4 NGƯỜI PHỤ NỮ QUAN TRỌNG NHẤT CUỘC ĐỜI WANBI TUẤN ANH
Mẹ
Một vài dòng tâm sự và cảm xúc cho người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất trên đời này: MẸ!!!
Nếu thật sự có chuyện luân hồi chuyển kiếp trên đời này thì tôi nghĩ rằng người này đã nợ tôi rất nhiều ở kiếp trước. Trong cuộc đời này, mẹ đã phải vất vả và gánh vác quá nhiều trách nhiệm cho cuộc sống, gia đình và con cái, nhất là từ khi ba ra đi, mẹ lại càng vất vả và mệt mỏi hơn trong việc gánh vác gia đình này. Cái nhiệm vụ và trọng trách mà đáng lẽ ra phải thuộc về tôi. Có rất nhiều từ để diễn tả về mẹ tôi: nấu ăn ngon, hiền lành, vô tư, chóng giận mau quên, hay nói nhầm nói lắp. Mẹ cũng không có được cái uy nghiêm của người mẹ. Và dĩ nhiên trên cuộc đời này không có một ai có thể hoàn hảo được cả. Tất cả những điều đó đã tạo ra một người mẹ vui tính và đáng yêu của chúng tôi.
Thời gian qua đi, thấy mẹ lại già thêm. Tôi biết được rằng đây là lúc mẹ phải được nghỉ ngơi và hưởng phước của con cái! Nếu được chọn:
1/ Mua nhiều quà cáp, sắm sửa cho mẹ, suốt ngày nói những điều ngọt ngào, vuốt ve và chiều lòng mẹ, làm mẹ hài lòng.
2/ Dùng những hành động thiết thực để giúp mẹ gánh vác những khó khăn, nặng nhọc trong cuộc sống, trong gia đình.
Báo hiếu cho mẹ để mẹ được sống thảnh thơi, nhẹ nhõm, an hưởng niềm vui hạnh. Dĩ nhiên tôi chọn cách thứ 2 vì tôi không phải tuýp người thể hiện tình cảm, cảm xúc của mình ra bên ngoài. Và tôi nghĩ đó chính là hành động thiết thực nhất mà người mẹ cần ở con cái.
Nhưng tôi thấy mình thật vô dụng và bất hiếu vô cùng vì những hành động nhỏ nhoi như thế lại không thể làm được. Đã vậy tôi lại còn trở thành một nỗi lo lắng để mẹ phải phiền. Ngay hiện tại tôi không có đủ sức khoẻ và khả năng để chăm sóc báo hiếu cho mẹ, và tôi cũng không thể biết được ngày mai sẽ ra sao nên tôi cũng không dám hứa trước bất kỳ điều gì.
Nhưng nếu có kiếp sau tôi xin được sẽ tiếp tục được làm con của mẹ để có thể được báo hiếu, trả hết nợ cho mẹ. À không, trả từng ít một thôi để kiếp sau nữa, sau nữa vẫn phải trả vì vẫn được làm con của mẹ nữa chứ. Luôn tự hào và hạnh phúc vì được làm con của mẹ. Thương mẹ lắm!'.
(Những dòng WanBi viết tặng mẹ trên Facebook vào ngày 8.3.2013)
Trên đời này, tình yêu thương dành cho mẹ là tình cảm thiêng liêng nhất của những người con, tuy mỗi người thể hiện một cách khác nhau. Bi thương mẹ một cách thực tế, bằng những tình cảm nồng nàn mà có lẽ bà không cảm nhận hết được, vì Bi ít khi nào biểu lộ ra ngoài bằng những lời vuốt ve ngọt ngào.
Từ khi ba mất, Bi dồn hết tình cảm cho mẹ, như một sự bù đắp. Em cố gắng mạnh mẽ để trở thành trụ cột gia đình, nhưng chưa kịp làm tròn thì căn bệnh đã ập đến. Nhưng em vẫn cố giấu mẹ chi tiết về căn bệnh của mình, vì "Có nói mẹ Tâm cũng chẳng làm được gì, chỉ làm cho mẹ em lo thêm". Từ khi biết mình không còn nhiều thời gian, Bi càng cố gắng gần mẹ, gần em gái bất kỳ lúc nào có thể. Mỗi tối, khi diễn xong, Bi chỉ muốn về nhà để ăn cơm mẹ nấu. Bi vẫn luôn tấm tắc về tài nấu ăn của mẹ Tâm, và sẵn sàng khoe với mọi người bằng niềm tự hào chẳng cần che giấu. Ngày nào không đi diễn, có đi đâu chơi, Bi cũng nài nỉ mẹ đi cùng, dù bà thường lười ra ngoài như một thói quen. Em suy nghĩ đơn giản lắm: "Lúc nhỏ, mỗi tối em hay đòi mẹ Tâm phải chở đi lòng vòng. Nên giờ đi đâu em cũng phải rủ mẹ theo. Để mẹ Tâm ở nhà một mình, em sợ mẹ buồn".
Đi diễn tỉnh dài ngày, tối nào Bi cũng phải gọi điện về nhà, có lúc chỉ để bâng quơ vài câu hỏi thăm chuyện nhà cửa, để yên tâm là mẹ mình vẫn ổn. Còn những lúc đi diễn tỉnh gần, bằng mọi cách em phải có mẹ và em gái theo cùng, để vừa đi diễn vừa tranh thủ cho cả nhà có những chuyến du lịch ngắn ngày cùng nhau. Giấu diếm bệnh tình của mình suốt gần một năm, cho đến những ảnh hưởng của khối u biểu hiện ra ngoài, Bi mới chia sẻ với mẹ, dù không dám nói thật hoàn toàn chuyện mình chỉ còn 5 năm ngắn ngủi. Thật sự trong lòng Bi luôn nuôi một tia hi vọng lạc quan rằng kỳ tích sẽ xuất hiện trong cuộc đời em.
Suốt hai đợt điều trị, phẫu thuật ở Singapore hay những tháng dài đăng đẳng chữa theo Nam Y ở Hà Nội, Bi cũng chỉ lầm lũi tự mình vượt qua với Mèo- người luôn bên cạnh chăm sóc em từng li từng tí. Bi vẫn nói hai người em luôn muốn hiện hữu bên mình bất kỳ lúc nào là tôi và mẹ Tâm. Nhưng em hiểu tôi thì phải bận bịu làm việc hàng ngày để kiếm tiền, khi nguồn thu nhập từ chuyện ca hát chẳng còn, chỉ có thể bay sang Singapore hay ra Hà Nội một hai bữa cuối tuần để em vui vẻ hơn một chút. Còn mẹ Tâm thì chưa bao giờ đi đâu một mình, cũng không yên tâm để xa nhà quá lâu, vì còn phải gánh gồng trách nhiệm chăm sóc bé Mi; mà em cũng không muốn mẹ nhìn thấy những khoảnh khắc đau đớn chán nản của con trai nên chưa bao giờ em vòi vĩnh mẹ phải khăn gói lên đường cùng mình. Mẹ Bi cũng luôn nghĩ con trai mình cực kỳ mạnh mẽ, và cũng chưa hình dung hết mức độ nguy hiểm từ căn bệnh của con, nên yên tâm phó thác cho bạn bè em trở thành điểm tựa cho Bi trong những đợt điều trị. Nhưng mẹ Tâm không biết rằng, có lần khi tôi bay ra Hà Nội thăm Bi, không dằn được sự yếu lòng, em nói với tôi như năn nỉ: "Tuần sau anh sắp xếp cho mẹ Tâm ra đây với em đi!". Nghe giọng Bi gần như khóc vì nhớ nhà, nhớ mẹ, tôi chẳng biết mình có lý do gì để từ chối những lời thiết tha như thế? Một người, dù mạnh mẽ, lạc quan đến đâu thì cũng chỉ là một con người. Có những khoảnh khắc yếu đuối mà không tình cảm gì có thể bù đắp được thay cho tình mẫu tử. Và trong những giây phút đứa con chiến đấu cùng bệnh tật, cũng chẳng sức mạnh tinh thần nào lớn lao bằng đôi tay vỗ về chăm sóc của người mẹ. Tưởng rằng khi gặp mẹ, Bi sẽ than khóc, sẽ trách móc, nhưng không, em chỉ kể qua loa chuyện chữa bệnh, rồi lại hồn nhiên dắt mẹ đi ăn chỗ này, dắt mẹ đi mua đồ chỗ kia. Được vài ngày, em lại hối thúc mẹ quay về cho đỡ nhớ nhà...
Tính tình đơn giản và tính cách lạc quan của Bi có lẽ được di truyền từ mẹ Tâm. Với một người phụ nữ bình thường, nếu phải liên tiếp đón nhận mất mát khi chồng ra đi và cú sốc con trai bị bệnh hiểm nghèo, có lẽ họ đã gục ngã. Nhưng mẹ Tâm vẫn kiên cường đứng vững để trở thành điểm tựa tinh thần cho Bi. Tôi biết mẹ Tâm rất đau đớn vì hoàn cảnh nghiệt ngã của con trai, nhưng bà vẫn luôn tự mình tìm cách vượt qua, để con không phải thêm nặng lòng. Không đủ quyết đoán để quyết định chuyện lựa chọn phương pháp điều trị cho con, không đủ điều kiện kinh tế để tự mình gồng gánh chi phí cho những ngày con chiến đấu với căn bệnh, nhưng bà vẫn luôn ở bên cạnh Bi bằng niềm lạc quan mãnh liệt nhất, chăm chút từng món ăn con trai thích nhất, hay ngồi cạnh con đọc Chú Đại Bi khi tình hình sức khỏe Bi ngày một xấu đi...
Bi từng nói, điều em sợ nhất là nhìn thấy mẹ khóc. Nên nếu có thể giấu được, em sẽ chẳng bao giờ để mẹ phải nặng lòng vì tình hình sức khỏe của mình. Em vẫn nói: "Em biết mẹ em bên ngoài nhìn cứng cỏi vậy thôi, chứ mẹ vẫn thường âm thầm khóc một mình trong phòng. Những lúc như vậy em không chịu nổi!". Không thể là trụ cột gia đình một cách hoàn hảo nhất, nhưng Bi vẫn luôn muốn bảo vệ mẹ và em gái trong bất kỳ tình huống nào.
Tôi hiểu, Bi vẫn luôn canh cánh bên lòng niềm ray rứt không thể hiếu thảo vẹn toàn với mẹ, không làm tròn trách nhiệm của một người con vì một ngày ra đi gần như đã được hẹn trước. Sau ca phẫu thuật mổ hở ở Singapore, mặc dù bác sĩ rất lạc quan về tình hình sức khỏe của Bi, nhưng em luôn dự cảm được chuyện một ngày nào đó mình sẽ không còn hiện hữu. Tôi không bao giờ quên được buổi tối hôm em nắm chặt tay tôi, nói chậm rãi:
- Nếu em có chuyện gì, không báo hiếu được cho mẹ Tâm, anh hứa là vẫn ở lại nhà em, thay em chăm sóc cho mẹ Tâm và bé Mi. Chuyện gì em không làm được, anh giúp em làm, được không?
Tôi hứa. Nhưng hơn ai hết, trong lòng tôi vẫn luôn bấu víu vào niềm kỳ vọng sẽ có phép màu xảy đến với Bi, để cậu em tôi được ở lại lâu hơn với cuộc đời này, để em tự mình trả hiếu cho mẹ, tự mình chăm sóc em gái. Nhưng ai cũng hiểu phép màu đâu dễ dàng gì xảy đến trong cuộc sống...
Em gái
Bi và em gái rất thân nhau, dù khoảng cách tuổi tác đến 7 năm. Những năm bé Mi còn học cấp 1, hễ rảnh ra là hai anh em lại cùng người chị họ Kiều Chinh chơi trò đóng kịch hay diễn ca nhạc. Bi mê mẩn ca sĩ Christina Aguilera từ lúc bắt đầu biết nghe nhạc, nên mỗi khi ba mẹ đi vắng là em lại lôi bé Mi ra trang điểm và dạy em hát, nhảy uốn éo như cô ca sĩ kia. Khi mẹ Tâm còn bán cơm trưa, Bi còn thường xuyên "ép buộc" các cô, các chị phụ việc phải mua vé (do em cắt vé số giả làm vé vào cửa) để xem mấy anh em mình trình diễn. Câu chuyện "kinh doanh nghệ thuật" này luôn là đề tài để mọi người mang ra kể cho nhau nghe mỗi khi cả nhà họp mặt. Và cười vang nhà.
Bi là một người anh trai hiền lành và tâm lý với em gái. Hai anh em ít trò chuyện, nhưng hợp tính nhau. Cả hai cũng có nhiều sở thích chung về khoản mua sắm, chụp hình, đi chơi, khoái coi phim bộ TVB... và đều "xấu tính" như nhau nếu bị đánh thức giữa chừng khi đang ngủ. Từ nhỏ đến lớn, Bi chỉ đánh bé Mi một lần duy nhất khi còn học cấp 2, vì một chuyện rất trẻ con. Càng lớn, Bi càng thương yêu em gái, bằng một tình thương không biểu lộ, và có đôi chút khách sáo mà ban đầu tôi chẳng hiểu tại sao. Có lúc không hài lòng về thái độ cư xử của em gái, Bi cũng chỉ im lặng, sau đó mới nhẹ nhàng nói chuyện thiệt hơn. "Bé Mi lớn rồi, em không thể mỗi chút mỗi la kiểu trước đây được. Em cũng từng qua tuổi này em hiểu, càng la mắng nặng lời càng khiến em chống đối. Nói chuyện ngọt ngào nhẹ nhàng thì dễ tiếp thu hơn". Đi đâu xa, bao giờ em cũng dặn dò: "Anh Bi đi diễn, Mi bớt đi chơi lại, chịu khó ở nhà chơi với mẹ cho mẹ đỡ buồn!". Đi diễn về, trong vali của Bi luôn có quà cho mẹ và em. Bi rất thích chọn mua quần áo cho em gái, và bộ nào anh Bi chọn thì bé Mi cũng đều thích. Hôm nào có tiệc với bạn bè cần diện đồ đẹp, bao giờ Mi cũng chạy sang hỏi: "Anh Bi thấy em mặc bộ này được không?". Khi được anh gật đầu khen đẹp, Mi mới tự tin bước ra khỏi nhà.
Một dạo, Bi rất muốn đưa em gái vào con đường nghệ thuật, vì Mi có ngoại hình, và cũng có chút năng khiếu ca hát. Khi một công ty game mời Bi sáng tác ca khúc và làm hình ảnh đại diện cho game, Bi giới thiệu Mi cùng tham gia với mình. Tôi nhớ, Bi đã háo hức như thế nào khi chỉ dẫn cho em gái từng chút một, từ việc thu âm ca khúc Bước Chân Mùa Thu - ca khúc duy nhất hai anh em hát chung với nhau, cho đến việc tỉ mẩn chỉ em cách trả lời bài phỏng vấn đầu tiên. Bi cũng từng muốn dẫn dắt bé Mi trở thành ca sĩ, vì em hiểu tính cách của cả hai anh em đều không phù hợp với công việc công sở đều đặn, nếu cùng theo nghệ thuật thì em còn có thể trông chừng và đỡ đần em gái. Nhưng dần dà, phát hiện em gái không có đủ đam mê với nghề, em mới thôi ý định. "Nghề này áp lực quá, hát không hay thì còn có thể tập luyện được, chứ không đủ đam mê thì không theo nổi. Em cũng muốn bé Mi có cuộc sống nhẹ nhàng". Bi bàn bạc với tôi, rồi quyết định cho bé Mi một ít tiền để tập tành kinh doanh thời trang trên mạng, để em học hỏi kinh nghiệm, và tự học cách kiếm tiền. Bi không bao giờ trực tiếp dạy dỗ em gái theo kiểu bề trên "quyền huynh thế phụ", chỉ thỉnh thoảng kể chuyện người này, người kia rồi nói bâng quơ trên bàn ăn: "Mặc dù nhà mình không bằng ai, nhưng anh em mình phải tự hào là mình không dựa dẫm vào tiền của ba mẹ. Phải đồng tiền do chính mình làm ra mình mới biết quý trọng!". Nhưng tôi biết, Mi cảm nhận được tình cảm và những điều anh trai mình muốn nhắn nhủ.
Tôi không nhớ rõ, một lần, vì chuyện gì đó, Bi lớn tiếng la bé Mi, vì sợ em gái chỉ biết suy nghĩ ích kỷ. Đó là lần hiếm hoi Bi to tiếng với đứa em mình thương yêu hết mực. Có lẽ em cảm thấy nóng lòng khi thấy em gái vẫn còn điều chưa ngoan, mà mình thì không còn nhiều thời gian để làm tròn trách nhiệm anh trai.
Từ lúc Bi phát bệnh, hai anh em gắn bó với nhau nhiều hơn. Mi thường xuyên sang phòng anh trai để kể chuyện này chuyện kia hay đơn giản chỉ hỏi: "Anh Bi ăn gì không để em mua về cho!". Tôi biết Bi vui khi em gái bắt đầu biết quan tâm đến người thân nhiều hơn, cũng như đang dần học cách biết tự chăm sóc bản thân mình.
Cảm nhận được em gái mình đã trưởng thành, có lẽ đó là điều em cảm thấy an ủi nhất, đúng không Bi?
Cô-vợ-Hàn-Quốc
Nếu có người phụ nữ nào mà Bi yêu thương nhất trên cuộc đời này ngoài mẹ và em gái, người đó chỉ có thể là Kang Ha Neul. Tình cảm giữa hai đứa chẳng phải tình yêu, nhưng còn vừa trong trẻo, vừa thâm sâu hơn thế.
Có những mối duyên mà mình không bao giờ lường trước. Và cũng có những người bỗng dưng từ đâu ghé đến, như nửa mảnh ghép khít khao tuyệt đối với cuộc đời mình. Bi có nhiều bạn gái thân, cũng từng có một vài cảm xúc rung động bất chợt, nhưng có lẽ chưa ai hòa hợp với em đến từng tính cách như Kang Ha Neul. Cô bé Hàn Quốc này đến Việt Nam tình cờ như một cuộc dạo chơi ngắn ngủi, để rồi yêu, rồi chọn nơi này thành nơi ghi dấu cho cuộc hành trình của tuổi thanh xuân.
Đó là thời điểm cuối năm 2009. Tôi đang cần tìm một diễn viên nữ để đóng minh họa cho MV Dòng Thư Cuối của Bi, thì có người giới thiệu có một cô nàng Hàn Quốc thường đá cầu cùng đám con nít vào mỗi buổi chiều ngay trong hẻm nhà Bi. Kang Ha Neul đúng là sự lựa chọn hoàn hảo cho một MV nhiều kịch tính và nước mắt, đúng kiểu drama Hàn Quốc. Mọi người liền hẹn Kang Ha Neul đi cà phê để bàn bạc. Ngay buổi đầu tiên gặp mặt, Bi đã nói nhỏ với tôi: "Con bé này nhìn hay hay. Em thấy được đó anh!", dù cả hai chẳng nói với nhau được câu nào, vì bất đồng ngôn ngữ. Sau vài ngày suy nghĩ, Kang Ha Neul nhận lời đóng MV cho Bi, dù trước đó cô bé từng từ chối lời mời của một ca sĩ khác.
Chỉ sau hai ngày ngắn ngủi làm việc cùng nhau, rào cản giữa Bi và cô bạn nước ngoài mới quen dường như được xóa sạch hoàn toàn. Thêm những cuộc hẹn hò đi ăn uống, đi chơi với cả nhóm sau đó, Kang Ha Neul bước vào cuộc sống của Bi một cách tự nhiên. Tiếng Anh của Bi chỉ dừng ở mức giao tiếp cơ bản, vốn tiếng Hàn cũng chỉ vài từ quen miệng học lóm được, còn tiếng Anh của Kang Ha Neul cũng chỉ lõm bõm, khả năng nói tiếng Việt thì đúng là một thử thách cho người lần đầu tiếp xúc. Vậy mà hai con người bất đồng ngôn ngữ ấy vẫn có thể tếu táo cười nói rôm rả cùng nhau hàng giờ liền, ngày này qua ngày khác, bằng một thứ ngôn ngữ riêng, pha trộn chắp ghép từ vựng Anh-Hàn-Việt và những động tác hình thể tự "phát minh". Vậy mà vẫn hiểu được nhau, vẫn thân thiết với nhau. Ai cũng thấy lạ!
Dường như cũng cảm nhận được không khí gia đình ấm áp mà Bi cùng nhóm bạn mới mang lại cho mình, Kang Ha Neul (sau này, chúng tôi thường gọi là Sky) quyết định sẽ gắn bó lâu dài với Việt Nam, như một quê hương thứ hai. Bi cũng chính là người khơi gợi ước mơ làm ca sĩ cho cô bạn của mình, sau khi nghe Sky hát nghêu ngao trong những lúc đi chơi. Album Thăng của Bi có thêm phiên bản tiếng Hàn của Dòng Thư Cuối, còn Sky có thêm động lực để ở lại Việt Nam, chinh phục một ước mơ mới. Bi thuyết phục tôi đào tạo và giúp đỡ cô bé trở thành ca sĩ, bằng một sự chân thành và quyết tâm mạnh mẽ. Em cũng tự sắp xếp sẵn con đường cho mình, nếu một ngày không thể còn được đứng trên sân khấu khi căn bệnh tàn phá ngoại hình, sức khỏe, em sẽ lui về hậu trường để sáng tác, và làm quản lý công việc cho Sky.
Bi thật sự xem Sky như một phần cuộc sống của em, một thành viên chính thức của gia đình. Đi đâu em cũng nhớ mua quà về cho cô bé, bên cạnh quà dành cho mẹ và em gái. Bi kiên nhẫn dạy Sky hát từng câu tiếng Việt, chịu khó chỉnh sửa từng từ phát âm khi cô bạn bước vào phòng thu, siết tay thật chặt để động viên tinh thần trong lần đầu tiên Sky bước lên sân khấu... Ít lâu sau, em còn rủ rê Sky dọn sang một căn phòng trong nhà mình, để cô bạn thật sự cảm nhận được không khí gia đình, để không phải khóc một mình những khi bất chợt nhớ nhà, nhớ mẹ. Trong máy tính của tôi còn lưu trữ không biết bao nhiêu hình ảnh những khoảnh khắc từ nhí nhố khùng điên đến lãng mạn sến súa của hai đứa, trong những chuyến đi diễn cùng nhau, những lần đi du lịch với cả gia đình, lẫn những màn đùa giỡn giết thời gian mà người-bình-thường- không-bao-giờ-làm-được. Có những khoảnh khắc thật khó mà quên được, như màn đám cưới giả hai đứa tự làm xấu mình bằng cách hóa trang Chí Phèo- Thị Nở, tự tung hứng với nhau trong một kịch bản không soạn trước, khiến cả nhà lăn lộn vì cười.
Tôi biết, cho đến tận lúc ra đi, Bi vẫn canh cánh trong lòng về lời hứa giúp Sky thực hiện ước mơ trở thành ca sĩ. Có những thời điểm nhiều kế hoạch đã được tôi và Bi bắt tay thực hiện, bằng những MV, những ca khúc Bi hát chung với Sky, những dự án quay MV hay quảng bá hình ảnh cho cô bé. Nhưng những đợt tái phát bệnh bất ngờ của Bi khiến mọi tính toán dành cho công việc ca hát của Sky cứ bị trì hoãn hết lần này sang lần khác. Vậy mà cô bạn ấy vẫn chưa một lần than trách, vẫn cặm cụi ở cạnh Bi trong những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời. Chính sự an nhiên ấy càng khiến Bi và tôi thêm áy náy. Những ngày gần cuối cùng, khi còn trò chuyện được, Bi vẫn bàn bạc với tôi về ý tưởng cho MV mới của Sky, về mong muốn được đích thân có mặt ở phim trường để động viên cho cô bé... Tất cả một lần nữa lại phải dừng lại vì một cuộc chia ly. Sau 49 ngày mất của Bi, Sky quyết định quay trở về Hàn Quốc vì Việt Nam giờ đây với cô có một ký ức đau buồn không thể nào sớm quên được...
Những lúc cao hứng, Bi và Ha Neul vẫn âu yếm gọi nhau chồng chồng vợ vợ. Nhưng tình cảm giữa hai con người trẻ tuổi ấy, đến tận bây giờ bản thân tôi cũng không định nghĩa được chính xác: không phải bạn bè đơn thuần, cũng chẳng phải tình yêu thông thường. Nhưng có những tình cảm cần chi phải định nghĩa rõ ràng đâu nhỉ?
Chị họ đồng cảnh ngộ
Người phụ nữ cuối cùng mà Bi cũng rất yêu thương quan tâm là Kiều Chinh, người chị họ đang ở Mỹ của Bi, đã mãi mãi ra đi ở tuổi 24 vào ngày 2.11.2012, chỉ sau một ngày Bi được bạn bè đồng nghiệp tổ chức chương trình Cảm Ơn để động viên tinh thần và vận động tiền cho Bi tiếp tục chữa bệnh. Điều đau lòng là Kiều Chinh cũng không chống chọi được với căn bệnh u não (nhưng vị trí của khối u khác với Bi). Sự mất mát này đã để lại trong lòng Bi một cú sốc rất lớn, và cũng làm thay đổi kế hoạch sang Mỹ tiếp tục điều trị của em.
Đau đớn, hụt hẫng và cảm thấy thật sự sốc khi phải tiếp tục đối mặt với một sự mất mát quá lớn. Vừa cảm thấy hạnh phúc và an lòng được một ngày, thế mà tại sao nỗi đau cứ liên tiếp tìm đến tôi? Ông trời đã lấy đi của tôi rất nhiều thứ, và hôm nay ông lại vừa cướp đi mất người chị họ thân yêu nhất của tôi. Tự hỏi không biết ông trời đang muốn thử thách mình, hay là ông đã quá bất công với những con người hiền lành như vậy? Ở hiền có gặp lành không?
Dù đã biết trước và đã chuẩn bị tinh thần trước vì căn bệnh ung thư não đã đến giai đoạn cuối, nhưng vẫn không khỏi bàng hoàng. Biết rằng việc ra đi sẽ là sự giải thoát và khiến Kiều Chinh nhẹ nhõm hơn nhưng sao vẫn thấy xót xa. Xót xa vì nó còn quá trẻ, chỉ mới 23 tuổi, và còn cả một tương lai rất dài ở phía trước. Xót xa vì việc học hành và sự nghiệp vẫn đang dang dở. Xót xa cho một thiếu nữ mà tới giờ vẫn chưa có một mối tình đúng nghĩa. Và điều quan trọng nhất là tâm nguyện cuối cùng là mong muốn được trở về Việt Nam với mọi người vẫn không thể thực hiện được!!!...
Thôi thì cầu mong Chinh sẽ được yên nghỉ và thanh thản trên thiên đàng. Cuộc sống này quá ngắn ngủi và chúng ta không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Vì vậy, những người còn may mắn được sống như tôi sẽ luôn cố gắng sống thật vui vẻ, ý nghĩa để không phải hối tiếc điều gì cả...
(Status trên Facebook của WanBi ngày 3.11.2012)
Tuy vai vế là chị em họ, nhưng Kiều Chinh nhỏ tuổi hơn nên vẫn cứ gọi Bi là anh. Hai đứa giống như người bạn thân thiết từ suốt thời tuổi thơ cho đến khi trưởng thành. Tính tình Kiều Chinh hiền lành, hơi tồ tồ nên suốt ngày cứ bị Bi ăn hiếp. Lần nào chơi trò đóng kịch, Bi cũng giao cho Chinh vai tì nữ hay vai phản diện, để bé Mi tha hồ "hành hạ". Vậy mà Chinh vẫn cứ lẽo đẽo theo anh Bi suốt.
Lớn lên một chút, hai anh em rất thân thiết, lúc nào cũng đi chung với nhau, chuyện gì cũng to nhỏ cùng nhau. Cho đến ngày Kiều Chinh sang Mỹ để đoàn tụ cùng mẹ, tình cảm giữa hai đứa vẫn không có gì thay đổi. Tuy sống ở Mỹ, nhưng Kiều Chinh lúc nào cũng mong muốn được trở về Việt Nam. Ngoài giờ học, em cố gắng làm thêm dành dụm đủ tiền để nghỉ hè là khăn gói về thăm Bi và họ hàng. Năm Bi phát bệnh, Kiều Chinh cũng vẫn còn khỏe mạnh. Khi Bi trải qua ca phẫu thuật đầu tiên tại bệnh viện Chợ Rẫy, Kiều Chinh đúng dịp đang ở Việt Nam, nên cũng thường xuyên cùng mọi người vào bệnh viện chăm sóc Bi.
Mỗi lần Chinh về Việt Nam, Bi đi diễn ở đâu cũng rủ Kiều Chinh theo. Có lần Chinh còn đi cùng tôi và Bi trong chuyến lưu diễn dài ngày ở miền Bắc. Lần đó, có đêm Bi phải chạy hai show ở Cẩm Phả và Móng Cái, phải ngồi xe hơn 7 tiếng từ Hà Nội. Đó là chuyến đi khủng khiếp nhất trong cuộc đời đi diễn của Bi. Đường đi rất xấu, gần đến Móng Cái, xe còn bị bể hai bánh cùng lúc ngay đoạn đèo heo hút giữa trời tối mịt. Tài xế phải tháo bánh xe, quá giang xe khác về thị trấn gần nhất để vá, chỉ còn 3 anh em- tôi, Bi và Kiều Chinh ngồi lại trong xe, vừa lo sợ bị cướp, vừa sợ ma. Bi vẫn chọc ghẹo Kiều Chinh làm cô bé liên tục la hét giữa đêm vắng. Nhờ vậy mà thời gian qua mau...
Mỗi khi Bi chán nản, Kiều Chinh vẫn thường gọi về Việt Nam động viên tinh thần. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, chỉ sau đó ít lâu, cô bé phát hiện cũng bị u não khi những cơn nhức đầu cứ đến liên tục. Bi lại là người phải dỗ dành ngược lại...
Giữa hai anh em có sự đồng cảm với nhau, không chỉ về tính tình, mà còn ở hoàn cảnh bệnh tật giống nhau. Và cũng giống cả tính cách lạc quan. Có lần, Bi còn nói đùa: "Mày về Việt Nam đi Kiều Chinh, rồi hai đứa mình nhập viện nằm kế giường nhau cho đỡ buồn. Lâu lâu tao với mày lấy khối u ra chơi tung hứng coi khối u của ai bự hơn". Nhưng ngay cả câu nói đùa ấy Kiều Chinh cũng không còn cơ hội thực hiện. Em còn ra đi trước cả Bi...
Lần cuối cùng về Việt Nam, bệnh của Chinh đã nặng lắm, phải ngồi xe lăn để xuống máy bay. Về đến nhà, em cũng chỉ nằm ngủ li bì, thỉnh thoảng tỉnh lại cũng không thể tự đi lại được. Có lẽ khi linh cảm được về sự ra đi, tâm nguyện của con người luôn muốn được trở về nơi lưu lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhất với mình. Nhưng chỉ ở Việt Nam được ít ngày, gia đình lại đưa Chinh quay về Mỹ để tiếp tục điều trị. Dù gì y học bên đó cũng phát triển hơn, tốt hơn cho căn bệnh hiểm nghèo của em...
Ngày Kiều Chinh gọi điện về, giọng ú ớ vì không còn kiểm soát được thanh quản, Bi khóc với tôi: "Kiều Chinh nó nói bệnh viện đã trả nó về nhà. Nó chỉ còn sống được 6 tháng nữa thôi anh ơi! Em thương nó quá! Nó còn trẻ quá, chưa kịp tận hưởng cuộc sống gì hết mà. Sao ông trời bất công vậy?". Trong khoảnh khắc đó, dường như Bi cũng quên mất khối u đang từng ngày lớn lên trong đầu mình, và không sớm thì muộn em cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh như Kiều Chinh. Tôi không biết nói gì với Bi. Mọi lời an ủi sáo rỗng lúc này liệu còn có ý nghĩa gì?
Ngày nhận được tin Kiều Chinh qua đời, Bi sững người. Như không tin đó là sự thật. Ông trời lại tiếp tục thử thách em. Chỉ trước đó một ngày, Bi vẫn còn sống trong niềm hạnh phúc ngập tràn khi các đồng nghiệp cùng dang tay động viên tinh thần và tiếp thêm sức mạnh cho em. Em vẫn đang háo hức với việc sẽ tiếp tục qua Mỹ điều trị, để còn kịp gặp Kiều Chinh lần cuối. Tâm trạng vừa tốt hơn một chút, số phận đã lập tức một lần nữa lại giáng một đòn chí mạng vào tinh thần lạc quan- vũ khí duy nhất còn lại của Bi. Sự ra đi của Kiều Chinh, dù được báo trước, nhưng bắt đầu khiến Bi thật sự hoang mang cho số phận của chính bản thân mình.
Điều tôi an ủi là khi Bi về thế giới bên kia, em sẽ không đơn độc vì chắc chắn Kiều Chinh sẽ chờ đón sẵn, để hai đứa lại tung tăng đi chơi cùng nhau như đã từng ở thế giới này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro