Chương 38: Vận khia nghich thiên
Sau cùng hai người Dược Sư cũng đã đến nơi.
Đó là một Biệt thự xinh xắn, xây theo kiểu năm tầng ba gian, theo phong cách châu âu xưa, có cả sân sau và tường bao, bố trí rất khéo léo. Liếc mắt nhìn qua cũng thấy chủ nhà tốn không ít công sức vào căn nhà này.
Là một căn nhà rất tuyệt!
Viêt An mở cổng đi vào trước, Dược Sư ngắm nhìn ngôi nhà này một lúc rồi cũng vui vẻ nói.
- Ngôi nhà này rất thích hợp để làm nơi luyện đan của ta. Haha. Chứ mấy căn nhà gần trường học của ngươi thật nhỏ quá. Không thể vừa lò luyện đan của ta cả.
Việt An bật cười đáp
- Nhà lâu không có ai ở, lên có chút bừa bộn. Tiền bối vào trong nghỉ ngơi, đợi ta dọn dẹp một chút liền có thể luyện đan được.
Dược Sư không phản đối, dù sao hắn cũng cần chuẩn bị vài thứ trước khi luyện đan.
Dược Sư cười ha hả, rút từ trong lòng ra một cái bình sứ rồi lấy một viên đan dược đưa cho Vương Việt An.
Vương Việt An nhận đan dược, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
- Đây là tích cốc hoàn, có thể dùng thay cơm, là một trong số những đan dược thiết yếu nhất hằng ngày của tu sĩ. Sau này tu vi của ngươi tinh thâm rồi, thường xuyên bế quan một cái là bế luôn mấy tháng, thậm chí là mấy năm, mấy chục năm cũng có. Mà tu sĩ cũng cần phải ăn cơm, thế là tích cốc hoàn này có chỗ dùng. Ngậm nó trong miệng, dược hiệu sẽ không ngừng hòa tan ra. Viên ta cho ngươi là loại có phẩm chất thấp nhất, nhưng với người mà nói thì nó cũng đủ cho lượng cơm của cả tháng rồi.
Dược Sư cười giải thích.
- Cảm ơn tiền bối.
Vương Việt An ấm lòng quá đỗi, không ngờ Dược Sư lại nhớ là hắn chưa ăn cơm trưa. Dược Sư nhìn thì thần kinh thô thế mà săn sóc cẩn thận ra trò.
Dược Sư:
- Đừng khách khí với ta, ngậm một lúc đi, no rồi chúng ta đi luyện thối thể dịch.
Vương Việt An ngậm tích cốc hoàn, nhất thời mùi hương tràn đầy khoang miệng, đồng thời cảm giác đói khát trong bụng cũng tan thành mây khói, một lúc sau thì có cảm giác muốn ợ một cái vì no.
- Thấy no rồi thì lấy ra không đầy bụng. Mặt khác, trước khi tích cốc hoàn bốc hơi hết thì có thể sử dụng lại, cất đi, không chừng sau này còn dùng đến đấy.
Dược Sư bổ sung thêm. Thứ mà hắn luyện ra đều có hạn sử dụng lên tới trăm năm, không sợ bị mốc.
Vương Việt An nghe vậy thì lấy tích cốc hoàn trong miệng ra, cất đi. May mà không nuốt vào, lúc nãy hắn còn đang nghĩ không biết nuốt viên tích cốc hoàn này vào bụng thì có thể nhịn cơm một tháng giống như trên TV nữa không kìa.
Giờ xem ra nếu nuốt vào, có lẽ hắn sẽ chết vì no.
Vương Việt An nhạn chóng dọn dẹp lại căn nhà một chút. Còn Dược Sư chuẩn bị đồ đạc liên quan đến việc chế đan sắp tới
Dọn dẹp xong, cả hai bắt đầu luyện đan.
Bếp từ, ok.
Nồi lẩu, ok.
Bốn mươi lăm loại dược liệu dùng cho thối thể dịch bản đơn giản hóa cũng đã được chia đủ liều lượng đặt theo thứ tự bên cạnh Vương Việt An.
- Làm lại theo quá trình luyện chế lần đầu tiên của ngươi, bắt đầu đi.
Dược Sư nói:
- Không cần áp lực, cũng đừng sợ thất bại, dược liệu thối thể dịch ta còn nhiều lắm.
Vương Việt An cười ngại ngùng rồi nhắm mắt nhớ lại quá trình mình luyện chế thối thể dịch lần đầu tiên. Vì mới là chuyện hôm qua, cộng thêm đó là lần đầu tiên trong đời luyện thối thể dịch nên hắn vẫn còn nhớ rõ như in. Cây tre cũng đã nhổ rễ khỏi chậu đất. Bắt đầu trợ giúp Vương Việt An.
- Thêm nước trước.
Đổ một ca nước vào nồi.
Vương Việt An lấy một ca nước đầy, cây tre đã mở sẵn nắp nồi ra cho hắn. Dược Sư nhíu mày thầm nghĩ.
- Tuy không cảm nhận được linh khí. Hay Linh tính của cây tre này. Nhưng rõ ràng hành động của nó giống như đã có ý thức riêng của bản thân. Chẳng lẽ cây Linh Long Trúc này đã trở thành Khí Linh rồi sao?
Nhưng rồi lão cũng tặc lưỡi bỏ qua. Vì nó không có linh khí lên cũng chỉ có thể gọi là có chút kì lạ mà thôi.
Sau đó bỏ thêm nhân sâm cắt miếng, đun năm phút.
Tiếp đó đến cẩu kỉ tử, lại đun thêm năm phút.
Đến vị thuốc thứ ba triêu lộ huyền thảo, Vương Việt An không nhìn thời gian nữa. hắn bắt đầu chăm chú nhìn biến hóa của dược liệu trong nồi, một lát sau bèn tăng nhiệt độ của bếp từ.
Dược Sư xoa cằm nhìn theo từng động tác của Vương Việt An không chớp mắt, hắn giữ im lặng tuyệt đối, không hề lên tiếng quấy rầy.
“Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn chẳng thể tưởng tượng nổi hành động của tiểu hữu Việt An với việc “luyện đan” được.” Trong lòng Dược Sư cảm khái muôn phần.
May mắn thay, hắn là một luyện đan sư suy nghĩ khá thoáng.
Nếu để một luyện đan sư cổ hủ biết Vương Việt An dùng nồi lẩu và bếp từ để luyện đan thì phỏng chừng sẽ tức đến nổ phổi.
“Mặt khác… phải lên kế hoạch hiện đại hóa lò luyện đan thôi. Ít nhất khi luyện chế không dùng “đan hỏa” hay đan dược hỏa diễm đặc thù thì thiết bị hiện đại hóa càng tiện cho việc khống chế độ nóng hơn.”
Dược Sư thầm nghĩ.
Như Vương Việt An trước mắt hắn đây, chỉ ấn mấy cái nút mà đã có thể khống chế độ lửa rất tốt rồi. Lò luyện đan bản cũ không thể làm được việc này, cho dù có pháp bảo khống chế độ lửa cũng không được thoải mái như thế.
Lúc này, dưới sự giúp đỡ của cây tre và băng châu, Vương Việt An đã lại tiến vào trạng thái tinh thần tập trung cao độ. Trong mắt hắn ngoại trừ nồi thối thể dịch đang luyện thì không còn bất cứ thứ gì khác nữa.
Trong ánh mắt của Dược Sư toát lên vẻ tán thưởng.
- Thật không ngờ hắn còn có cả Băng Linh châu nữa cơ. Nói vậy là hắn đã có linh quỷ trợ giúp tu luyện rồi sao?.
Đang nghĩ thì Dược Sư nhận ra Băng châu này không đúng lắm.
- Ánh sáng của Băng châu thường là màu xanh nhạt của băng. Ấy vậy băng châu này lại là màu trắng. Không nhing kĩ rất khó phát hiện ra khác biệt. Chẳng lẽ lại là một loại Băng Linh châu đặc biệt nào sao?
Dù bản thân đã thấy Vương Việt An có vận khí nghịch thiên. Nhưng đến lúc này, hắn cũng cảm thấy kinh hãi rồi. Dường như mọi thứ đã chuẩn bị sẵn cho hắn ra nhập thế giới tu chân. Chỉ cần một ngòi nổ là hắn có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Gã nhanh chóng để chuyện đó sang một bên. Tập trung vào việc quan sát Vương Việt An luyện đan
Trong ánh mắt của Dược Sư toát lên vẻ tán thưởng.
Tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng nói không chừng Vương Việt An có thiên phú luyện đan rất cao đấy!
Thời gian là một vật phẩm vô giá và dễ tiêu hao, cho dù anh có muốn hay không thì nó vẫn cứ tiêu hao.
Luyện đan, luyện mãi luyện mãi, đã gần ba rưỡi chiều.
Thối thể dịch mà Vương Việt An luyện chế đã đi tới giai đoạn cuối.
Giống như ngày hôm qua, khi bỏ loại dược liệu thứ bốn mươi mốt vào thì thối thể dịch trong nồi bắt đầu biến đổi.
Vì đã có kinh nghiệm nên lần này Vương Việt An bình tĩnh cho nước, một lát sau, hắn ném tất cả bốn loại dược liệu tiên bá vương chi, cửu viêm xích viêm trúc cắt miếng, thâm hải hàn tinh và tuyết yêu chi hạch vào nồi.
Đến khi nước thuốc trong nồi phân hóa thành hai cực, Vương Việt An lại tăng độ lửa lên mức cao nhất.
Sau khi làm xong hết thảy, Vương Việt An rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi việc tiến hành rất thuận lợi, người phân loại thuốc, cây cho thuốc vào nồi, còn có thành công hay không phải xem cuối cùng thế nào.
À đúng rồi, còn phải chuẩn bị trước để nghênh đón mùi vị “tổng hợp tất cả các loại hôi thối trên thế gian” nữa.
Gã nhìn sang cây tre, miệng lẩm bẩm nói với nó
- Lần này ngươi cố hút cho hết cái mùi kia nhé.
Bốn phút sau.
Ầm…
Vung nồi lẩu bị áp suất cực lớn hất tung, sương khói đen sì từ trong nồi phun ra, mùi tanh hôi không thể diễn tả bằng lời tràn ngập căn phòng chỉ trong nháy mắt.
Vương Việt An có chuẩn bị trước đã nín thở từ sớm, tuy không biết thứ mùi tanh hôi kia làm thế nào mà xâm nhập khứu giác của hắn thông qua các bộ phận khác trên cơ thể, nhưng bịt mũi nín thở trước thì vẫn có thể giảm bớt được phần nào.
- Vậy là cây tre kia vẫn không hút được hết toàn bộ mùi hôi thối này..
Vương Việt An ngắn mặt than thở.
- Ọe, mùi gì thế này?
Dược Sư thực lực cao cường, các giác quan đều nhạy bén, đặc biệt là khứu giác của hắn đã nhạy hơn người thường đến xấp xỉ ba trăm lần.
Mùi tanh hôi quái gở thốc vào miệng mũi làm cho Dược Sư cảm thấy cả người không khỏe.
Trời ơi, thứ này có khi đã đạt tới tầm vũ khí sinh hóa rồi ấy chứ? Người thường ngửi một tí chắc là phải khó chịu đến tái mét mặt mày, buồn nôn choáng váng, lăn lộn sùi bọt mép luôn đúng không?
Nếu không phải hắn có thực lực cao cường, cộng thêm thường xuyên được rèn luyện với các loại mùi khi luyện đan thất bại, thì không chừng đã bị thứ mùi hôi thối này xông cho quỳ sấp rồi.
- Thứ này mà tinh luyện ra, thì đúng là ác mộng đối với đám tu sĩ nhất phẩm vừa mới khai thông lỗ mũi và tu sĩ nhị phẩm chưa khống chế được khứu giác đấy.
Dược Sư lẩm bẩm nói, sau đó giơ tay lên vỗ một cái, tạo thành chưởng phong đánh tan luồng sương khói màu đen tanh hôi cực điểm.
- Cho dù mùi hôi thối đã được cây tre hấp thụ lượng lớn, lại từng ngửi một lần rồi nhưng tôi vẫn không thể thích ứng được. Cảm giác mấy ngày nữa cũng không có khẩu vị để ăn cơm.
Vương Việt An cũng oán giận không kém gì.
- Thành công không? - Dược Sư hỏi.
- Tỏa ra mùi tanh tưởi thế này, chắc là thành công nhỉ?
Cây tre dùng một nhánh của nó nhặt vung nồi lẩu, cái vung này lần nào cũng bị văng ra, cho dù là thủy tinh cường lực thì sớm muộn cũng tan xương nát thịt mất.
Dược Sư bịt mũi đến gần nồi lẩu, nhìn vào trong. Chỉ thấy trong đáy nồi có một lớp dược hồ mỏng dính, trong suốt, thối hoắc.
Hắn vươn tay câu một cái, một giọt nước thuốc bị khều lên, rơi vào trong miệng hắn.
Cẩn thận cảm nhận dược tính bùng nổ của thối thể dịch trong miệng mình, Dược Sư nở một nụ cười hài lòng:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro