Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1:Cận kề cái chết


-- 1 2 3 cắt. ok tốt lắm! bây giờ đi ăn trưa đi! 1 tiếng sau tập trung lại!!!


tiếng đạo diễn xen lẫn tiếng của đoàn người nói chuyện xông xao khiến cho khung cảnh vắng vẻ hoang vu của rừng sâu amazon trở nên ồn ào náo nhiêt, nhưng không hề mảy may ảnh hưởng đến 2 người đang ngồi buôn chuyện:

- Này, thấy em diễn như thế nào, quá suất sắc luôn phải không???

tiếng nói êm tai thất thanh lên từ một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu đang chu chu đôi môi nhỏ xinh hỏi, tay khuơ khuơ ôm chặt cổ ảnh chàng đối diện, tư thế vô cùng khó koi. Hai hàng lông mày của anh chàng kìa khẽ nhăn lại, trong mắt hiện lên một tia diễu cợt, koi thường:

- Này Băng Yến Tử! hỏi mấy nghìn lần rồi? im lặng dùm đi! đồ ngốc đa nghề!


- HƯ !Đừng có mà gọi đa nghề, một minh tinh là ca sĩ , diễn viên kiêm nghệ sĩ thì có cái gì mà giễu cợt, chỉ xứng hai chứ 'Thiên tài'! haiz có thể nào là một thiên thần lạc xuống trần gian??. Đâu phải như người kia, là song sinh nhưng chỉ được cái giỏi võ hơn có chút xíu, ngoài vệ sĩ cho em gái ra thì ai cần một tên ngốc làm việc. có cô em gái này nên về thắp nhang khấn trời bái phật...

CỐC

- ai za!!!

chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy một bàn tay gõ lên trán nhanh như chớp khiến cô gái không kịp né, cái trán cao trắng tinh giờ đã hiện lên một vết đỏ sưng như vết muỗi đốt. bây giờ lữa giận đang bốc dần từ chân lên đến đỉnh đầu, khói tỏa ra nghi ngút. hai bên tai phun lửa như nham thạch cùng tiếng tu tu tu của tàu hỏa. Nếu ai nhìn vào chỉ thầm than

" thật đáng thương cho anh chàng đối diện, mong anh chàng sống đến ngày mai"

nhưng không ai ngờ được rằng, chỉ một câu nói của anh chàng kia lại đưa một quả bom sắp nổ thành một tảng băng bắc cực:


-Yến Tử, nếu khổng phải mẹ trước khi mất nhờ ta phải bảo vệ nhóc thật tốt, đưa nhóc đi chơi, đi ăn, ngủ cùng nhóc ( chị không ngủ một mình được nên mọi người những ai có suy nghĩ đen tối nên dừng lại) ,cho nhóc làm những điều mình thích, thì ta không nghĩ rằng sẽ làm vệ sĩ cho nhóc đâu! nếu vậy, ta đành bỏ nhóc đi theo Nhật Ý (con đĩa bám chân - người Yến Tử ghét nhất) của mình thôi. Đáng tiếc Đáng tiếc!!!


Nói hết câu , chàng trai kia thở dài một hơi nghe não nề mà không hề để ý đến khuôn mặt đang chuyển màu của Yến Tử. xoay mặt 360độ, từ tiếng kêu két két của răng chuyển sang nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, Yến Tử buông thỏng 2 tay xuống khỏi cổ, nhẹ nhàng đưa tay lên má chàng trai, xoa một cách hiền dịu, khuôn mặt đầy thiện ý. Bất chợt đưa 2 khuôn mặt lại gần nhau, chỉ thấy khuôn mặt người đối diện phóng đại mức độ lớn ( cách 4cm ). vội vàng hôn lên má chàng trai, nhẹ nhàng lướt qua mà không thèm đỏ mặt( đây là cách chị đánh trống lảng và đã trở thành thói quen). Trong khi đó chàng trai kia mặt đã đỏ như quả mâm xôi, liển đẩy khuôn mặt Yến Tử ra xa, một tay bịt miệng, tay kia giữ chặt 2 tay Yến Tử. Miệng cằn nhằn:

- sau này không được như thế nữa! 17 tuổi rồi mà ai thích thì liền hôn! không giử một chút thể diện nào của minh tinh ư!.... ABC...XYZ( bla bla)


" lại bắt đầu bài giảng, trước mặt người khác thì không nói dư 1 câu nhưng sao trước mặt mình thì nói như bà 8 ngoài chợ, má mì thứ 2 ak??? kiểu này phải chuồn lẹ kẻo hư tai"

không đợi chàng trai kia nói hết câu, Yến Tử liền lén lén nhích mông, xoay chân, chạy một mạch thật nhanh về phía trước mà không thèm ngoảnh lại nhìn lấy một lần. chạy được một lúc cảm giác có gì đó không đúng, tên ngốc kia thường phải chạy theo nhưng sao lại không thấy đâu, lỡ có chuyện gì thì... Nhưng dù sao lý trí vẩn hơn tình cảm, lòng thì lo lắng nhưng miệng vẩn cười tươi rói, chân thì chạy càng nhanh hơn. bất chợt, đầu va phải một vật cản phía trước tuy không cứng lắm nhưng cũng đủ cho vết 'muỗi cắn' hồi nãy thêm đỏ. cả người bị bật bắn trở lại một cách tàn bạo, chân không giữ vững được cứ để mặc cho cả người hướng về đất.

" vậy là cuộc đời tôi lại trở về với đất mẹ, đất trong rừng thì vừa ẩm, vừa đầy bùn rêu, thên mấy cái con ấu trùng, con sâu, con giun...Eo! xong cái cuộc đời sạch sẽ của tôi, ÔI! cái váy xếp ly đen 50 triệu, cái áo croptop trắng 50 triệu của con. tiền ơi tiền!!!"


Đang đau khổ trong cái bẩn, chỉ thấy thân thể Yến Tử được một vòng tay to lớn giữ lại trong lòng , bờ vai kia thật rộng lớn biết bao, lòng ngực vô cùng ấm áp vẩn còn nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ, dồn dập cùng tiếng thở dốc. Thoang thoảng trong không khí một hương thơm đặc biệt không thuộc về bất kì ai, chỉ của riêng nhà họ Băng chúng ta ( họ của anh chị á)cũng là của cái tên đang ôm này. Bảo sao không chạy theo, hóa ra chạy trước rồi còn đâu chạy theo, mình chạy theo người ta thì có!!!


- nhóc chạy nhanh quá!!! suýt nữa theo không kịp...( cười diễu cợt)


"Nhanh nhanh nhanh con khỉ khô á! nhanh mà còn thua người chạy chậm thì nhanh cái nỗi gì, chỉ có hoang tưỡng mới nói mình chạy nhanh!! quê hết chỗ nói"


- A! trời hôm nay có vẽ trong xanh,mát mẽ, thuận tiện cho hoạt động gân cốt một chút! hehe!!!

vừa nói Yến Tử vừa đưa 2 tay lên xoay xoay, uốn uốn người rồi tập mấy động tác khởi động trông thật thiết thực, nhàn nhã. khuôn mặt thì ngây thơ vô số tội. Nhìn vào ai nghĩ được đây là người vừa mới gây nên tội danh đầy trời.


Đùng Đùng Đoang...

trời bất ngờ tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo về. chớp chớp trên trời là tiếng sấm cùng tiếng sét nghe dữ dội khiến Yến Tử dật mình không nói nên lời

" ngay cả ông trời cũng muốn buộc tội tôi ư, còn đâu trời trong xanh mát mẻ, gió mạnh từng cơn đập vào người lạnh gần chết đây này, nếu mà ăn hiếp thì đâu cần phải dồn hết một lúc cơ chứ, đúng là phản rồi, phản cả rồi. ( chị nữ chính ảo tung chảo, ai phản??? trời ak???)


Biết Yến Tử sợ sấm, Lục Băng( tên của anh này đó) liền ôm lấy Yến Tử ngày càng siết chặt hơn, giọng ôn nhu khuyên nhủ nhưng không kém phần trêu chọc:

- Trời khá' trong xanh mát mẻ' nên về sớm thì tốt hơn kẻo bị cảm lạnh, dù sao đây cũng là rừng amazon, đi như thế này nguy hiểm lắm!

2 người nắm chặt lấy tay nhau,bỏ hết khúc mắc ban đầu, bước đi về phía trước nhưng cứ có cảm giác sai sai, càng đi càng tối, càng lạnh. đến khi đi hoài mà không về thì cả 2 mới nhớ rằng: mãi chạy nên không để ý đường

- AAAAA! chết mất, đi đâu đây???

- Không biết

câu trả lời của "đá tảng"( chị tự đặt biệt danh cho anh đó) khiến Yến Tử xíu nữa ngã đùng ra đất. không biết mà dắt người ta đi như thật!!!.


lấp ló sau bụi cây dại xum xuê, Yến Tử thấy được một chút ánh sáng của hi vọng. Liền vội vàng kéo 'đá tảng' chạy nhanh về phía bụi cây. trong đầu vẫn hoài niệm chỉ mong đó là đoàn làm phim nhưng đến khi chạy lại tận nơi, thấy được sự thật trước mắt mới vô cùng hối hận. Trước mắt không gì khác là một vách thác hiểm trở, nước xiết chảy mạnh, xung quanh là những tảng đá đầy mũi nhọn, rớt xuống chỉ có nát xương. nhưng vì đà chạy quá nhanh không dừng lại được cứ để mặc mình lao thẳng xuống, lần đầu thấy mình hoàn toàn bất lực, thấy chết nhưng không làm gì được.

"mình chết cũng không hối hận chỉ thấy tiếc cho 'đá tảng', mình hại mình còn chưa đủ kéo theo 1 người nữa làm gì??? làm ma đôi chỉ tổ kéo thêm người chết vô tội!! haizz"


* truyện viết theo tình tiết chậm, m.n không cần vội
(ai có kinh nghiệm cho Moon xin lời nhận xét ^-^)  





�������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro