chơi với bạn hồn hậu, thật tình, và có cách quan tâm rất riêng. Ngay khi có được những đồng thù lao ít ỏi đầu tiên từ công việc người mẫu, Bi vẫn hay mua quà cho hai cô bạn thân của mình. Thói quen ấy vẫn giữ đến tận sau này. Mỗi khi đi lưu diễn, hay đi du lịch nước ngoài, Bi cũng rất thích tự mình lựa quà tặng cho bạn bè. Mỗi món quà đều được em tỉ mẩn lựa chọn theo đúng sở thích, đúng nhu cầu của từng người chứ không qua loa cho có. Đợt điều trị đầu tiên ở Singapore năm 2010, trước khi về Việt Nam, Bi dành mấy ngày lang thang khắp nơi để lựa quà cho mẹ Tâm, bé Mi, cho nhóm bạn thân, và cả những người ít gặp nhau nhưng em yêu quý. Lần đó, nhìn cả vali quà, em còn cười: "Đi chữa bệnh mà giống như đi du lịch vậy, ai cũng có quà.". Tôi biết em vui, khi nghĩ những người nhận được quà sẽ cảm thấy vui...

Sinh nhật bạn bè, Bi cũng là người nhắn tin đầu tiên ngay khi vừa bước qua 12 giờ, và cũng là tin nhắn dài nhất với giọng chúc tếu táo không lẫn với ai. Suốt mấy năm liền, sinh nhật năm nào của tôi cũng do tự tay em sắp xếp, từ việc mặc gì, đãi tiệc ở đâu, đến cả việc... gợi ý quà tặng cho mọi người: "Anh Chuột đang thích cái này nè!"... Có lần Bi nói với tôi: "Anh lo cho em cả năm rồi. Chỉ có một ngày sinh nhật, để em lo cho anh!". Sinh nhật tôi năm ngoái, dù vừa trải qua ca phẫu thuật ở Singapore, em vẫn là người sắp xếp cả nhà cùng có một chuyến đi du lịch. Cảm động nhất là em cùng Mèo gom tiền lại tặng tôi chiếc xe Piaggio, bằng chính những đồng tiền để dành từ việc đi diễn trước đó, đơn giản vì "Trước giờ anh Chuột kiếm tiền nhiều, nhưng chưa bao giờ sở hữu tài sản gì lớn của riêng mình". Chẳng thể ngờ đó là sinh nhật cuối cùng tôi còn được nhận quà từ em...

Dẫu có những lúc giận hờn, những trận cãi vã suýt không nhìn mặt nhau, nhưng cái tình, sự quan tâm dành cho bạn bè của Bi có lẽ vẫn chưa bao giờ suy giảm. Dù từng có lần cãi nhau bằng tin nhắn điện thoại với Mino suốt 2 ngày 2 đêm, nhưng chưa bao giờ Bi vắng mặt trong những sự kiện trọng đại của gia đình Bi lớn- Mino. Dù vẫn hay lèm bèm: "Thằng Quang to xác mà nhát gan", nhưng bất kỳ lần họp mặt trọng đại nào của cả nhóm, em vẫn không bao giờ quên: "Mọi người nhắn thằng Quang chưa?"...

Gần một tháng trước ngày mất, dù không còn tự đi lại được, nhưng tinh thần của Bi vẫn còn cực kỳ tỉnh táo. Buổi tối trước ngày sinh nhật Mèo, Bi nói với tôi: "Anh Mèo xài cái Iphone 3 mấy năm rồi. Năm nay mình mua tặng cái Iphone 5 đi anh!". Buổi tối, đợi Mèo ra ngoài, Bi lại hỏi nhỏ tôi: "Mèo nhận quà sinh nhật có vui không anh?". Trong hoàn cảnh ấy, chẳng ai còn tâm trí suy nghĩ đến việc tặng quà sinh nhật, nhưng em vẫn nhớ rõ. Mèo với Bi cũng từng có những hiểu lầm, tưởng như không thể còn nhìn được mặt nhau. Nhưng từ khi Bi phát bệnh, Mèo vẫn luôn là người cặm cụi ở bên cạnh Bi, chăm sóc Bi từng ti từng tí, kể cả những chuyện tỉ mỉ mà tôi chẳng thể nào làm được. Cho đến tận giây phút cuối cùng. Tôi hiểu, Bi cũng muốn gửi lời cảm ơn Mèo đã tận tụy chăm sóc mình, không phải từ giá trị món quà, mà quý giá hơn chính là sự quan tâm dành cho người em thương yêu, ngay trong giai đoạn em mới chính là người cần nhất sự quan tâm của mọi người.

Đó cũng là buổi tiệc sinh nhật cuối cùng của bạn bè mà em còn đủ sức ngồi vào bàn ăn để thưởng thức món bò beefsteak theo kiểu mẹ Tâm mà em thích nhất. Những ngày nằm trên giường đếm từng khoảnh khắc chậm rãi trôi qua, tôi biết Bi thèm lắm được bạn bè, họ hàng sang thăm. Để khỏa lấp thời gian bằng những câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, để ôn lại những kỷ niệm xưa cũ. Nhưng ai cũng bận bịu, và ai cũng vẫn đinh ninh lòng tin là em sẽ vẫn còn ở lại trần gian này thêm lâu nữa nên cứ lần lữa chẳng vội vàng. Bi không trách móc nhưng thỉnh thoảng em cũng tủi thân, nói dỗi vu vơ trên bàn ăn: "Giờ những người đang ngồi ở đây mới thật sự là người thân, là gia đình của em". Tận sâu thẳm, tôi hiểu em chẳng bao giờ giận hờn gì ai quá lâu.

Trong số bạn bè, người từng có nhiều gắn bó với Bi, nhưng cũng khiến Bi nhiều lần tức giận nhất là Leo, đỉnh điểm là lần duy nhất em công khai bày tỏ sự giận dữ trên Facebook. Chuyện vỡ lỡ, quan hệ bạn bè gãy đổ không thể hàn gắn. Leo tiếp tục với cuộc sống riêng của mình, còn chúng tôi cũng chỉ còn mối bận tâm duy nhất cho sức khỏe của Bi. Nhưng trước ngày Bi bắt đầu mất dần nhận thức xung quanh, Katt hỏi: "Em tha thứ cho Leo chưa?", Bi gật. Tôi hỏi: "Vậy anh gọi nó về thăm em nhe?", Bi lại gật. Có lẽ, khi đứng giữa ranh giới mong manh của sống chết, ký ức con người ta chỉ còn lưu giữ những điều đẹp nhất. Và mọi giận hờn giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Những ngày nằm trên giường bệnh, dù nói năng khó khăn, nhưng mỗi khi thấy vắng người là em lại hỏi: "Anh Chuột đi làm về chưa?", "Mèo đâu?", "Sky có ở nhà không?", "Katt lại đi chơi rồi à?", "Hôm nay mẹ Tâm nấu gì cho mọi người ăn?", "Bình, Linh hôm nay có qua không?"... Những ngày cuối của em, tất cả bạn bè đều tề tựu đủ đầy, không thiếu một ai. Chẳng ai nói với ai điều gì, chỉ ngồi nhìn em, cố nén sự đau đớn khi một mẩu tình thân đang dần rời xa mình từng giây, từng phút. Em không phản ứng gì, nhưng tôi tin em vui, và vẫn cảm nhận được sự có mặt của từng người. Lắng nghe từng câu chuyện. Và mãn nguyện vì bạn bè vẫn giữ trọn nghĩa tình.

Suốt hành trình 27 năm cuộc đời của Bi, ngoài gia đình, không khoảnh khắc nào thiếu vắng hình bóng của bạn bè. Bạn bè cùng em trưởng thành. Bạn bè cùng em chinh phục đam mê ca hát. Bạn bè cùng em đi hết cuộc hành trình, từ Nam chí Bắc, sang tận Singapore trong cuộc chiến với căn bệnh quái ác. Và trong những ngày cuối em còn được ở nhà, bạn bè lại tự nguyện đeo tang, chu toàn "sự kiện cuối cùng của cuộc đời" theo đúng ý nguyện của em.

Nhiều người thắc mắc, hồ nghi về mối quan hệ chẳng thể định danh này? Bạn bè sao có thể hết lòng với nhau đến vậy? Đơn giản vì em là WanBi, người không có nhiều bạn bè, nhưng những người bạn thân hiếm hoi đó đều cùng em trải qua ngọt ngào lẫn cay đắng của cuộc đời. Và chúng ta không chỉ đơn giản là bạn bè, mà còn là gia-đình-không-máu-mủ, đúng không em?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro