Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 186: Tốn sức

Niên Bách Tiêu đi tới bên cạnh Lục Nam Thâm. Anh ấy không nhìn vào nhạc phổ mà chỉ tay vào năm dòng kẻ: "Cậu có cảm thấy đây không phải một bản nhạc phổ không?"

Không phải nhạc phổ?

Lục Nam Thâm ngập ngừng: "Sao lại nói vậy?"

Niên Bách Tiêu chau mày, dường như đang nghĩ xem phải hình dung thế nào. Anh ấy khuơ tay: "Cậu nhìn đi, mọi nốt nhạc cậu phục dựng lại đều có một đặc điểm, chúng đều nằm giữa khuông nhạc chứ không nằm trên."

Lục Nam Thâm cũng đã phát hiện ra điểm này, thế nên nãy giờ vẫn có cảm giác nhạc phổ này quá đơn giản, chỉ nhìn thôi sẽ thấy rất chỉn chu.

Nhưng, như thế thì sao chứ?

"Năm đường kẻ là có bốn khe." Niên Bách Tiêu nói một câu.

Nghe anh ấy nói như vậy, trái tim Lục Nam Thâm chợt run lên. Thấy mắt anh sáng lên, Niên Bách Tiêu biết là anh cũng đã liên tưởng ra, bèn nói: "Cậu bảo, liệu có khả năng này không?"

Lục Nam Thâm nhìn chằm chằm những nốt nhạc ở giữa các đường kẻ, trầm tư.

Những người khác nghe cũng chẳng hiểu mô tê gì, Trần Diệp Châu hỏi: "Nghĩ ra gì rồi?"

Lục Nam Thâm nhìn về phía Niên Bách Tiêu: "Cậu nói suy nghĩ của mình cho cảnh sát Trần đi."

"Cậu thấy sao? Có thể suy nghĩ của tôi hơi kỳ quặc." Niên Bách Tiêu tự nhận bản thân không có chuyên môn.

Lục Nam Thâm nói: "Vừa rồi Phương Sênh nói không sai, có thể càng giỏi lại càng dễ rơi vào điểm mù. Tư duy của cậu hoàn toàn mới, cứ nói ra xem."

Niên Bách Tiêu gật đầu.

Anh ấy chỉ tay vào năm đường kẻ rồi ra hiệu với mọi người: "Tôi cảm thấy đây không giống nhạc phổ mà giống chỉ dẫn một đoạn đường hơn." Anh ấy nhấn mạnh từng chữ, nói rất nghiêm túc. "Mọi người xem, tất cả các nốt nhạc đều nằm bên trong các đường kẻ nhạc. Năm đường kẻ sẽ tạo ra bốn khe ở giữa, có giống bốn làn xe chạy không? Còn nốt nhạc đại diện cho phương tiện của chúng ta, ở các khe khác nhau tức là đi ở những làn đường khác nhau."

Phương Sênh và Hàng Tư nghe thấy vậy cực kỳ sửng sốt.

Bạch Hào và đám bạn nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm thể hiện rất rõ ràng: Đang nói nhăng cuội phải không?

Trần Diệp Châu cũng rất bất ngờ: "Làn xe?"

Nhưng anh ấy không phủ nhận ngay lập tức mà nhìn thật tỉ mỉ nội dung trên năm dòng kẻ, suy nghĩ về khả năng của những gì Niên Bách Tiêu nói.

Lát sau, anh ấy nhìn Niên Bách Tiêu: "Cậu cứ nói tiếp."

Việc nói rõ sau đó trở nên quá phức tạp. Thế nên Niên Bách Tiêu sợ rằng dùng tiếng Hán biểu đạt không chuẩn xác, anh ấy chuyển qua ngôn ngữ mà mình thông thạo.

Anh ấy nói với Trần Diệp Châu, những người thích chơi xe như họ thường tìm một số cung đường thích hợp để luyện tập, sẽ có những ký hiệu của riêng mình sẽ đánh dấu đơn giản mà chuẩn xác con đường mình đi. Tình hình giao thông như thế nào, xe sẽ đi theo hướng nào, các đường cua, rẽ thiết kế ra sao, chỉ cần nhìn qua là hiểu.

Nếu nhìn năm dùng kẻ này như làn xe cũng rất hình tượng, nếu nốt nhạc là phương tiện và độ dài âm là thời gian di chuyển thì lại càng gần gũi hơn.

Trần Diệp Châu hỏi: "Đâu thể đi một mạch như thế chứ?"

"Không thể." Niên Bách Tiêu chỉ vào nốt nhạc ở khe đầu tiên: "Khe đầu tiên là làn xe sát bên phải nhất, thường sẽ là đường nhập làn hoặc tách làn. Dựa vào độ dài nốt nhạc tiếp theo để tái hiện 1:1 chiều dài đoạn đường thực tế, từ đó có thể suy đoán phần nào tình hình tổng thể của tuyến đường."

Nghe xong, Trần Diệp Châu kinh ngạc: "Tạm thời chưa nói đến tỉnh ngoài, chỉ nói riêng khu vực thành phố này cũng đã có không ít đường rồi."

"Có thể loại trừ đi một ít những đường không có bốn làn xe." Niên Bách Tiêu nói tới trọng điểm rồi chỉ vào nốt nhạc ở khe đầu tiên: "Muốn khoanh vùng là con đường nào thì phải xem hướng đi của nốt nhạc ở khe đầu tiên, đương nhiên, cũng phải đối chiếu với bản đồ tình hình giao thông."

Trần Diệp Châu sửng sốt vô cùng, nhìn Lục Nam Thâm: "Cậu cũng tán đồng suy nghĩ này?"

Đây lại là một lĩnh vực khác, đối với Trần Diệp Châu mà nói đã khó nay càng thêm khó.

Lục Nam Thâm đáp: "Tôi tin vào trực giác và chuyên môn của cậu ấy." Không phải anh không nhìn ra sự ngập ngừng của Trần Diệp Châu, bèn cho anh ấy "một liều thuốc an thần": "Hơn nữa cậu ấy đua xe quanh năm, rất rành việc phục dựng lại tình trạng giao thông ở các tỷ lệ."

Trần Diệp Châu nhìn Niên Bách Tiêu, cảm thán: "Được đấy, giỏi."

Phương Sênh cũng cảm thấy... làm được như vậy thì quá giỏi đi.

Hàng Tư nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của Phương Sênh, bất giác dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cô ấy. Phương Sênh nhìn cô, chưa hiểu chuyện gì. Hàng Tư cười khẽ: "Lau nước dãi của cậu đi kìa."

Đầu tiên, Phương Sênh "á" lên một tiếng, sau đó hiểu ra vấn đề, chép miệng: "Cậu có đáng ghét không cơ chứ."

Đám ba người Bạch Hào nghe một lúc cũng suy nghĩ một lúc mà vẫn chưa hiểu được rõ ràng. Bạch Hào chất vấn: "Có thể như vậy sao? Thật là vô lý."

Niên Bách Tiêu nghe xong câu này, cảm thấy không thoải mái trong lòng bèn nhíu mày: "Một người bình thường không hay lái xe thì hiểu làm sao được?"

Một câu phản bác rất dữ dằn.

Bạch Hào bị nói lại, tuy chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không thể phản bác.

Tuy rằng hướng tư duy này của Niên Bách Tiêu có tỷ lệ đúng cao, và anh ấy cũng là một tay đua chuyên nghiệp, nhưng muốn thông qua vị trí và độ dài của nốt nhạc để phục dựng tình trạng giao thông không phải là chuyện một sớm một chiều.

Trần Diệp Châu cho mang bản đồ tình hình giao thông tới, những tuyến đường chi chít, dày đặc. Đầu tiên, Niên Bách Tiêu phải đối chiếu tỷ lệ bản đồ với điều kiện giao thông thực tế, sau đó tiếp tục tìm ra những tỷ lệ số liệu ẩn bên trong bản nhạc, chuyển chúng thành tỷ lệ thực tế để xác định cụ thể là con đường nào.

Lục Nam Thâm là người hiểu rõ ý tưởng của Niên Bách Tiêu nhất. Anh đối chiếu các thông tin sàng lọc được từ bản ghi âm hung thủ để lại và các thông tin trên nhạc phổ, như vậy có thể thu nhỏ phạm vi.

Công việc này phức tạp và lớn khủng khiếp.

Chớp mắt, mười tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Còn lại mười bốn tiếng, trong đó bao gồm cả thời gian đi đường.

Bạch Hào và đám bạn rất sốt ruột, lỡ không tìm kịp trong thời gian quy định thì sẽ thế nào? Lỡ Khương Dũ bị hại thì phải làm sao?

Nhưng họ không dám giục Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu, chỉ biết hỏi Trần Diệp Châu.

Trần Diệp Châu hiểu sự lo lắng của họ, nói: "Mọi người cũng thấy đấy, ai cũng đang quên ăn quên ngủ để tìm kiếm manh mối. Phía Cục Cảnh sát cũng không rảnh. Nhất định phải bình tĩnh, không được cuống lên."

Nhưng từng giây từng phút vẫn trôi qua, cứ mỗi khi kim giờ đi một bước, họ lại cảm thấy ruột gan run rẩy.

Bây giờ mới đích thực cảm nhận được ý nghĩa của câu thời gian là sinh mạng.

Đêm xuống, mấy người của nhóm Lục Nam Thâm vẫn ở nguyên trong phòng làm nhạc. Hàng Tư và Phương Sênh cũng đã nắm được ý của Niên Bách Tiêu thế nên cũng quen giúp hơn.

Trần Diệp Châu chưa đi. Bên này lọc ra được con đường nào, Trần Diệp Châu lại liên lạc với phía Cục Cảnh sát để xác nhận. Hai bên giữ liên lạc thường xuyên với nhau. Khoảng thời gian này không thấy Mr. C gọi điện tới.

Trò chơi này rốt cuộc là mèo vờn chuột hay còn chim sẻ chực sẵn phía sau, chưa đến cuối cùng chẳng ai biết rõ.

Bạch Hào và mấy người còn lại làm các công việc hậu cần.

Đã hoàn toàn thoát ly khỏi lĩnh vực chuyên môn, thế nên gần như không giúp được gì quá nhiều.

Trong phòng nhạc, sắc mặt Lục Nam Thâm không ổn lắm, rõ ràng từ sáng đến giờ, anh đã tốn quá nhiều sức lực. Đồng thời để rút ngắn thời gian, anh phải một công đôi việc.

Vừa cùng Niên Bách Tiêu tính tỷ lệ cây số, vừa phải tìm kiếm tỷ lệ tuyến đường thích hợp trên một bản đồ với rất nhiều tuyến đường. Hai công việc được tiếp nối mượt mà, chỉ là tốn công tốn sức.

Khi xác nhận vài tuyến cuối cùng là lúc Lục Nam Thâm cùng Niên Bách Tiêu đã phải hoạt động trong cường độ cao liên tục mười mấy tiếng đồng hồ. Trong mười mấy tiếng đó, tế bào thần kinh của họ luôn trong trạng thái sôi sục, có lẽ đã chết cả một lượng noron lớn.

Hàng Tư và Phương Sênh giúp sức, cũng bao gồm cả việc đưa nước và thức ăn.

Khi trời hửng sáng, cuối cùng Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu cũng xác định được một cung đường hoàn chỉnh!

Hết chương 186

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro