Chương 3: Có duyên nha
Khoảng chừng một giờ sau, Vương Việt An thoáng tỉnh lại.
- Hình như lúc nãy mình ấn nhầm vào phần chát nhóm thì phải?
Hắn thấp giọng thì thào, tiện tay mở icon chat ở góc phải màn hình lên, kéo khung chat của nhóm Vương Việt An ra xem.
Rốt cuộc là nhóm gì thế này?
Rất nhanh, nội dung chat một giờ trước đã hiện ra trước mặt hắn.
Vương Việt An xem lướt qua một lượt.
Đạo hữu? Động phủ? Tu vi mấy phẩm?
Lại còn tiền bối? Chân quân? Bản tọa? Đuổi theo đại yêu khuyển?
Đủ loại từ ngữ chuyên dụng trong tiểu thuyết tiên hiệp.
Kiểu nói chuyện của thành viên trong nhóm cũng khá thú vị —— Nửa cổ nửa không, nửa rõ nửa mập mờ. Khiến cho người ta cảm giác giống như người hiện đại đang cố gắng dùng cổ ngữ để trao đổi, nhưng vì khả năng có hạn cho nên khiến phương thức trao đổi khá kỳ cục.
- Xì.
Vương Việt An phì cười.
Xem ra đây là một nhóm yêu thích tiên hiệp nhỉ?
A không, đây tuyệt đối không phải nhóm yêu thích tiên hiệp bình thường!
Thành viên trong nhóm đều tự đặt một đạo hiệu riêng cho mình, chỗ ở thì xưng là động phủ, chó cưng đi lạc của chủ nhóm còn tả thành đại yêu khuyển bỏ nhà ra đi. Còn có người tự xưng là hơn trăm năm rồi chưa từng đánh nhau với hành giả nho môn, chính là nói người nọ tự nhận là đã sống mấy trăm năm rồi?
Chỉ là nhìn thấy nội dung chat xong thì lại có cảm giác sượng mặt.
- Si mê cỡ này thì đã đạt đến trình độ hoang tưởng mất rồi, lại còn là bệnh hoang tưởng tiên hiệp đặc biệt của riêng Hoa Hạ nữa.
Vương Việt An thầm lắc đầu.
Xem ra, đây là một nhóm tập trung mấy kẻ mắc bệnh hoang tưởng mê tiên hiệp!
Đây cũng là ấn tượng đầu tiên của hắn đối với thành viên bên trong Tu Chân giới 1.
Bảo sao Âu Dương Kiệt lại muốn hắn sử dụng app này. Thì ra là trong đây cũng có nhiều người chung sở thích nói chuyện về tu tiên như vậy.
Trong lúc gật gù, Vương Việt An có một giấc mơ đẹp.
Là một giấc mơ đẹp đầy sảng khoái, với những mảng mộng nhỏ. Có tiên nhân, có siêu nhân, có các loại bồng lai tiên cảnh.
Trường sinh tiêu dao, dời non lấp biển, vác kiếm đi khắp nhân gian, đây là mộng tưởng của bao nhiêu người từ trước đến nay? Chỉ là theo thời gian, tuổi càng lớn, hiện thực đập tan giấc mơ, con người chỉ có thể cất mộng vào sâu trong tâm, không nghĩ đến nữa.
Mộng, chung quy, vẫn là mộng ...
Ngày kế tiếp.
Trong nhóm trò chuyện, chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cuối cùng cũng online.
Hắn vừa mới lên, Bắc Hà Tán Nhân liền chặn đầu hỏi:
- Chân Quân, Tiểu Bảo mà ngươi thêm vào hôm qua là ai vậy? Tu hành ở nơi nào?
- Người thêm hôm qua? Các ngươi không giao lưu cùng cô ấy sao? Đó là con gái sinh tại thời đại này của lão hữu của bản tôn, hình như tư chất không tồi, tuổi trẻ đã lên hậu thiên tam phẩm đỉnh phong, sắp vào tứ phẩm, rất có thiên phú đấy.
Hoàng Sơn Chân Quân cười ha ha trả lời.
Sinh ra trong thời đại này, vậy tuổi ước chừng chưa tới bốn mươi? Tuổi này đã lên hậu thiên tam phẩm đỉnh phong, đây quả thực là thiên tài. Bắc Hà Tán Nhân thầm gật đầu, nhưng mà đạo hiệu của đối phương lấy vẫn rất lạ, Tiểu Bảo tại sao nhìn thế nào cũng chẳng giống đạo hiệu.
Bắc Hà TánNhân còn đang suy nghĩ, Hoàng Sơn Chân Quân đột nhiên nói:
- Ơ? Đạo hiệu con gái lão hữu của bản tôn không phải Tiểu Bảo mà. Mẹ, Tiểu Bảo là cái lông gì.
- ....
Hoàng Sơn Chân Quân quýnh quáng.
Không phải là cái lông gì, là người mà Chân Quân ngài thêm vào hôm qua đấy.
Hắn hỏi dò:
- Chân Quân, ngài không phải thêm nhầm người rồi chớ?
- Đợi bản tôn xem xem.
Ít giây sau.
Hoàng Sơn Chân Quân gửi lên một chuỗi icon mồ hôi lạnh trong nhóm:
- Mẹ, thêm nhầm thật rồi. Số id chỉ khác một số thôi, bản tôn nhập nhầm số 8 thành số 9 rồi. Không ngờ bản tôn lại có thể phạm phải sai lầm lớn thế này.
Bắc Hà Tán Nhân cười ha hả nói:
- Ta đã nói mà, dù có hòa nhập vào xã hội hiện đại thế nào cũng không thể có người tự lấy cho mình cái đạo hiệu là Tiêủ Bảo được. Nghe như tên nhân vật trong game ấy.
Hoàng Sơn Chân Quân tiếp tục gửi lên một chuỗi icon mồ hôi lạnh.
Sau đó hắn vội vàng thao tác, thêm con gái bạn mình vào trong nhóm.
Thông báo nhóm: ‘Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử’ đã gia nhập Nhóm Tu Chân Số 1.
Cái tên mới hợp với phong cách của Nhóm Tu Chân Số 1 làm sao, khí tức tiên hiệp cứ tỏa ra nồng nặc làm sao. Chứ nào như cái tên Tiểu Bảo kia tuyệt đối là thứ đồ kì quặc từ đâu chui vào.
- Kì lạ thật! Ta đâu có gửi phương thức gia nhập nhóm này cho ai ngoài Linh Điệp Đảo Vũ Như Tử đâu. Sao tên kia lại có thể vào được đến đây. Hôm qua ta đang vội lên nhìn nhầm số Id lên mới cho hắn vào nhóm chát này. Thật là khó hiểu mà.
Người mới vừa gia nhập, Cuồng Đao Tam Lãng liền lập tức lộ diện:
- Ô kìa, đạo hữa mới là tiên tử à, gửi tấm ảnh, báo số đo ba vòng, xem có xinh đẹp không nào?
Cuồng Đao Tam Lãng sớm lặn từ lâu rồi —— tuy hắn não cá vàng, nhưng trí nhớ chung quy so với đồng loại vẫn dài hơn ba giây. Hôm qua đã được người nhắc nhở, cho nên để tránh đắc tội đại bối tiền bối, hôm nay hắn cực cẩn thận dè dặn lặng lẽ quan sát tình huống.
Nghe Hoàng Sơn Chân Quân nói người mới gia nhập là con gái của bạn tốt, mà tu vi còn là tam phẩm hậu thiên, Cuồng Đao Tam Lãng liền an tâm. Không phải nhân vật cấp ‘tiền bối’, hắn có thể trêu ghẹo thỏa thuê một chút, cho đỡ ghiền.
Trong nhóm này rất ít người mới, hắn đã sắp nghẹn chết rồi.
Tam Lãng vừa mở miệng, mặt Hoàng Sơn Chân Quân lập tức đen xì.
- .....
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử gửi một chuỗi dấu chấm, sau đó lại gửi lên một câu mập mờ:
- Do thời gian không còn sớm, nên con gái lão phu đã đi đả tọa luyện công lâu rồi. Nick của con bé tạm thời nhờ lão phu treo giúp, đợi Hoàng Sơn đạo hữu thêm vào nhóm. À... đã sớm nghe nói trong nhóm Cửu Châu có Tam Lãng phong lưu hào phóng, nhanh mồm nhanh miệng, trăm nghe không bằng một thấy. Tam Lãng đạo hữu, lão phu rất thích ngươi, đợi hôm nào mời ngươi uống rượu.
Cuồng Dao Tam Lang lập tức cảm thấy xấu hổ, trêu ghẹo em gái lại gặp phải ông già nhà em gái, trên thế giới còn chuyện nào nhục hơn chuyện này nữa. Hắn thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
May mà dường như tính cách của vị tiền bối này cũng hiền hòa, một câu nhẹ nhàng gạt chuyện này qua một bên.
Sau đó, vị tiền bối này lên tiếng chào hỏi những người online trong nhóm, nhờ mọi người chiếu cố chăm sóc nhiều đến con gái mình. Cuối cùng, lại treo máy lặn mất tiêu.
Nhìn thấy tiền bối kia đi rồi, Cuồng Đao Tam Lãng thở phào một cái, hớn hở nói:
- May quá, xem bộ dạng vị tiền bối này không phải là không biết đùa. Nói không chừng sau này còn có cơ hội, có thể trò chuyện cùng với Vũ Nhu Tử cô nương rồi.
- .... Hoàng Sơn Chân Quân
- .... Bắc Hà Tán Nhân.
Dược Sư vậy mà lại mò lên. Hắn thuộc dạng tiếc chữ như vàng, bình thường rất ít khi ngoi lên nói chuyện, nhưng lần này hắn nhịn không được mà gửi lên bốn chữ:
- Tự cầu nhiều phúc.
- ? Tam Lãng nghi hoặc.
Nhưng Dược Sư tích chữ như vàng nên cũng không giải thích nhiều.
- Xem phần tên phía trước đạo hiệu của người mới đi.
Bắc Hà Tán Nhân giải thích, không tự tìm đường chết thì không thể chết, mấy đạo lý này tại sao Tam Lãng huynh lại không thể hiểu nhỉ?
- Tên phía trước? Linh Diệp Đảo?
Cuồng Đao Tam Lang dường còn chưa kịp phản ứng lại.
- Đúng rồi, Linh Diệp Đảo! Lại thêm là một vị tiền bối, ngươi không nghĩ đến ai sao?
Bắc Hà Tan Nhân gợi ý.
Một lúc lâu sau, Cuồng Đao Tam Lãng bỗng nhiên tỉnh ngộ, gửi lên một chuỗi icon quỳ lạy trong nhóm:
- Là vị Linh Điệp Tôn Giả tính toán từng li từng tí kia sao?
Linh Điệp Tôn Giả là một vị tiền bối cường đại, hắn cái gì cũng tốt, nghĩa hiệp chính trực... Chỉ là rất thích so đo mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi với người khác, con đường so đo chi li ấy đã đạt đến đỉnh của đỉnh. Người khác tính toán chi li, hắn thì chi li tính toán.
Miệng của Bắc Hà Tản Nhân co giật:
- Ta đã nhắc ngươi thế nào hả!
Hoàng Sơn Chân Quân than một tiếng, hắn thực không nhìn nổi nữa rồi:
- Tam Lãng, lão hữu kia của ta chỉ treo máy, nhưng chưa offline.
Cũng là nói... nhật ký trò chuyện có thể bị nhìn thấy.
Không, là nhất định đã bị nhìn thấy rồi!
Hoàng Sơn Chân thực không thể nhìn Tam Lãng tiếp tục tự tìm chết, nói sao cũng là hậu bối trong nhóm mình.
- Ôi cứt thật, chết toi rồi.
Cuồng Đao Tam Lãng dường như nhìn được tương lai của mình không lâu sau, Linh Điệp Tôn Giả đến cửa thăm hỏi, sau đó là đủ loại hành hạ tiếp đãi. Mắt hắn tự dưng ươn ướt, lần này hình như trêu phải một vị đại tiền bối phiền phức hơn nữa rồi thì phải?
Tam Lãng lập tức kêu thảm:
- Chân Quân, xin cầu tình giúp ta!
Hoàng Sơn Chân Quân gửi cho icon một bóng lưng hững hờ.
Người trong nhóm không thèm quan tâm đến âm thanh thảm thiết như chó tru của Tam Lãng, câu chuyện liền quay lại vấn đề bị bỏ dỡ.
Bắc Hà Tản Nhân hỏi nhóm chủ:
- Chân Quân, vậy cái tên Tiểu Bảo kia giải quyết thế nào đây?
Tô Thị A Thất nói:
- Phải đá ra nhỉ? Dù sao cũng chỉ là người bình thường, không hợp để tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng ta.
- E hèm, đã bị bản tôn lỡ thêm rồi, vậy cũng xem như là một loại duyên phận đi. Để bản tôn bốc một quẻ, xem xem nên giải quyết thế nào.
Hoàng Sơn Chân Quân đáp lời, chủ yếu là vì hắn đột nhiên thêm đối phương vào nhóm, hiện tại nói đá liền đá, chẳng phải hắn sẽ mất mặt lắm à? Hơn nữa người này tự mình có thể giải đáp đúng hết những câu hỏi hóc búa khi gia nhập. Vậy có thể liên quan đến hai vị Tôn giả, là người đồng thành lập ứng dụng này đưa vào. Tiếc là hai vị đang bế quan, không tiện hỏi thăm.
Vậy nên chí ít cũng bốc một quẻ làm dáng một tí, coi như mượn cớ, rồi hẳn đá người kia đi.
Như thế thứ nhất là thể hiện được khí thế cao thượng rộng rãi của mình.
Sau cũng là nể mặt hai vị tiền bối kia. Trong lòng hắn tất nhiên đã có ý để yên Tiểu Bảo kia lại. Cũng tiện mà quan sát theo dõi, phòng hờ cũng tiện.
Hắn cũng tiện thử. Bói một quẻ về người này. Đến khi bói xong, cả người hắn ngây ra. Bất quá không nói được thêm điều gì. Mãi lúc lâu sau mới lên tiếng.
- Tên Tiểu Bảo kia... tạm thời cứ để lại đi. Bản Tôn vừa mới tính một quẻ, phát hiện hắn có duyên với bản tôn, có thể thêm hắn vào nhóm không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên! Về sau như thế nào thì xem tạo hóa của chính hắn đi.
Chân Quân dùng vài từ nói cho có lệ về mấy quẻ bói kia, còn như kết quả quẻ tượng, đánh chết hắn cũng tuyệt đối không tiết lộ nửa chữ.
Nếu là duyên, thì nhất định cũng là nghiệt duyên!
- Vậy thì để lại đi, dù sao thì đoán chừng không lâu sau hắn cũng sẽ tự rời nhóm thôi, à mà Chân Quân, kết quả quẻ tượng ra sao!
Bắc Hà Tản Nhân nghe nói Chân Quân đang học quẻ thuật, cho nên rất hiếu kì vị tiền bối này tính ra được cái gì.
- ...
Hoàng Sơn Chân Quân:
- Này hả, các ngươi tiếp tục nói chuyện, ta có việc gấp, phải offline trước đây.
Nói xong, hắn cấp tốc offline, để lại Bắc Hà Tán Nhân mặt mày ngơ ngác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro