Chương 24: Chuyển phát nhanh đây
Mọi chuyện cũng sẽ êm đẹp, nếu như Vương Việt An không bị cơn đói hành hạ.
Vốn hắn chỉ định cùng Vũ Như Tử ăn một ít đồ rồi trở về Giang Nam. Nhưng chả hiểu vì sao, bụng hắn tự dưng lại cảm giác đói vô cùng. Giống như hắn đã bị bỏ đói cả tháng rồi vậy. May thay cho hắn, là khách sạn này đang dùng Buffet để thay cho bữa ăn sáng. Lên hắn có thể ăn thoải mái.
Bất giác, một người trong số đám đông đang xem hắn ăn chợt ồ lên,
- Là Vương Việt An... Là thánh ăn kìa.
Mọi người nhốn nháo lên, tất cả đều dừng công việc của mình quay lại chỗ của Vương Việt An.
Bởi vì cái mũ trùm đầu của hắn bất ngờ tụt xuống lên một fan bự của hắn đã nhận ra. Mọi người xúm lại, người lấy điện thoại ra quay, người đến xin chữ kí. Hò hét đủ kiểu.
Vũ Như Tử đến lúc này đã nhớ ra được cái cảm giác quen quen khi nghe tên Vương Việt An này là gì rồi. Cô vui sướng, vội rút điện thoại ra chụp vào tấm. Và rất nhanh, cô đã gửi mấy tấm ảnh này lên nhóm Tu Chân số 1.
Bắc Hà Tán Nhân vẫn luôn là người đầu tiên hiện ra nói chuyện trong nhóm.
- Haha, Vũ Như Tử, cô đã xong việc ở khu La Tín rồi hả.
- Vâng! Nhờ có vị tiền bối kia giúp mà mọi chuyện rất suôn sẻ ạ.
Vũ Như Tử gửi icon tươi cười.
- Oh, đây là ảnh của Thánh ăn mà. Haha. Hôm nay hắn ăn sớm vậy á.
Tuyết Lang Động Chủ:
- Vũ Như Tử, sao cô có mấy tấm ảnh này. Mà xem từ góc độ chụp thì cô ở ngay bên cạnh hắn sao?
Đồng Quái Tiên Sư lên tiếng hỏi.
Vũ Như Tử cười hì hì, sau đó gửi lên đoạn chat.
- Haha. Các vị tiền bối, thật ra thánh ăn này chính là một vị tiền bối ở trong nhóm của chúng ta đó.
- Cái gì.....
Đám người trong nhóm lao nhao lên gửi Cái gì rất nhiều. Hầu hết mọi người đều là kẻ thua trong vụ cá cược với Bắc Hà Tán Nhân hôm trước. Nếu thật sự thánh ăn này là người trong nhóm, tức là một tu sĩ thì việc ăn uống nhiều như này là có thể chấp nhận được.
- Bắc Hà Tán Nhân! Ngươi nghe thấy không. Thánh ăn này là tu sĩ, vậy vụ cá cược kia không thể tính được. Mau trả tiền cho chúng ta.
Đồng Quái Tiên Sư hừng hực đòi lại tiền của mình. Gã đã thua đến nửa vạn linh thạch Tứ phẩm. Con số này không nhỏ chút nào.
Bắc Hà Tán Nhân gửi icon mặt cười lè lưỡi.
- Không có đâu nhá, thua là thua. Nếu có trách thì trách ngươi không nhận ra kẻ kia là tu sĩ mà thôi. Haha.
Tuyết Lang Động Chủ lên tiếng phân bua.
- Bắc Hà huynh nói thế không được. Voeis sức tiêu hoá của Tu sĩ. Chuyện ăn uống thế kia chỉ là trò trẻ rank. Còn việc chúng ta không nhận ra vị kia là tu sĩ, bởi vì đều nhìn qua điện thoại. Không thể nhìn ra linh khí được.
- Haha, ta nghĩ mọi người thua là đúng rồi đó.
Vũ Như Tử lúc này đang hết sức hưng phấn khi tận mắt trông thấy Idol của mình đang ăn uống rất nhiệt tình bên cạnh cô.
- Tuy vị tiền bối này ở trong nhóm chúng ta. Nhưng lại đang trong thời gian luyện làm người bình thường. Ngay cả một chút linh khí còn không có. Sức lực cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Lên sức ăn này chính là của vị tiền bối đó.
Vũ Như Tử giải thích một hồi, bất wuas lúc này Hoàng Sơn Chân Quân mới lên tiếng.
- Vũ Như Tử, vâyh vị tiền bối kia đạo hiệu là gì?
Vũ Như Tử gửi một icon lắc đầu:
- Vị tiền bối này không nói cho ta biết. Chỉ bảo ta gọi là Vương Việt An mà thôi.
Hoàng Sơn Chân Quân xoa cằm ngẫm nghĩ.
- Thì ra người này là đồng đạo trong nhóm, vậy cũng không phải mối lo có liên quan đến Quỷ Mẫu.
Nhưng mấy hôm trước hắn đã để cho Dược Sư đến chỗ tên Vương Việt An này để điều tra. Nhưng mấy hôm nay vẫn chưa thấy Dược Sư lên tiếng gì. Hoàng Sơn Chân Quân cũng hết cách liên lạc.
Sau khi ăn hết nguyên chỗ thức ăn mà khách sạn chuẩn bị cho trăm người thì Vương Việt An mới miễn cưỡng đứng dậy. Tuy chưa no lắm, nhưng bữa sáng như vậy là quá nhiều rồi.
Vũ Như Tử đúng thật đã trở thành fan bự của hắn. Cô mang khăn lâu cho hắn không quên thả một like cho hắn
- Vương tiền bối quả nhiên lợi hại nha!
Vương Việt An mỉm cười đáp lại. Thật sự hắn cũng không rõ vì sao mình lại có thể ăn nhiều đến thế nữa. Nhưng mà kệ đi, sau vụ này hắn lại càng nổi tiếng hơn rồi.
Hai người Việt An ngồi tàu điện đi về khu đại học Giang Nam. Bọn họ khá may mắn, 8h45 tới trạm xe, đúng lúc có một chuyến xe khởi hành lúc 9 giờ.
Một đường suôn sẻ.
Lúc về tới khu đại học Giang Nam thì đã là 12 giờ trưa.
- Có muốn tới chỗ tôi chơi không?
Xuất phát từ thói quen lịch sự nên Vương Việt An hỏi một câu. Đợi hỏi xong hắn mới đột nhiên nhớ tới Vũ Nhu Tử cũng không phải bạn bè thân thiết của hắn, mà là một cô gái chỉ mới quen biết có một ngày, mấy lời này có vẻ hơi đường đột.
- Cảm ơn tiền bối, nếu như sau này có rảnh thì ta nhất định sẽ đi tìm tiền bối. Bất quá bây giờ ta phải về nhà nhanh để còn lập khế ước với con linh quỷ này nữa. Hơn nữa, nếu còn ở lại không chừng cha của ta sẽ trở lại, như thế sẽ không tốt.
Vũ Nhu Tử mỉm cười nói.
Vương Việt An cười nói:
- Vậy thì tạm biệt, cô có thể trực tiếp gọi taxi ở nhà ga để đi tới sân bay Giang Nam, đi một mình không thành vấn đề gì đấy chứ?
- Không thành vấn đề, hơn nữa vé máy bay khứ hồi cũng đã đặt sẵn rồi. Ta chỉ cần tới sân bay là có thể thuận lợi về nhà. Đúng rồi, tiền bối, địa chỉ của người là bao nhiêu, ta còn muốn gửi cho ngươi hai rương dược liệu nữa!
Vũ Nhu Tử đột nhiên nhớ tới lời hứa của mình lúc trước.
Cô là một cô gái nói được làm được, chuyện cô đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
- Cái đó thì thôi đi, sau này rảnh rỗi lại nói sau.
Cầm hạt châu phong ấn linh quỷ này, Vương Việt An ẩn ẩn cảm giác, có lẽ dược liệu mà Vũ Nhu Tử nói sẽ không đơn giản như những gì hắn nghĩ.
- Xin tiền bối chớ để ta trở thành kẻ nói không giữ lời, người của Linh Diệp Đảo chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!
Vũ Nhu Tử nói vô cùng chân thành.
- Được rồi….
Vương Việt An thấy không thể cự tuyệt được, đành phải lấy notebook luôn mang theo bên người ra, viết lại địa chỉ của mình, xé đưa cho Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử cẩn thận cất tờ giấy ghi địa chỉ này lại, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Vương Việt An.
Vương Việt An dõi mắt nhìn cô rời đi, lúc này mới thở hắt ra một hơi.
- Rốt cuộc cũng xong rồi, chắc là cô nàng này sẽ không xuất hiện nữa đâu nhỉ?
Vương Việt An gãi gãi đầu, cười khổ:
- Về thôi!
Ngày sau, Vương Việt An nhất định sẽ phải cảm ơn sự kiên trì của Vũ Nhu Tử hôm nay!
Nếu như không nhờ có cô kiên trì muốn tặng hai rương dược liệu thì sợ là đời này của Vương Việt An cũng giống như bao nhiêu người bình thường khác, học xong đại học, tìm một công việc bình thường, cưới một cô vợ bình thường, sinh một đứa con đáng yêu, sống hết một cuộc đời bình thường.
Nhờ có sự kiên trì của Vũ Nhu Tử hôm nay, cuộc đời của Vương Việt An mới có thể có thay đổi lớn như thế.
Trên máy bay, Vũ Nhu Tử tắt điện thoại di động, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Quả nhiên các tiền bối trong nhóm đều rất tốt.
Đặc biệt là Vương tiền bối, thật sự là một người siêu siêu siêu tốt.
Thẻ người tốt sáng lấp lánh, dù cách trăm núi ngàn sông, vẫn gửi thẳng đến trên đầu Vương Việt An.
Ngày hôm sau.
Thứ ba, ngày 4, tháng 6, trời nắng gắt!
Khu đại học Giang Nam, mười bốn cây quạt gió lớn trong phòng học hoạt động cật lực, cũng chỉ thổi ra từng cơn gió nóng, khiến cho người ta càng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Vị giáo viên giảng bài đã sớm ướt đẫm mồ hôi, ngay cả tiếng giảng bài cũng trở nên rất nhỏ.
Vương Việt An ngồi ngay ngắn trong phòng học, ngày mùa hè nóng bức, hắn lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo đến lạ.
Từ nhỏ hắn đi học biết bao nhiêu buổi, nhưng đây là lần đầu tiên thoải mái như thế. Nội dung giáo viên giảng trên bảng, hắn chỉ cần nghe sơ qua một lần là có thể nhớ rõ ràng, còn có thể nghe một hiểu ba, nhanh chóng nắm vững điểm quan trọng.
Thậm chí hắn còn có thể rảnh rỗi một lúc làm hai việc, một bên nghe giảng, một bên còn có thể phân tâm suy nghĩ vài chuyện.
Cũng may đám bạn học của hắn, không hỏi quá nhiều về chuyện danh xưng Thánh ăn của hắn. Gã nói là đó chỉ là một người giống hắn mà thôi. Đám bạn cũng nghĩ đến chuyện này. Vì họ biết Vương Việt An không ăn nhiều đến mức đó được.
Cô bạn học ở bên cạnh vốn ngồi cách hắn tới ba chỗ, bất giác cũng nhích tới gần hắn, lại gần thêm chút nữa. Cuối cùng hận không thể áp luôn thân hình lồi lõm gợi cảm của mình lên người Vương Việt An. Mùi nước hoa thoang thoảng không ngừng vương vấn bên chóp mũi của hắn.
Đây cũng không phải điểm mị lực của Vương Việt An tăng vọt trong một đêm, mà là trong thời tiết nóng bức thế này, chút hơi lạnh tản ra từ trên người Vương Việt An quả thật chẳng khác gì một cái máy lạnh hình người, khiến cho người ta hận không thể bám dính lấy hắn.
Việt An thầm cúi đầu nhìn về phía hạt châu mình đeo trên cổ, chính là hạt châu mà cây tre laya được trong sọ của bộ xương dưới hố. Hôm qua đeo vào không thấy gì lạ. Nhưng sau khi phong hồn băng châu mà Vũ Nhu Tử tặng cho hắn ngày hôm qua nhập vào. Đeo hạt châu này lên người xong thì sẽ tự động xua tan hết không khí nóng bức ở quanh người Vương Việt An, tạo thành một lớp chắn mát lạnh quanh người hắn.
Hơn nữa, sau khi đeo hạt châu này thì Vương Việt An cảm giác đầu óc trở nên rất tỉnh táo, tư duy cũng khá nhanh nhạy. Thậm chí một từ vựng tiếng anh bình thường phải đọc ba bốn lần mới có thể nhớ kỹ, bây giờ chỉ cần nhìn qua một cái là có thể nhớ được ngay.
Đây… quả thật là thần khí của học bá mà! Có được thứ này thì có thể dễ dàng trở thành học bá!
Thứ thế này, đã vượt xa phạm vi khoa học có thể giải thích rồi.
Trong đầu hắn nhớ lại cảnh tượng khi Vũ Nhu Tử phong ấn linh quỷ.
- Thật sự tồn tại sao?
Vương Việt An thì thào tự hỏi. Hạt châu thần kỳ này khiến cho hắn tin một phần vào sự tồn tại của tu chân.
Bên trong hạt châu này thật sự có phong ấn một con linh quỷ à?
Tu chân, thật sự không phải là truyền thuyết?
Tiên nhân cưỡi mây xé gió thật sự tồn tại sao?
Thật sự có thể dời non lấp bể?
Cứ hết vấn đề này đến vấn đề khác xuất hiện trong đầu Vương Việt An, tràn ngập đầu óc của hắn.
Nếu như những thứ này thật sự tồn tại…. vậy người ở bên trong Nhóm Tu Chân Số 1 thật sự đều là thần tiên?
Hắn chưa bao giờ có mong muốn nhanh chóng xem tin của Nhóm Tu Chân Số 1 như thế, muốn xem nội dung chat của mọi người trong nhóm, muốn tìm thấy chứng cứ nào đó ở trong đó.
Sao mà còn chưa tan học nữa, mau kết thúc đi mà.
Vương Việt An nghĩ thầm trong lòng.
Reng reng reng ~
Tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên.
Đám học sinh bên trong lớp hoan hô dứng dậy chạy khỏi cái lớp học nóng như lò lửa này, chạy ra hành lang hít thở không khí.
Chỉ có cô nàng ngồi ở bên cạnh Vương Việt An là có chút bịn rịn không nỡ. Cô cảm giác ngồi bên cạnh Vương Việt An mát rượi, còn sướng hơn cả ngồi máy lạnh. Đáng tiếc cô không phải bạn gái của Vương Việt An, tan học không tiện bám lấy hắn.
Không thì thử làm bạn gái của Vương Việt An xem sao? Cô lặng lẽ liếc nhìn Vương Việt An một cái. Ở trong lớp Vương Việt An cũng không phải loại hoạt bát nổi bật, bất quá thật ra nhìn qua cũng rất có hương vị đàn ông nhỉ? Muốn quá đi mất, trời mùa hè nóng muốn chết thế này, nếu như ôm một chàng trai mát lạnh thế này ngủ… thì nhất định là cái gối ôm tuyệt nhất còn gì?
- Xin chào, xin hỏi bạn học Vương Việt An có ở đây không?
Lúc này lại có một giọng nói oang oang vang lên ở cửa.
Giọng nói này oang oang chói tai, thoáng cái đã khiến tất cả học sinh ở đây ngớ người.
Vương Việt An ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện là một người đàn ông mặc đồ vest, bộ dạng hung thần ác sát lộ ra một nụ cười ngượng ngập.
Hình như mình không quen anh ta mà?
Hắn đứng dậy giơ tay nói:
- Chính là tôi, xin hỏi anh là ai? Tìm tôi có việc gì hay không?
- Ha ha, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, có một phần bưu kiện chuyển phát nhanh gửi máy bay gấp trong đêm tới đây cho bạn học Vương Việt An. Mà Bởi vì là một vị khách rất quan trọng gửi, cho nên nhất định cần được cậu tự mình ký nhận thì mới xong.
Người nọ cười ha hả, hai tay cung kính đưa danh thiếp cho Vương Việt An
Vương Việt An nhận danh thiếp, đưa mắt nhìn.
Công ty trách nhiệm hữu hạn chuyển phát nhanh Phong Thu, Tư Mã Giang!
Là một tờ danh thiếp cực kỳ đơn giản, không có chức vị hay số điện thoại gì, chỉ có tên công ty và tên người.
Thời buổi này ngay cả nhân viên chuyển phát nhanh cũng có danh thiếp riêng rồi à?
Vương Việt An cầm lấy tờ danh thiếp này, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Là thứ gì mà phải gửi máy bay gấp tới nhỉ?
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hình ảnh Vũ Nhu Tử mỉm cười ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro