Chương 36: Công pháp căn bản
Nhóm Tu Chân Số 1.
Dược sư:
- Vân du tăng Thông Huyền, Thông Huyền đại sư, mười bốn năm trước thám hiểm động phủ, “Kim Cương căn bản quyền pháp”, “Chân Ngã Minh Tưởng Kinh”, cho ta mượn dùng một chút. Giá cả, lần sau gặp bàn.
Vương Việt An ở bên cạnh nhìn Dược Sư nhập xong chuỗi kí tự này mà cảm thấy lo lắng thay cho hắn. Tính cả dấu câu mới được 50 kí tự mà hắn xóa xóa sửa sửa cả năm phút đồng hồ, viết xong toát cả mồ hôi.
Bây giờ thì Vương Việt An rốt cuộc đã hiểu vì sao mà Dược Sư lại cố hết sức rút gọn câu nói của mình trong nhóm. Cơ mà viết mệt như thế, sao hắn không dùng mess thoại nhỉ?
Dược sư phát lên một tin, Nhóm Tu Chân Số 1 nhanh chóng trở nên nhộn nhịp.
Bắc Hà Tán Nhân trêu ghẹo:
- Ồ, Dược Sư huynh muốn có hai môn công pháp căn bản này chẳng lẽ là để Việt An tiểu hữu sử dụng lúc tạo nền tảngtrăm ngày? Hai môn công pháp này được đấy. Chẳng lẽ Dược Sư huynh cũng bị Việt An tiểu hữu bơm thuốc giống Vũ Nhu Tử rồi à?
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử nhanh chóng thả lên icon bánh bao:
- Bắc Hà tiền bối, ta không bị bơm thuốc!
- Súc ruột? - Cuồng Đao Tam Lãng rất sôi nổi, bởi vì cha của Vũ Nhu Tử cuối cùng cũng không hành hạ hắn nữa mà hôm qua đã lên đường về Linh Điệp Đảo rồi! Hắn nín bao nhiêu ngày, ngay khi nhìn thấy hai chữ “bơm thuốc” thì trong đầu ùa lên vô số đoạn phim con heo kinh điển. Tuyệt quá đi, hắn phải spam lên nhóm vài cái mới được.
- Tam Lãng huynh, đừng tự tìm đường chết. - Bắc Hà Tán Nhân lại nhắc nhở: - Bây giờ điện thoại và máy tính có thể đồng thời đăng nhập tài khoản chat đấy.
Lỡ như tài khoản “Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử” này là cha cô ấy dùng điện thoại đăng nhập thì làm sao?
Cuồng Đao Tam Lãng nhất thời biến sắc, nhanh chóng lặn sâu. Móa, quên xừ nó mất.Với bản lĩnh của Linh Điệp tôn giả, nếu biết Tam Lãng dám đăng mấy vid súc ruột lên trước mặt con gái mình thì hắn tuyệt đối sẽ nhảy khỏi máy bay, quay về làm thịt hắn.
Dược Sư cười ha hả, sau đó ngón tay lướt phím di động như bay, thế mà một lúc lâu sau mới phát được vài chữ:
- Thượng phẩm biến dị độc long thảo, đáng!
Vân Du Tăng Thông Huyền online, việc đầu tiên là thả một cái icon mặt cười, sau đó thả thêm tấm ảnh một thanh kiếm nhỏ.
- Được.
Dược Sư trả lời.
Cuộc hội thoại giữa hai người đó thực sự là quái dị.
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử:
- Hai vị tiền bối, “Kim cương căn bản quyền pháp” và “Chân ngã minh tưởng kinh” tốt lắm thật à?
- Đây là công pháp của Kim Cương tự tám trăm năm trước, tuy nói là dành cho đệ tử tạo nền tảngsử dụng nhưng uy lực của “Kim Cương căn bản quyền pháp” có thể so sánh với võ kĩ nhất phẩm. Trong số các võ kĩ tạo nền tảngthì quả là một công pháp không tồi. - Bắc Hà Tán Nhân giải thích: - Đáng tiếc Kim Cương tự kia bây giờ đã không còn truyền thừa, nó tan biến trong sông dài lịch sử, rất nhiều công pháp tinh thâm đã mất đi.
Dược Sư vừa lòng gật đầu, offline, tắt máy.
Sau đó hắn đi ra ban công kí túc xá, chỉ tay lên trời cao.
Vương Việt An hiếu kì nhìn hành động của hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Mười phút nhanh chóng trôi qua…
Dược Sư vẫn duy trì tư thế ấy không hề nhúc nhích, tựa như một pho tượng.
Vương Việt An muốn đi lên hỏi xem tình hình thế nào.
Thì đúng lúc ấy, mắt Dược Sư sáng ngời lên, miệng quát khẽ một tiếng, ngón tay chỉ lên trời nổi lên ánh sáng đỏ thẫm.
Nói thật, tư thế này hẳn quả thật ngầu lòi.
Thế nhưng trong mắt Vương Việt An thì ngón tay Dược Sư chẳng khác nào một miếng sắt nung, giống như nhân vật trong phim bất cẩn gõ búa vào ngón tay mình, sau đó được buff hiệu ứng vừa sưng vừa đỏ vậy.
- Tốt lắm, thu được!
Dược Sư cười đắc ý.
- ? -
Vương Việt An chẳng hiểu mô tê gì.
Dược Sư nhìn thấy Vương Việt An mặt ngu ngơ thì giải thích:
- Ta vừa xác định tọa độ với Thông Huyền đại sư, bốn năm tiếng nữa hắn có thể đưa “Kim Cương căn bản quyền pháp” và “Chân ngã minh tưởng kinh” qua đây.
- Thông Huyền đại sư cũng đến đây à?
Vương Việt An hỏi.
- Không cần, hắn đến làm gì? Ta định vị tọa độ cho hắn xong là hắn có thể phi kiếm truyền thư.
Dược Sư đắc ý nói.
- À, ra thế.
Vương Việt An gật gật đầu. Trong đầu nảy ra hình ảnh: giữa chốn núi sâu rừng thẳm, một vị cao tăng đắc đạo yên lặng mỉm cười, rút từ trong áo cà sa ra một thanh đoản kiếm, rồi buộc túi đồ lên trên đoản kiếm, trong túi chứa mấy bản bí tịch võ công.
Bí tịch võ công hẳn là sách giấy gáy buộc chỉ, hoặc là quyển trục bằng da thú cổ xưa cũng được.
Sau đó, cao tăng chỉ ngón tay lên trời cao, định vị tọa độ với cố nhân ở xa.
Thế rồi, cao tăng vỗ nhẹ đoản kiếm, đoản kiếm mang theo túi đồ bay vút lên trời, tiêu sái cool ngầu.
Tuyệt quá đi, phi kiếm truyền thư. Ta phải đạt đến cảnh giới nào mới có thể cưỡi kiếm bay lượn đây? Vương Việt An âm thầm hâm mộ trong lòng.
Cưỡi kiếm bay lượnđó, so với nó ngồi máy bay chỉ là con tép!
Bầu trời, vĩnh viễn là giấc mơ lãng mạn nhất của đàn ông!
- Đi thôi, chúng ta đến nhà ngươi luyện thêm một mẻ thối thể dịch nữa! Có muốn mang bếp từ với nồi lẩu của ngươi đi luôn không?
Dược Sư hỏi.
Bất quá, Vương Việt An lại mang ra thêm một củ khá dài. Toàn thân trăng sáng như thủy tinh. Dược Sư vừa nhìn thấy thì há hốc mồm miệng, không nói được câu nào.
- Dược Sư tiền bối, hôm trước ta nhặt được củ này. Vì thấy nó trong suốt như thủy tinh, lên hiếu kì mang về. Không biết nó có liên quan gì đến Tu Chân giới không vậy?
Vương Việt An cầm gốc cây đến trước mặt Dược Sư. Quả thật gốc cây này sinh trưởng quá tốt luôn. Mới hôm qua Việt An còn tỉa gần hết dây leo và lá của nó để cho đỡ chật nhà. Nhưng hôm nay, mấy sợi đã dài hơn hai mét. Sợi nào sợi nấy căng tròn, đầy sức sống.
- Thủy Tinh Tái Sinh Thảo. Loại thảo dược Thượng phẩm. Ta nghĩ nó đã tuyệt chủng rổi chứ. Đã hơn hai ngàn năm nay chưa từng có ghi chép nào liên quan đến việc tìm ra gốc Thủy Tinh Tái Sinh thảo này.
Giọng Dược Sư run run, quay lên nhìn Vương Việt An hỏi gấp.
- Việt An tiểu hữu, ngươi nhặt được nó ở đâu? Có bán không?
Vương Việt An không biết trả lời sao, nếu nói thật thì hắn sẽ để lộ ra mình đang sở hữu Bích Thủy Lộ. Như vậy quá nguy hiểm. Vì thế hắn im lặng không nói gì.
Dược Sư thấy thái độ của hắn như vậy. Cũng đã bình tĩnh lại mà nói.
- Xin lỗi tiểu hữu nhá, tại ta xúc động khi nhìn thấy Thủy Tinh Tái Sinh Thảo này quá ấy mà. Đây là thảo dược cực kỳ hiếm thấy, có giá trị nâng cao tiềm năng của tu sĩ. Ta cũng chỉ mới được xem qua tư liệu mà thôi.
Trong thế giới tu chân, việc tu sĩ làm sao có món bảo bối tốt, hay công pháp tốt thì mọi người cũng sẽ không điều tra quá nhiều. Chỉ cần không phải thứ thuộc sở hữu của người khác. Bất kì ai đều có thể tạo ấn kí lên nó và biến nó trở thành của mình.
Trên gốc Thủy Tinh Tái Sinh Thảo này, tuy rằng không có ấn kí nào hết. Nhưng nó lại nằm trong tay của Vương Việt An. Hắn là người bình thường, chưa tu luyện ra linh khí lên không thể để lại ấn kí lên gốc cây này cũng là lẽ dễ hiểu.
Tuy trong lòng Dược Sư rất muốn sở hữu gốc cây này. Nhưng khi chạm vào nó, ông cảm nhận được có một lực bài xích cánh tay ông, khiến ông không thể cầm quá lâu.
- Gốc cây kia là vật báu, hiển nhiên có thể phân biệt được chủ tớ. Nó với ta chỉ có duyên gặp mặt, không có duyên sở hữu.
Dược Sư sầu khổ trong lòng, bất quá gã cũng từ bỏ dã tâm của mình xuống.
- Việt An Tiểu Hữu. Gốc cây này được coi như báu vật vô giá của Giới Tu Chân đó. Vì vậy ta khuyên cậu tốt nhất đừng để ai biết về nó. Nếu không cậu sẽ gặp rắc rối.
Về chuyện này, Vương Việt An đã hiểu. Hắn tự nhiên thấy được ánh mắt thèm khát của Dược Sư trong thoáng chốc, biết được nó thật sự thu hút ông ta. Lại nghe Dược Sư nói đây là báu vật vô giá thì hắn lại càng hiểu rõ một điều là mình đang cầm trên tay một đống vàng. Và hắn hiện tại chỉ là đứa con nít lên ba. Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người ta lừa để cướp đi Thuỷ Tinh Tái Sinh Thảo.
- Đa tạ Tiền bối. Vãn bối nhất định sẽ giấu kín chuyện này.
Vương Việt An ôm quyền cảm ơn Dược Sư. Dược Sư gật đầu hài lòng, sau đó lấy ra một bình gốm nhỏ đưa cho Vương Việt An.
- Ta và Thủy Tinh Tái Sinh Thảo tuy không có duyên sở hữu, nhưng có duyên gặp mặt. Âu cũng là duyên phận, lên ta sẽ tặng cho nó một chút quà, ngươi nhận thay nó đi.
Vương Việt An nhận bình gốm nhỏ kia, còn đang không biết bên trong là gì thì Dược Sư nói tiếp.
- Trong này là Phát Tán Quả, một loại dược liệu kích thích dược liệu sinh trưởng ra quả mà tự chế. Mỗi ngày cho nó uống một ít. Đảm bảo trong một tuần, ngươi có thể thu hoạch được quả của nó. Sau đó dùng quả này trong lúc tu luyện, đảm bảo sẽ có thu hoạch lớn.
Dược Sư mỉm cười quay đi. Trong đầu lại hiện ra suy nghĩ khác.
- Xem ra vận khí của Việt An tiểu hữu thật sự không tầm thường đâu nha. Mới chuẩn bị bước vào con đường Tu Chân, ấy vậy đã có Tâm Linh Trúc bên cạnh bảo hộ. Sau lại có Thủy Tinh Tái Sinh Thảo gia tăng tiềm lực bản thân. Đảm bảo nếu những tên trong nhóm mà biết được. Chắc sẽ tức hộc máu mà chết mất. Haha.
- Chuyện thú vị thế này, ta cứ giả bộ nhue không biết. Chờ sau này, đến lúc thích hợp sẽ nói ra. Đến khi đó xem bộ dáng thất kinh của bọn họ, chắc chắn sẽ vui lắm đây
Cuộc sống của tu sĩ càng có tu vi cao thì càng lâu. Nhưng chủ yếu chỉ là thời gian tu luyện cùng bế quan nhàn chán. Kể ra cũng không có gì thú vị cả. Lên giờ có thể khiến cho cả nhóm tu sĩ Tu Chân số 1 phải ngã ngửa vì vận khí của Vương Việt An, ấy chính là thú vui của Dược Sư.
Vì Dược Sư nói, đây là thứ ông tặng cho Thủy Tinh Tái Sinh Thảo lên Vương Việt An cũng không tiện từ chối. Chỉ là thay mặt nó cúi đầu cảm ơn ông ta mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro