luân
hỡi mùa tuyết đầu tiên rất đỗi nhớ nhung của mình,
em có hay không? rằng mình yêu em xiết bao.
thương mến nhỏ, đã mấy mươi ngày mình không viết thư cho em. mình không biết kể em nghe chuyện gì thêm, dù một ngày dài vẫn trôi qua thật rệu rã khốn cùng. mình không biết phải nói với em bao lời mới có thể lột tả đủ cái tình trong tim dành cho người thương.
em ơi, đã bao lần ta tự hỏi, rằng ta hiểu gì về tình yêu?
sẽ có người bảo, tình yêu là hạnh phúc và mật ngọt, là mộng mị thơ ngây, là những xúc cảm mãnh liệt nhất của dòng chảy cuộc đời. lại có người nói, tình yêu là khổ đau, là cái tàn dư vặt vãnh của cơn say diệu vợi,
hay,
tình yêu là một điều gì đó chỉ tồn tại trong vọng tưởng của người ta, là những thứ chẳng hề có thật.
còn em của mình, em sẽ nói gì về chuyện đó? vì bé nhỏ, rằng đối với mình, tình yêu đơn giản chỉ gói gọn trong ba chữ - thẩm tại luân.
em yêu dấu, những người tình cũ đã từng bước qua đời mình thật chóng vánh rồi để lại bao vết cứa sâu. mà đôi lúc, mình cảm tưởng như rằng con tim nơi lồng ngực ấy đã chật chội lắm những điều xấu xí chằn chịt đó, và mình đã chẳng còn ngã vào tình yêu thêm một lần nào khác, cho tới khi em bước vào đời, như một mùa hoa yên ả khẽ lướt qua những trang thơ đã xa.
em đã đến và để lại cho mình bao cơn yêu dịu ngọt tựa gió xuân, bao chiếc hôn hạnh phúc nồng nàn hương whisky mỗi đêm trăng ngà. và, ẩn sâu thật sâu trong hàng vạn ái ân mộng mị ấy chính là giọt lệ hoa đã vì em mà tạo thành một dòng chảy thường niên nơi khóe mi, nhưng mình lại lỡ quá say mê em mà uống lấy uống để nó như thể nhìn thấy thứ phước lộc trời ban.
bé nhỏ, lẽ ra mình không nên nói những lời này trong ngày sinh nhật em. chỉ là mình sợ nếu không giải bày ra mình sẽ chẳng chịu đựng nổi, cả u buồn của đời lẫn bao hoang hoải vì yêu nhớ em.
em ơi, mình gửi lại đây một chiếc hôn vụn và hai đóa hoa cẩm tú cầu vẫn chưa kịp nở. bởi khi em đến, sắc xuân người mang sẽ khiến chúng tỏa hương thơm ngào ngạt đất trời. một đóa hoa tượng trưng cho tình yêu đôi mình. đóa còn lại thay cho tâm tình ý niệm mình dành tặng em.
và hơn cả, mình mong em hiểu,
mình không mong cầu em một đời phồn hoa gấm lụa, lấp lánh tựa kim cương. mình chỉ thầm cầu nguyện rằng mỗi bước đường em đi đều sẽ được sáng soi từ những vệt nắng của mùa hạ, rằng cơn gió tuyết ngày đông không làm em thấy đơn côi, rằng sự nhộn nhịp đầu xuân nơi đô thị chẳng khiến em thấy lạc lõng, và cái heo may buồn man mác từ buổi chiều thu cũ không còn đậu lại vệt buồn trên mắt em.
trân quý,
hăm hai của em vẫn sẽ luôn có bóng dáng mình bên cạnh, cùng nắm tay em bước đi trên con đường thơm mùi dấu yêu.
luân rất thương, mong em một đời bình an vĩnh hằng. mình vẫn ở đây, yêu em da diết vô cùng.
_________________
abby christopher.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro