chương 63:
Hơn nữa... sau khi luyện tập liên tục trong một tiết rưỡi, hắn đã thuần thục bí quyết cảnh giác hơn nhiều, thời gian duy trì màng bọc tinh thần lực cũng nhanh hơn. Hơn nữa, tổng giá trị tinh thần lực cũng nhiều hơn.
Cái bí quyết cảnh giác này, chính là đường tắt để tăng cường tinh thần lực nha. Dù không tăng nhiều lắm, nhưng nếu sau này, lúc nào mình cũng sử dụng nó, thì hoàn toàn có thể tích tiểu thành đại!
Nói một cách chính xác, Vô Tướng Linh khí công tạo ra ảo vật ở bên ngoài. Ảo vật này không có khả năng gây các vết thương tổn hại da thịt. Nhưng lại có thể tấn công trực tiếp vào tinh thần lực bên trong kẻ thù. Số lượng của ảo ảnh sinh ra dựa theo tinh thần lực của người sử dụng. Phân thân càng nhiều, vậy sức mạnh cũng giảm xuống.
Còn Bất Diệt Tâm Kinh thì ngược lại. Nó biến ảo ảnh thành thực thể. Dùng tinh thần lực hiện thực hoá mọi thứ trong phạm vi của người sử dụng. Các vết thương gây ra vừa có thể gây sát thương bên ngoài cơ thể. Lại vừa gây sát thương lên tinh thần lực. Điểm hạn chế của công pháp này chính là đòi hỏi tinh thần lực quá nhiều. Nếu là Tu sĩ nhất phẩm bình thường thì chỉ có thể biến ảo vật nhỏ hơn ngón tay và chỉ kéo dài trong nửa phút là nhiều.
Trên đường tới phòng túc xá của Lý Dương Đức, hắn không ngừng sử dụng luôn phiên ba bí quyết nọ, cũng dự tính kết hợp “cảnh giác” và “trinh sát” để có thể sử dụng song song.
Tiếc rằng, tổng giá trị tinh thần lực của hắn quá ít, nên lần nào thử cũng thất bại.
Hắn rèn luyện liên tục, thử đủ mọi cách như không biết mệt, rồi dần dần tích lũy kinh nghiệm từ những lần thất bại.
Sau một lần thất bại khác, hắn day day Thái Dương rồi ngừng rèn luyện, bởi giờ, tinh thần hắn uể oải lắm rồi.
- Tổng giá trị của tinh thần lực kém quá. Hôm nay có thể tu luyện được một đến hai lần “Chân ngã minh tưởng kinh” nữa thôi, cần để dành để tối còn luyện quyền pháp cơ bản.
Vương Việt An nghĩ thầm.
Dù “Chân ngã minh tưởng kinh” không có sự yêu cầu hà khắc với tinh lực như “Kim cương trụ cột quyền pháp”, nhưng bị ảnh hưởng với tổng tố chất của cơ thể, khi tu luyện “Chân ngã minh tưởng kinh” cần cẩn thận, không được vắt kiệt tinh thần lực, nếu không sẽ biến thành thằng ngốc.
Hắn không dám khinh xuất mà luyện tập Vô Tướng Linh Khí Công và Bất Diệt Tâm Kinh ở đây. Hắn chưa hoàn toàn khống chế được sự xuất hiện của chúng. Ngộ nhớ có ai thấy được xung quanh gã xuất hiện những đồ vật kì lạ. Sau đó chúng lại bay loạn tứ tung, tấn công vào họ thì rất rắc rối.
Do tinh thần lực rơi vào trạng thái mệt mỏi, nên Vương Việt An không để ý được đằng trước, thành thử, hắn đập đầu vào lưng người ta.
Đó là một tấm lưng rất rộng, người này phải cao hơn Vương Việt An một cái đầu là ít.
Sau khi thối thể, Vương Việt An được xếp vào hạng đại lực sĩ ở thế giới người thường, chính là cái loại mà có thể dễ dàng dùng tay để kéo đầu tàu. Vậy nên, cái người bị hắn đập đầu vào ngã dúi về trước, mặt cắm xuống đất, người nọ la lên oai oái.
- Ôi chao? Xin lỗi, xin lỗi, tôi không để ý đằng trước!
Vương Việt An tỉnh táo lại, xin lỗi không ngừng.
Hắn nhìn cái người mình vừa đụng vào... ồ, rất ra dáng mấy thằng côn đồ ở khu Giang Nam ấy nhỉ.
Người ngã sấp mặt và đang kêu oai oái có thân hình cao lớn, mái tóc dài vuốt gel thành hình mào gà, nhuộm đủ thứ màu sặc sỡ.
Có lẽ do thường xuyên đánh nhau, nên thể lực không tệ, chẳng mấy chốc gã lưu manh đã đứng dậy được.
Bấy giờ, mặt gã xầm xì, máu mũi chảy đầm đìa.
- Thằng khốn, mày mù à?
Gã lưu manh đầu mào gà gầm gừ đầu giận dữ, máu mũi phun cùng nước miếng.
Khi gã rống lên, năm thằng côn đồ bên cạnh cũng nhe răng cười rồi vây quanh Vương Việt An.
Hình như mình gặp chuyện rắc rối rồi?
Vương Việt An có chút xấu hổ, bèn giải thích rất chân thành:
- Ờ, thì, à, xin lỗi. Nãy tôi đang nghĩ vài chuyện nên không để ý đằng trước, xin lỗi, thật sự xin lỗi.
- Xin lỗi? Xin lỗi là được thì cần gì cảnh sát nữa?
Gã lưu manh đầu mào gà lau máu mũi, rồi xách áo Vương Việt An lên, gầm gừ.
Dù sao cũng là mình sai trước, mình đụng vào người ta trước, Vương Việt An có chút áy náy:
- Anh nói đúng, chi bằng, chúng ta bình tĩnh rồi cùng thương lượng để giải quyết được không?
- Mày biết điều đấy.
Gã lưu manh nhếch mép đầy đắc ý,
- Mày xem, mày đụng vào ghê như vậy, ít cũng phải cho tao chừng một ngàn tám trăm tệ để làm phí bồi thường chứ nhỉ? Đừng bảo tao là chừng ấy tiền mày cũng không có nhé, giờ mới đầu tháng, làm gì có chuyện không có tiền sinh hoạt?
- Đúng rồi, tiền sinh hoạt của tôi được gửi theo năm, không cần lo vụ đầu tháng hay cuối tháng gì hết.
Vương Việt An đáp rất thành thực.
Gã mào gà vui lắm, chẳng mấy khi gặp được “con mồi” biết điều thế này, sắp giàu rồi đây!
- Nhưng mấy người bắt bớ quá, tôi không bồi thường nhiều thế đâu. Chi bằng, chúng ta đổi cách giải quyết khác đi?
Vương Việt An nói với điệu vô cùng nghiêm túc, nhìn ánh mắt chân thành của hắn, chẳng ai nghĩ là hắn đang nói đùa cả.
- Đổi cách giải quyết khác à? Ha ha ha ha.
Gã mào gà tức đến bật cười
- Được thôi, chúng ta tâm sự với nhau bằng nắm đấm trước đã, rồi bàn đến chuyện tiền nong sau.
Mấy tên công đồ bên cạnh nghe thế, phối hợp mà nghe răng ra, rồi vặn tay răng rắc.
- Tâm sự bằng nắm đấm sao? Tức là, chúng ta có thể đánh nhau để giải quyết vấn đề à?
Vương Việt An nghe vậy, liền nở một nụ cười vô cùng chân thành
- Sao không nói sớm, thế thì tốt quá!
Nụ cười của Vương Việt An đúng là chân thành, bởi hắn đã tìm được đối tượng để thực chiến quyền pháp. Quanh đại học Giang Nam nhiều côn đồ thế này, hẳn là đủ cho hắn thực hành lâu lâu chút nhỉ? Dù mỗi nhóm côn đồ chỉ giúp hắn luyện được một, hai chiêu cũng là tốt lắm rồi.
Thấy Vương Việt An mỉm cười, gã mào gà nhận ra rằng…thì ra tên này là một thằng ngu.
- Mẹ nó chứ, ra là đồ điên!
Xui thật. Phải đánh cho hả giận đã.
Hai phút sau.
Bốp bốp bốp.
Vương Việt An giáng thêm mấy quyền cho tên đầu mào gà đang kêu rên thảm thiết.
Dưới ánh nhìn sợ hãi và sửng sốt của đám côn đồ đang ngã dúi dụi, hắn vừa phủi phủi bụi trên người, vừa gật đầu đầy thoải mãn:
- Mọi người vất vả rồi, dù đánh loạn xì ngầu nhưng cái kiểu đánh liều mạng lúc đồng thời xông lên cũng ổn lắm. Hi vọng mọi người tiếp tục rèn luyện để càng lúc càng giỏi hơn.
Ban nãy, Vương Việt An chỉ dùng ba phần thực lực, bởi hắn chỉ luyện chiêu là chủ yếu. Trong vòng hai phút, hắn đã dùng thử cả mười tám chiêu trong “Kim cương trụ cột quyền pháp”, cảm thấy mình đúc rút được rất nhiều kinh nghiệm. Quả nhiên, thực chiến là cách kiểm nghiệm lý luận tốt nhất.
Tiếc rằng tụi côn đồ này yếu quá, đánh không đã gì hết. Nhưng không sao, quanh đại học Giang Nam lắm côn đồ lắm. Chất lượng không được, thì lấy số lượng bù lại vậy!
Sau khi hạ gục đám côn đồ, Vương Việt An cảm thấy vô cùng sung sướng, hắn vừa ngâm nga câu hát, vừa đi về phía phòng trọ của Lý Dương Đức.
- Tiếp tục rèn luyện? Đùa nhau à, rèn luyện để bị đánh nữa sao?
- Thằng khốn, thằng ác ma. Thằng đấy chắc chắn cố tình đụng phải tao, chắc chắn thế!
Gã đầu mào gà khóc òa lên, hai phút trước gã còn tưởng thằng đấy là thằng ngu, giờ mới biết, mấy đứa mình mới ngu.
Rõ rằng thằng đấy chủ động qua bắt nạt họ!
- A Sâm, chúng ta phải nhớ mối thù này. Sau này rủ thêm mấy anh em khác đánh chết nó đi, năm không được thì mười, mười không được thì hai mươi, rồi năm mươi! Tao không tin nó là siêu nhân, không tin một mình nó đấu lại được trăm người!
Tên côn đồ tóc vàng lên cạnh giận dữ nói.
- Đúng, nhất định phải đánh chết nó.
Tên đầu mào vào nghiến răng nghiến lợi.
Quyết định của chúng rất hợp ý của Vương Việt An.
Trong lúc nhóm côn đồ đang nói chuyện, có một thiếu nữ tóc ngắn vừa ngáp vừa đi về phía chúng.
Thiếu nữ ấy vô cùng xinh đẹp, dù không trang điểm thì vẫn khiến lòng người xao xuyến. Hơn nữa, còn là túy lạnh lùng, ít nói, cái vẻ mặt băng giá kia đúng là quá tuyệt vời.
Nếu như bình thường, thì lũ côn đồ chắc chắn sẽ vây quanh thiếu nữ, kabedon, rồi đùa bỡn một phen, tiếp đó là dắt cô vào cái khách sạn gần đó để làm mấy chuyện xấu hổ xấu hổ.
Nhưng giờ chúng đang nằm bẹp dí trên nền đất, chẳng làm được trò trống gì.
Thiếu nữ tóc ngắn ước lại gần, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đám côn đồ đang sấp mặt. Một lúc lâu sau, cô khẽ thì thào:
- Có kẻ dám giật quái của mình à?
Gì cơ? Giật quái á? Là sao? Cô bé này đâu có đang chơi game đâu?
Mặt gã đầu mào gà ngơ ra, sau đó, hắn cảm thấy lưng mình đau nhói.
Thiếu nữ tóc ngắn bước qua người bọn chúng, cô đạp lên chúng như đạp lên đống rác, rồi vừa ngáp vừa đi xa.
- Chết tiệt, con khốn chết tiệt. Một thằng khốn, một con khốn, chúng mày không yên được đâu! - Lưng gã đầu mào gà đau quá, liền không ngừng xỉ vả. Gã có phải bị M đâu, bị đạp lên sao mà hưng phấn cho nổi.
Nhưng cái thằng tóc vàng bên cạnh lại nhìn gã với vẻ hâm mộ:
- Ghen tị chết mất, giá như người được giẫm lên là mình thì tốt biết bao a a a a.
Có thằng bị M ở ngay bên cạnh này.
Trên đường đi, Vương Việt An mua ba phần tiểu long bao, ba phần sữa đậu, rồi đi về phía phòng của Lý Dương Đức.
Ở lại phòng của Lý Dương Đức một chốc, Vương Việt An bắt đầu hỏi hắn:
- Dương Đức, mày giúp tao điều tra xem, ở cái khu Giang Nam này, có tiệm thuốc Đông y nào mua được mấy vị này không?
Vương Việt An đưa tờ giấy mà Dược Sư đưa cho mình, trên đó có ghi tên của bốn vị thuốc Đông y cực hiếm.
- Mày ốm à?
Dương Đức nhận lấy tờ giấy rồi hỏi.
- Tao khỏe lắm, bạn tao cần mấy vị này, nhưng tao chẳng biết ở khu Giang Nam này có chỗ nào bán nên đành nhờ người khác tìm hiểu xem. Rồi tao nghĩ đến mày, ở cái ký túc xá này, mày là đứa giỏi kỹ thuật nhất mà.
Vương Việt An bắt đầu nịnh nọt.
- Điều tra dễ lắm, giờ các tiệm thuốc Đông y đều sử dụng một hệ thống chung, tao chỉ cần gõ tên dược liệu và biết ngay tiệm nào bán. Hơn nữa, tới khu vực diễn đàn có liên quan, xem các bài đăng trong đó là cũng biết những tiệm nào không tham gia vào hệ thống nhưng có bán vị đó. Muộn nhất là tối mai tao sẽ có tin cho mày.
Lý Dương Đức nói chắc nịch.
- Thế thì nhờ hết vào mày vậy!
Nói xong, Vương Việt An hứa thêm,
- Mày điều tra cho tao xong, đợi đại hội thể dục thể thao kết thúc, chẳng cần chờ thằng khốn Cao Mỗ Mỗ, tao mời mày ăn Thập Hương Ngư Đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro