Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 270: Băng Hoả Song kiếm

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, chiến đấu giữa Thích Vĩnh Dạ và Kim Vô Cực cũng tiếp cận kết thúc, Thiên Tử Quyền Pháp để Thích Vĩnh Dạ nắm giữ sức chiến đấu cấp bậc vương giả, triệt để áp chế Kim Vô Cực. Chỉ cần Kim Vô Cực không có tu ra bốn khí, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Thích Vĩnh Dạ.

Hết cách rồi, ai bảo Thích Vĩnh Dạ xuất thân tốt, điểm này ngay cả Lăng Tư Quyên cũng không sánh được.

Oành!

Thời điểm Thích Vĩnh Dạ đánh ra quyền thứ mười một, Kim Vô Cực không cách nào chống đỡ, bị chấn bay ra ngoài, phun bốn ngụm máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất, vô lực tái chiến.

- Ta thua!

Kim Vô Cực có chút không cam lòng, nghiêm chỉnh mà nói, hắn không phải thua ở thực lực, thiên phú, mà thua xuất thân của đối phương, điều này làm cho hắn có thể không phiền muộn sao.

- Đa tạ!

Thích Vĩnh Dạ chắp tay, tuy hắn dựa vào Thiên Tử Quyền Pháp thắng, nhưng phải học ra mới được a. Vũ Quốc nhiều Vương tử, Hoàng tử như vậy, nhưng chân chính tu thành lại có mấy người?

Tên thiên tài, hắn hoàn toàn xứng đáng.

Có điều, khi hai người nhìn thấy Thiên Tứ đi tới võ đài thứ ba, đều không khỏi kinh ngạc. Trước đó bọn họ chiến quá kịch liệt, nào có thời gian nhìn Thiên Tứ chiến đấu với Bách Lý Đằng Vân, Lý Đông Nguyệt, tự nhiên không biết sức chiến đấu của Thiên Tứ mạnh bao nhiêu, thậm chí còn tu ra bốn đạo quyền khí.

Các đài chủ khác cũng xem chưa hết thòm thèm, nhưng hai vương giả trẻ tuổi chiến xong, bọn họ cũng nên khiêu chiến a. Bán nhân tình cho Thiên Tứ là một chuyện, nhưng nếu có thể tiến bước nữa, ai lại không muốn?

Thiên Tứ lẳng lặng chờ đợi, nửa giờ sau, hắn khiêu chiến Kim Vô Cực. Mấy trận chiến vừa qua gã chẳng tốn bao nhiêu sức lực. Linh lực trong linh căn dường như còn chẳng mất đi tẹo nào. Nhưng trước mặt mọi người, hắn giả bộ thiền định để ổn định lại linh khí.

Rất nhanh, nửa giờ qua đi, Lăng Hàn nhảy lên võ đài thứ hai, khiêu chiến đối thủ mới.

Điều này cũng ở trong dự liệu của mọi người, không ai không trợn to hai mắt. Dù sao đây chính là thiên tài đầu tiên của Đại Nguyên thành tu ra bốn đạo kiếm khí a.

Vẻ mặt của Kim Vô Cực có chút lúng túng, mấy ngày trước bị Thiên Tứ tính kế, khiến hắn mất mặt ở trước mặt mọi người, nhưng vừa nghĩ tới sau lưng Thiên Tứ có ba vị Đan Sư Huyền Cấp, coi như hắn không bỏ đi ý nghĩ trả thù, sợ là những trưởng bối của Kim gia cũng ép hắn từ bỏ.

Dù sao, trên đời này, quần thể không thích hợp đắc tội nhất chính là Đan Sư.

Nhưng nhục nhã như vậy, há nói thả liền có thể thả xuống được?

- Vừa vặn, là ngươi chủ động khiêu chiến ta, vậy ta liền nhân cơ hội này trừng trị ngươi một phen, chỉ cần không trọng thương ngươi, nghĩ rằng ai cũng không tiện nói gì, dù sao đây là luận võ!

Kim Vô Cực thầm nói, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

- Thiên huynh, xin chỉ giáo!

Hắn nâng quyền, hai tay trở nên kim quang óng ánh, chính là Kim Dương Chưởng, võ kỹ Hoàng Cấp thượng phẩm.

Thiên Tứ mỉm cười nói:

- Xin mời!

Xèo, Kim Vô Cực lập tức triển khai tấn công mạnh mẽ, song chưởng tung bay, kim quang óng ánh.

- Kẻ này hôm trước dám lớn tiếng với ta. Nay cũng lên dậy dỗ hắn một bài học.

Hắn vung cánh tay của mình lên, lập tức 5 đoá hoa lửa đỏ rực xếp thành hình tròn trước mặt gã. Khi Kim Vô cực đến đủ gần, gã phất nhẹ bàn tay, năm bông hoa lửa kia bạo phát. Trong nháy mắt năm thanh Hoả kiếm vùn vụt lao ra. Đánh tới Kim Vô Cực.

- Cái gì, linh khí hoá hình. Sao có thể?

Cả khán đài như nhảy ngược lên khi trông thấy một màn này của Thiên Tứ. Linh khí hoá hình, vốn chỉ có thể do cường giả Sinh Địa Cảnh mới có thể làm ra. Ấy vậy Thiên Tứ này tu vi ra sao? Mới chỉ lad Tụ Linh Cảnh sơ cấp, lại có thể biến hoả khó thành Hoả kiếm.

Càng khiến cho mọi người kinh ngạc hơn, chính là năm thanh Hoả kiếm này nhue có người vô hình điều khiển. Từng kiếm đánh tới những điểm mù của Kim Vô Cực, khiến cho gã vô cùng khổ sở chống đỡ. Cảm giác như có năm cái Thiên Tứ đang cầm hoả kiếm vây công vậy.

Kim Vô Cực kinh ngạc tột độ, da mặt co giật thốt lên.

- Đây, đây là gì?

Bất quá một vị Võ sư ở trên khán đài, chăm chú nhìn từ lâu. Mới nhớ ra được điều gì, ánh mắt kinh hãi hô lên.

- Ngự kiếm.... Là Ngự kiếm pháp. Công pháp Thiên cấp thất truyền bao nhiêu lâu nay. Không, không thể nào.

Khán đài như vỡ lở, Thiên Tứ ung dung đứng một chỗ bất động. Nhưng đoous phương lại khổ sở chống đỡ năm thanh hoả kiếm kia. Nhìn cách Kim Vô Cực đỡ hoả kiếm, cánh tay dù đã được Kim Dương chưởng bảo vệ. Ấy nhưng vẫn run lên mỗi khi va chạm. Nếu để ý kĩ, sẽ thấy một vết cháy đen nhỏ, dài ở chỗ va chạm kia.

Bốn đạo kiếm khí, là cùng cấp với vương giả, dù ở trong Hoàng Đô, cũng chỉ có mấy người đạt đến, kia đều là cường giả tuyệt đối, ngươi nói Kim Vô Cực có thể không kinh sao?

Giờ lại thêm kiếm pháp Thiên cấp - Ngự Đỉnh kiếm, hắn còn lấy tư cách gì để đối kháng đây.

Hắn nhếch miệng, trợn mắt ngoác mồm nhìn Thiên Tứ, khóe miệng hơi co giật.

Sau khi Kim Vô Cực hết khiếp sợ, vẫn tiếp tục khởi xướng công kích, bốn đạo kiếm khí thì lại làm sao, công pháp Thiên cấp thì sao, dù sao cảnh giới của Thiên Tứ quá thấp, hắn tuyệt đối không thể bởi vậy chịu thua.

Hai bên ác chiến liên tục, có điều Kim Vô Cực càng ngày càng bị đẩy ra xa khỏi Thiên Tứ.

Kim Vô Cực nắm giữ lực lượng Tụ Linh tầng chín đỉnh cao, võ kỹ Hạ Cấp thượng phẩm cũng có khả năng đạt tới mạnh nhất ở cảnh giới này. Mà hắn càng tu ra hai đạo khí, ở trong Tụ Linh Cảnh, tuyệt đối là tiếp cận cấp bậc vương giả.

Đáng tiếc, đối thủ của hắn là Thiên Tứ!

Bốn đạo kiếm khí, vương giả cùng cấp. Lại là công pháp Thiên cấp. Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch như thế nào.

Kim Vô Cực có loại cảm giác như đối mặt với Thích Vĩnh Dạ, chỉ là khác biệt ở chỗ sức mạnh của Thích Vĩnh Dạ càng mạnh hơn, nhưng những phương diện khác, Thiên Tứ thật không thua Thích Vĩnh Dạ chút nào, thậm chí ứng biến ở trường thi còn muốn vượt qua.

Thiên Tứ nhàn nhạt nhìn Kim Vô Cực mà nói.

- Nào. Nếu ngươi không lôi bảo vật ra. Vậy ắt sẽ bị thương kha khá đó.

Thiên Tứ vung cánh tay trái lên, năm đạo hàn khí xanh lam hiện ra. Chúng nhanh chóng hoá thành băng kiếm, cùng Hoả kiếm công kích Kim Vô Cực.

- Cái gì nữa đây. Tên này có cả Băng khí trong cơ thể nữa sao?

- Không đúng. Chẳng phải khi lên Tụ Linh Cảnh, chỉ có một Linh khí mạnh nhất mới được giữ lại trong cơ thể sao. Sao hắn lại có cả hai loại linh khí này?

- Chắc chắn hắn dùng tới bảo vật. Chắn chắn là vậy rồi.

Tiếng khán giả bên dưới truy hô âm ĩ, nhưng trên sàn đấu, Kim Vô Cực lại khổ sở gấp đôi lúc ban đầu. Đối phó với năm thanh hoả kiếm đã là cực hạn với hắn. Từ năm thanh hoả kiếm này đã phân ra làm hai mươi ảo ảnh Hoả kiếm. Như đem thân thể hắn thành một bia tập đâm kiếm mà đánh tới. Dù cho Kim Dương chưởng của gã có bảo vệ chu toàn đến đâu. Cũng không thể nào bảo vệ mọi chỗ trên cơ thể. Bất quá giờ lại thêm năm thanh Băng kiếm này nữa. Tính tổng ra là 40 thanh kiếm khí cứ vậy lao tới. Hắn muốn chạy cũng không được.

Kim Vô Cực mặt tái mét, hai tay ôm quyền thủ trước ngực. Vận dụng tối đa năng lực của mình chỉ để phòng thủ. Miệng lẩm bẩm gay gắt nói.

- Chết tiệt, món bảo khí kia là bảo vật của Kim gia ta. Nếu đem ra sử dụng, có thể đánh bại được những kiếm khí này. Nhưng cũng bị vạch trần lá bài tẩy. Đây là ta chuẩn bị cho thời điểm cấp bách mới đem ra sử dụng. Nay không thể vì trận đấu tranh vị trí nhất bảng mà dùng được.

Cho đến lúc này, Kim Vô Cực mới hoàn toàn bỏ đi tâm trả thù, thậm chí quyết định sau Đại Nguyên luận võ, mang đệ đệ đi bồi tội Thiên Tứ, triệt để hóa giải ân oán này.

Bởi vì ngày sau, thành tựu của Thiên Tứ sẽ cực kỳ kinh người, vượt qua hắn khẳng định là chuyện chắc như đinh đóng cột. Nếu không cách nào diệt trừ đối thủ như vậy, liền phải cố gắng kết giao, tuyệt không thể trở thành kẻ địch.

Chiến chiến chiến chiến!

Thiên Tứ vẫn là thái độ ung dung như ban dâud không chút thay đổi. Ngự kiếm quyết của gã bây giờ có thể điều khiển 38 thanh kiếm cùng một lúc. Ngang bằng với số Khí chất mà hắn có thể tạo ra. Hơn nữa Hoả kiếm và băng kiếm kia lại được tạo ra từ linh khí của gã. Sẵn đã có liên kết lên càng dễ dàng để hắn sử dụng hơn.

Tuy vậy, hắn cũng không ra chiêu tất sát. Chỉ đánh trúng bên ngoài liền thu kiếm về. Cho Kim Vô Cực chịu cảm giác đau đớn một chút. Vì thế sau hơn trăm chiêu, Kim Vô Cực vẫn có thể đứng được trên sàn, nhưng thương tích thì vô số kể.

Kim Vô Cực không khỏi thầm nghĩ:

- Phía sau tên này đứng ba Đan Sư Huyền Cấp, ngược lại ta...

Giống những người trước kia, hắn cũng lựa chọn nhường, bán nhân tình cho Thiên Tứ, sau đó lại mang đệ đệ đến nhà xin lỗi, liền có thể hóa giải đoạn ân oán này.

- Thiên huynh tài nghệ cao minh, tại hạ chịu thua!

Hắn lui về phía sau, chắp tay chịu thua. Thiên Tứ cũng cảm thấy đã dậy dỗ tên này tàm tạm. Lên cũng thu lại mười thanh kiếm khí về phía sau mình.

- Đa tạ đã nhường!

Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, huống hồ hắn và Kim Vô Cực không có thù hận gì, chỉ do tiểu đệ của Kim Vô Cực láo nháo lên mới có sự tình này.

- Quả nhiên lại chịu thua.

- Lẽ nào trong võ kỹ của Thiên Tứ, có một loại chuyên môn khiến người ta chịu thua?

- Ha ha ha ha, nếu như ngươi cũng có thiên phú như Thiên Tứ, tu ra bốn đạo kiếm khí, lại sử dụng được Hoả Băng công pháp, vậy ta cũng có thể chịu thua ngươi.

- Phi, bốn đạo kiếm khí nào có dễ dàng tu ra như thế!

Mọi người đã kinh ngạc, nhưng Thiên Tứ tiến lên một bước, lại cảm thấy chuyện đương nhiên. Bởi vì tình cảnh này đã phát sinh quá nhiều, để bọn họ đều mất cảm giác.

Cũng may, Thiên Tứ chỉ còn một đối thủ cuối cùng, coi như Thích Vĩnh Dạ lại chịu thua, cũng chỉ cần kinh ngạc một lần nữa mà thôi.

- Đáng sợ thật!

Lăng Tư Quyên kinh hãi trong lòng, vốn dĩ chỉ nghĩ hắn tu ra bốn đạo kiếm khí là cực hạn của gã. Ấy vậy hắn còn có thể âp dụng vào phi kiếm. Dù không cầm phi kiếm trên tay cũng tự động kích hoạt Kiếm khí hình thành. Nếu ngày hôm trước, ở trong khu rừng ngoài Đại Nguyên Thành này, Thiên Tứ muốn cưỡng bức nàng, thì nàng cũng không có một chút hi vọng chống cự.

Võ đài khác còn đang tiến hành khiêu chiến, nhưng đã không có bao nhiêu người quan tâm, mọi người đều đang đợi Thiên Tứ khôi phục sức mạnh, tiến vào trận chiến cuối cùng.

Là Thiên Tứ tiếp tục sáng tạo kỳ tích, trở thành hắc mã lớn nhất của Đại Nguyên luận võ khóa này? Hay Tứ Vương Tử cười đến cuối cùng, thoát khỏi danh hiệu lão nhị?

Thiên Tứ có thời gian nghỉ ngơi sung túc, bởi vì không có quy định nghỉ ngơi sau nửa giờ phải khiêu chiến. Có điều hắn chỉ giả bộ thiền định tĩnh tâm. Thực chất hắn đã sử dụng phù văn thôn phệ lên mười phi kiếm kia. Thành ra hắn chỉ mất một ít linh khí triệu hồi Hoả công và thủy bộ ban đầu. Còn sau, đều là mỗi lần va chạm với da thịt của Kim Vô Cực đều hấp thụ linh khí của gã mà sử dụng.

Tuy Thiên Tứ chậm chạp không khởi xướng khiêu chiến, nhưng không ai giục, bởi vì bọn họ biết, chỉ có để Thiên Tứ khôi phục lại trạng thái tốt nhất, hắn và Tứ Vương Tử mới có thể kính dâng ra trận chiến đặc sắc nhất.

Sau một tiếng, Thiên Tứ đứng lên.

Đến rồi! Đến rồi!

Tất cả mọi người thầm nói, thần kinh lập tức hưng phấn lên.

- Tứ Vương Tử, chiến một trận a!

Thiên Tứ nhảy lên võ đài thứ nhất, khiêu chiến Thích Vĩnh Dạ.

- Thiên huynh, xin mời!

Thích Vĩnh Dạ cười cười, nhưng trong lòng có loại kích động muốn chửi má nó.

Bởi vì những người phía trước, đều bởi vì sau lưng Thiên Tứ đứng ba vị Đan Sư Huyền Cấp mà nhường, như vậy hắn nhường hay không nhường đây?

Nhường, vì quán quân Đại Nguyên luận võ, hắn đã chờ ba năm. Hơn nữa, Ám Nguyệt Thảo còn có thể làm cho hắn lập tức bước vào Hải Tuyền Cảnh, cái này chí ít có thể tiết kiệm hai ba năm khổ tu.

Nhưng không nhường, người ta đều thả, ngươi không thả, cái này không phải không cho Lăng Hàn mặt mũi sao?

Đổi thành người khác coi như thôi, nhưng Thích Vĩnh Dạ có chí lớn, hắn muốn trở thành một quân chủ. Quân chủ đương nhiên phải chiêu hiền đãi sĩ, mời chào nhân tài khắp nơi. Đặc biệt là thiên tài như Lăng Hàn, nếu kết thù, tự nhiên là một sự tình rất tệ.

Ngươi nói Thích Vĩnh Dạ có khó xử hay không?

Cuối cùng, Thích Vĩnh Dạ vẫn quyết định toàn lực ứng phó, cùng lắm luyện chế Ám Nguyệt Thảo thành đan, phân một viên cho Thiên Tứ là được.

- Xin mời!

Thiên Tứ vỗ hai bàn tay lại với nhau, bốn đạo quyền khí vung ra.

Thích Vĩnh Dạ hét lớn một tiếng, triển khai Thiên Tử Quyền Pháp, thẳng thắn thoải mái, thật giống như đấm ra một quyền, cho dù trước mặt có một ngọn núi cũng đổ nát. Mà càng đáng sợ hơn là, trên quả đấm của hắn lại còn quấn quanh ba đạo khí!

Mặc dù nói đại thế của một nước không thể đơn giản chồng chất với Khí để tính, nhưng làm sao cũng mạnh hơn bốn đạo kiếm khí a.

Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, hóa ra trước kia Thích Vĩnh Dạ còn không có dùng toàn lực, đây mới là thực lực chân chính của Tứ Vương Tử.

Thật mạnh, này làm sao thắng được? Dù nửa bước Hải Tuyền Cảnh, không có tu ra Khí, phỏng chừng cũng không phải là đối thủ.

Oành! Oành! Oành!

Trọng quyền oanh kích, Thiên Tứ liên tiếp lui về phía sau, nhưng cho dù chịu đựng trùng kích như thế, thân thể của hắn vẫn không mất một sợi tóc.

Bá Vương Long Nhục Thể!

- Tên này đã muốn toàn lực với ta, xem ra cũng lên cho hắn chút mặt mũi. Được, vậy cho hắn thử Cửu Long Ngự Phong Lôi một chút.

Thiên Tứ thân và tâm hợp, tâm và ý hợp, ý và quyền hợp, quyền và khí hợp, khí và thân hợp, cùng lúc đó, Linh Căn và thân thể của hắn đồng thời hành động, thân và linh (căn) hợp, sử dụng Cửu Long Ngự Phong Lôi!

Bộ pháp của hắn là Lăng Ba Vi Bộ, tốc độ cực nhanh, Thích Vĩ Dạ còn chưa chớp mắt thì Thiên Tứ đã tới trước người hắn, Thích Vĩ Dạ còn chưa giơ tay, một quyền mang theo khí thế bàng bạc này của Thiên Tứ liền oanh kích lên trên lồng ngực của hắn.

Một chiêu Cửu Long Ngự Phong Lôi này, tổng cộng có chín tầng sức mạnh giấu trong một quyền, sức mạnh tầng thứ nhất tựa như một con rồng lửa từ cổ tay Thiên Tứ tấn công lên ngực Thích Vĩ Dạ, truyền đến tiếng nổ leng keng.

Thích Vĩ Dạ nhíu mày. Một tay thu về, nhanh chóng vung một quyền ra đánh chặn Hoả Long kia. Dù chặn được cũng bị đẩy lui lại đến mấy bước mới dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiên#từ