Chương 269: Băng Phong Hoả Kiếm.
Đài chủ võ đài thứ năm là Lưu Dư, cũng là thiên tài mới xuất hiện trong hai năm gần đây.
Bởi vì hai trận đại chiến gần như triển khai cùng lúc, nên đại bộ phận mọi người đều xem Tứ Vương Tử chiến đấu với Kim Vô Cực, chỉ có đám người như Lăng Tư Quyên, Lí Hạo mới quan tâm Thiên Tứ.
- Lăng huynh, mời!
Lưu Dư cũng rất khách khí, có thể nói, toàn bộ Vũ Quốc, không có người nào dám lơ là một vị Đan Sư Huyền Cấp, huống chi sau lưng Thiên Tứ đồng thời đứng ba vị.
- Xin mời!
Kẻ này dùng kiếm, vì vậy gã cũng cất luôn thanh thương của mình đi. Lấy một thanh kiếm ra ứng chiến.
Thiên Tứ vung kiếm, ra tay chính là hai đạo thương khí, vừa rồi đã lộ ra một bộ phận thực lực, hắn cũng không cần ẩn giấu nữa.
Thực lực của Lưu Dư và Hạ Trọng Quang có thể nói sàn sàn nhau, nếu Hạ Trọng Quang không phải đối thủ của Thiên Tứ, Lưu Dư tự nhiên cũng không phải. Sau khi chiến mười mấy hiệp, Lưu Dư không khỏi thầm nghĩ:
- Phía sau người này đứng ba vị Đan Sư Huyền Cấp, mà ta lại không thể đạt được thứ nhất, không bằng bán cho hắn một món nhân tình...
Lưu Dư cũng rất thoải mái chịu thua.
May là lần này, ánh mắt của mọi người đều bị đại chiến giữa Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực hấp dẫn, bằng không nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Thứ tự của Thiên Tứ lại lên một nấc, xếp trước hắn chỉ có Bách Lý Đằng Vân, Lý Đông Nguyệt, Kim Vô Cực cùng Thích Vĩnh Dạ.
Lúc trước ai có thể nghĩ tới?
Thích Vĩnh Dạ và Kim Vô Cực vẫn còn tiếp tục chiến đấu, hai thiên tài trẻ tuổi đều triển lộ ra mặt mạnh nhất của bọn họ, một cái dùng chưởng, một cái dùng quyền, đều tu ra "Khí", hơn nữa nhiều đến ba đạo, đã hơi có phong thái vương giả.
Lúc này, Thiên Tứ khiêu chiến Bách Lý Đằng Vân.
- Thiên huynh!
Bách Lý Đằng Vân rất khách khí với Thiên Tứ, không bày ra tư thái Thiếu môn chủ của hắn, thậm chí, còn nhiệt tình hơn so với Tứ Vương Tử. Dù sao, nếu như Tứ Vương Tử không ngồi lên vị trí Đại Nguyên Vương, địa vị thậm chí còn không bằng hắn, bởi vì Đại Vương Tử nhất định sẽ tận lực chèn ép.
Nhưng Thiên Tứ không giống, sau hắn có ba vị Đan Sư Huyền Cấp.
- Vừa hay Thiên huynh có thể sử dụng Thương pháp. Vậy không rõ về Côn pháp có ý định gì không?
Thiên Tứ mỉm cười, hắn thừa hiểu Bách Lý Đằng Vân đây là muốn tỉ thí côn pháp với hắn. Tưởng gì chứ côn pháp, Ô Long viện có một bộ công pháp gọi là Ô Long Côn. Cũng là Thiên cấp, đủ sức chơi đùa với gã này. Thiên Tứ gật đầu, tay lâu ra Mộc thương, sau đó bỏ mũi sắt xuống. Mộc thương bây giờ đã thành Mộc côn rồi
- Xin mời!
Hai người đều mời một tiếng, Bách Lý Đằng Vân trực tiếp lấy ra Sát Sinh côn, nói:
- Thực lực của Thiên huynh rất tuyệt vời, nếu tại hạ không ứng phó toàn lực, ngược lại là không tôn trọng Thiên huynh.
- Ha ha, vậy ta cũng tới lĩnh giáo uy năng của Vũ khí cấp 2 một hồi.
Thiên Tứ cười nói, nhẹ chấn trường kiếm, phát ra tiếng kêu khẽ.
- Cẩn thận!
Bách Lý Đằng Vân điều khiển hắc côn, đột nhiên giết tới, bảy phù văn sáng lên, hiện ra nửa bộ xương màu đen, uy nghiêm đáng sợ nhào tới Thiên Tứ.
Trong đầu bộ xương màu đen này, có một tia ý chí của cường giả, nguyên bản đủ để uy hiếp Hải Tuyền Cảnh, trực tiếp đánh tan linh hồn Tụ Linh Cảnh. Có điều, bởi vì niên đại quá lâu, Linh khí này đã tổn hại nghiêm trọng, uy năng sớm không bằng lúc trước, khô lâu này cũng chỉ có thể ảnh hưởng Tụ Linh Cảnh.
Có điều nếu không như vậy, cũng không tới phiên Bách Lý Đằng Vân sử dụng Linh khí này.
Trong tay Thiên Tứ, có biết bao thứ có thể giải quyết đám khô lâu này. Bất quá để Định Phật châu ra ngoài. Liền khiến cho Sát Sinh Con trực tiếp vỡ nát cũng có thể. Đơn giản chính là dùng Tinh thần lực của gã, một tia ý chí cũng đủ để khô lâu sợ hãi chạy mất dép. Có điều, đã đồng ý đấu côn pháp, thì cứ sử dụng côn mà đánh đi.
Hắn triển khai Ô Long Côn pháp như cầu vồng, leng keng leng keng, hai thanh côn không ngừng va chạm, ma sát, hai đạo côn khí ngang dọc, không hề rơi xuống hạ phong.
- Mau nhìn mau nhìn, Thiên Tứ đang đại chiến với Bách Lý Đằng Vân!
- Cái gì, hắn lại mạnh như vậy?
- Chẳng trách trước đó bọn người Hạ Trọng Quang đều chịu thua, hóa ra đã sớm biết Thiên Tứ cường đại!
- Ai ya, lúc nào lại chạy đến một quái thai như vậy, rõ ràng mới Tụ Linh tầng một, lại mạnh đến trình độ như vậy!
Càng ngày càng nhiều người hướng ánh mắt quan tâm lại đây, chỉ cảm thấy một đôi mắt hoàn toàn không đủ dùng, vừa muốn nhìn cuộc chiến đỉnh cao giữa Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực, lại muốn nhìn Thiên Tứ cùng Bách Lý Đằng Vân quyết đấu.
Chỉ có vài người biết sức chiến đấu của Thiên Tứ tới đâu. Hai đạo Khí này là hắn không muốn dùng đến ba mươi đạo Khí chất còn lại. Hai đạo Khí này cũng đủ cho gã đánh bại cái vũ khí cấp 2 đã sâp hỏng kia rồi.
Cái này chủ yếu là bởi vì thần thức của hắn đủ mạnh, làm cho uy lực của Sát Sinh côn hầu như không còn, mà chỉ bằng thực lực của Bách Lý Đằng Vân, hắn so với Lý Đông Nguyệt còn kém hơn một bậc, làm sao có khả năng đối kháng Thiên Tứ?
Hai thiên tài kịch liệt đối kháng, Thiên Tứ đã dần chiếm thượng phong!
- Này! Này! Dù là Kim Vô Cực cũng không có nhẹ nhàng như vậy a? Chẳng lẽ nói, Thiên Tứ còn cường đại hơn Kim Vô Cực?
Có người kinh hô.
- Không thể, nhìn uy lực mỗi một kích của hắn đều không bằng Kim Vô Cực, làm sao có khả năng mạnh hơn Kim Vô Cực?
Lập tức có người phản bác.
- Nhưng vì cái gì Kim Vô Cực thắng gian nan như vậy, còn Thiên Tứ lại dễ dàng chiếm thượng phong?
Không ai biết Sát Sinh côn có thể áp chế thần thức, tự nhiên không thể nào lý giải tại sao lực công kích của Thiên Tứ rõ ràng không bằng Kim Vô Cực, nhưng có thể ung dung áp chế Bách Lý Đằng Vân, để bọn họ không thể nào lý giải.
Mà Bách Lý Đằng Vân thì bắt đầu thầm nghĩ:
- Mấy người trước rõ ràng bán nhân tình cho Thiên Tứ, nếu ta không cho, e sợ sẽ bị hắn ghi hận! Lại nói, ta đã không thể được thứ nhất, như vậy, thứ tư hay thứ năm lại có quan hệ gì?
Nghĩ tới đây, hắn liền thu côn lui về sau, nói:
- Thực lực của Thiên huynh cao cường, tại hạ chịu thua!
Sát, tại sao lại chịu thua?
Tất cả mọi người kinh ngạc, sao Bách Lý Đằng Vân cũng như những người phía trước, nói không đánh thì không đánh? Đến tột cùng Thiên Tứ này có lai lịch gì, sao mỗi người đều bán nhân tình cho hắn?
Thiên Tứ leo lên võ đài thứ tư, chỉ còn lại ba đối thủ.
Tuy đánh với Bách Lý Đằng Vân tiêu hao một chút khí lực, nhưng đủ để tái chiến một hồi, Thiên Tứ tung người, đi tới võ đài thứ ba.
- Chúc mừng Thiên huynh, một đường quá quan trảm tướng.
Lý Đông Nguyệt nói, sau đó biểu hiện nghiêm nghị.
- Có điều, ta sẽ dốc toàn lực chiến một trận, thể hiện tôn trọng đối với Thiên huynh.
- Xin mời!
Lý Đông Nguyệt hét dài, triển khai Tiểu Thiên Nguyên Thủ, công qua Thiên Tứ.
Tuy trong tay hắn không có binh khí, nhưng sau khi tu luyện môn võ kỹ này, kết hợp với huyết mạch Kim khí của hắn, chỉ cần vận chuyển linh lực, hai tay có thể so với tinh thiết, rắn như thép, ngay cả lợi khí cũng không thương tổn được. Chí ít không phải thiết kiếm phổ thông trong tay Thiên Tứ có thể thương tổn được.
- Ngươi dùng sức mạnh cơ thể, Vậy ta cũng không sử dụng vũ khí làm gì. Haha.
Hai bàn tay Thiên Tứ phát ra hoả khí nóng rát, hai cánh tay ửng đỏ như sắt bị nung đỏ. Hắn múa quyền xông tới, nghênh chiến.
Leng keng leng keng
Da thịt va chạm với da thịt trên tay, tiếng vang không ngừng. Thịt da mềm mỏng ấy lại như kim loại va chạm, còn có đốm lửa lấp lóe.
Lý Đông Nguyệt là Tụ Linh tầng chín, sức mạnh vượt qua Bách Lý Đằng Vân, cũng vượt qua Thiên Tứ.
Dù năng lực của Lý Đông Nguyệt cao hơn, nhưng mỗi lần va chạm với hai đạo Quyền khí mang theo hơi nóng hừng hực, vậy cũng cảm giác nóng rát. Lâu dần. Cả cánh tay hắn cũng bốc khói đen, ngửi qua cũng thấy mùi khen khét.
Trên khán đài, ai cũng kinh hãi nhìn cuộc đối kháng này. Loại cứng đối cứng này phải là thế lực ngang nhau mới có thể chơi, dù thân thể Lý Đông Nguyệt như Kim loại, không bị lực phản chấn gây thương tích cũng không có chút ý nghĩa nào. Bởi vì chỉ cần chạm vào Hoả diễm của Thiên Tứ, sắt thép có cứng rắn đến mấy, cũng sớm muộn bị nung chảy.
Nhưng Lý Đông Nguyệt có thể có thanh danh hiển hách, tuyệt không phải là thổi ra. Hắn tu ra ba đạo khí, chưởng chưởng tung bay, uy lực kinh người, trước thua Thích Vĩnh Dạ và Kim Vô Cực, là vì hai người kia càng mạnh hơn!
Tiểu Thiên Nguyên Thủ của hắn đồng dạng là võ kỹ Hạ Cấp thượng phẩm. Bị tiểu tử còn dưới tu vi mình. Đánh cho rơi vào hạ phong. Cái này khó để cho hắn phục được. Gã hét lên một tiếng, mặc cho cánh tay đang bỏng rát vẫn một mực xông đến.
Ở dưới sự toàn lực tiến công của Lý Đông Nguyệt, Thiên Tứ vẫn ung dung tiếp đón. Bất quá khi Lý Đông Nguyệt sử dụng đạo quyền khí thứ 3, Thiên Tứ đồng dạng cũng là sử dụng ra quyền khí thứ ba của mình.
- Ầm!!!
Nắm đấm của hai kẻ mạnh mẽ đối kháng nhau, một bên vàng ánh kim, một kẻ đỏ rực hoả diễm. Xung chấn của vụ va chạm khiến cho hoả khí bay xa vài trượng. Cát bụi bị cuồng phong cuộn lên từng hồi, khiến cho tầm nhìn bị hạn chế lại.
- Thiên huynh quả nhiên vẫn còn dấu bài, đã tu ra ba đạo quyền khí. Chẳng trách có thể cùng ta ngang đấu.
- Haha, ngang đấu? Lý huynh tự đề cao mình quá rồi đó.
Thiên Tứ bật cười, bàn tay nắm thêm một lực.
Rắc....rắc.
Phốc..
Cả khán đài phun ra ngoài, mỗi người đều trố mắt ngoác mồm.
Bốn đạo quyền khí, là bốn đạo quyền khí!
Phải biết bốn đạo quyền khí là tiểu thành, có thể xưng một tiếng vương giả, đại diện cho có thể vô địch ở một cảnh giới nào đó!
Vương giả mười năm tuổi!
- Hắn đã tu ra bốn đạo khí chất từ khi mới gặp chúng ta. Ấy vậy ta vẫn có cảm giác đây chưa phải là đỉnh điểm giới hạn khí chất của gã. Cái này....
Lăng Tư Quyên nhíu mày, trên thực tế từ lúc gặp Thiên Tứ ở Thiên Sơn, gã liền tu ra bốn đạo kiếm khí. Chỉ là tên này không hiện sơn lộ thủy, ẩn dấu thực lực của mình, bởi vậy, mỗi khi hắn triển lộ một ít thực lực, đều khiến người ta giật nảy cả mình.
- Chẳng trách người phía trước đều chịu thua, hóa ra tên này tu ra bốn đạo quyền khí!
- Cái này có thể cùng cấp xưng vương a!
- Thật không nghĩ tới, Đại Nguyên thành chúng ta có thể xuất hiện một thiên tài như vậy!
- Đúng, trong ba mươi sáu thành của Vũ Quốc, trình độ võ đạo của Đại Nguyên thành chúng ta vẫn nằm ở trung hạ. Hiện tại lại xuất hiện một thiên tài tu ra bốn đạo quyền khí, thực sự là hãnh diện!
Bốn đạo quyền khí vừa ra, nhất thời khiếp sợ toàn trường, ngay cả cuộc chiến đỉnh cao giữa Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực cũng ảm đạm phai mờ, càng ngày càng nhiều người đưa mắt nhìn lại, để chứng kiến bốn đạo quyền khí mạnh mẽ.
Lý Đông Nguyệt đắng chát, hắn khổ tu ba năm, vốn tưởng rằng có thể đoạt được quán quân của Đại Nguyên luận võ lần này, không nghĩ tới trước tiên bị Tứ Vương Tử cảnh tỉnh, để hắn ý thức được đã lạc hậu bạn cùng lứa tuổi. Hiện tại lại xuất hiện quái thai so với hắn càng thêm trẻ tuổi, nắm giữ bốn đạo kiếm khí, để niềm tin của hắn bị đả kích nặng nề.
Có điều, hắn lập tức tỉnh lại, chỉ cần đi vào Hổ Dương Học Viện, thực lực của hắn nhất định có thể tăng nhanh như gió, đuổi theo Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực.
- Người này có quan hệ với tam đại Đan Sư Huyền Cấp, huống hồ lại tu ra bốn đạo quyền khí, không bằng ta thoải mái chịu thua, bán hắn một nhân tình?
Lý Đông Nguyệt thầm nói.
- Người khác đều nhường, nếu ta không bán nhân tình, sợ là không ổn.
Nghĩ tới đây, hắn liền lui về sau, chắp tay nói:
- Thiên huynh thực là thiên tài, mới có mười năm liền tu ra bốn đạo quyền khí, tại hạ khâm phục! Không cần so nữa, ta chịu thua!
Đệt!
Tất cả mọi người phiền muộn, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy thiên tài nắm giữ bốn đạo kiếm khí, ngươi lại không đánh lâu một hồi, để bọn họ nhìn đủ, chịu thua nhanh như vậy làm chi.
Có điều, Lý Đông Nguyệt chịu thua cũng ở trong dự liệu của mọi người.
Dù sao phía trước đã có nhiều người chịu thua, trong lòng mỗi người đã có chuẩn bị. Còn nữa, Thiên Tứ tu ra bốn đạo quyền khí, nắm giữ sức chiến đấu vô địch cùng cấp, dù cho hiện tại cảnh giới còn thấp một chút.
- Đa tạ!
Thiên Tứ chắp tay nói, trong lòng không khỏi nghĩ, sẽ không phải hắn một đường đánh tới, đều gặp phải chủ động nhận thua chứ?
Nếu chiến đấu giữa Thiên Tứ và Lý Đông Nguyệt đã kết thúc, mọi người liền phóng chú ý tới trận quyết đấu giữa Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực. Hai người đều là thiên tài trong thế hệ trẻ, lại cùng tiến tu ở Hổ Dương Học Viện, có thể nói thực lực ngang nhau, cũng không có bao nhiêu chênh lệch.
Nhưng sau khi Thích Vĩnh Dạ sử dụng Thiên Tử Quyền Pháp, Kim Vô Cực lập tức rơi vào hạ phong.
Thiên Tử vừa ra, thiên hạ đều phục!
Đây là một loại nghiền ép trên khí thế, cũng chỉ có người như Thích Vĩnh Dạ, nguyên bản là Vương Tử mới có thể tu luyện, cho dù Kim Vô Cực học cũng vô dụng, hắn không có loại gốc gác vương giả này.
- Nghe đồn, Thần khí trong một quốc gia, có thể điều động đại thế của quốc gia này, chẳng những có thể gia tốc tu hành, còn có thể dùng để đối địch, tăng lên sức chiến đấu, bây giờ nhìn lại, xác thực không sai, chỉ là một Vương Tử nho nhỏ, đã có thực lực như vậy.
Thiên Tứ âm thầm gật đầu.
- Quốc gia đều có đại thế, từ Vũ Quốc mà nói, cái này đã đạt đến tiêu chuẩn vương giả.
- Nếu như Đại Nguyên Vương triển khai môn quyền thuật này, hắn là một phương chư hầu chân chính, phỏng chừng có thể đạt đến bảy đạo khí, còn quốc gia chi chủ chân chính... Vậy thì là mười đạo khí, cảnh giới viên mãn.
- Có điều, Khí chỉ là bước thứ nhất của võ đạo, còn cần trải qua "Thế", mới có thể đạt đến cảnh giới vô thượng "Ý", như vậy mới có thể tiến tới hai cảnh giới cuối cùng là "Vực" và "Đạo", như thế tu luyện vẫn phải dựa vào chính mình.
Thiên Tứ thầm nói, nhưng không thể không thừa nhận, ở giai đoạn Tụ Linh Cảnh, có thể thuyên chuyển đại thế của một quốc gia, dù chỉ là một chút xíu, cũng đủ trâu bò, để sức chiến đấu tăng một đoạn.
- Hiện tại thực lực của Thích Vĩnh Dạ đuổi sát nửa bước Hải Tuyền, e sợ tiểu thị nữ của ta cũng không phải là đối thủ của hắn, dù sao nàng chỉ tu ra đạo Kiếm khí thứ hai, không cách nào sánh ngang vương giả oai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro