Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 250: Thạch Lang Môn ra mặt.

Trước đó ở trong Thương Vân Học Viện, tuy Lăng Tiêu đánh bại huynh đệ Trình Hưởng, nhưng khi đó dù sao chỉ có đám học sinh nhìn thấy, ở trong lòng mọi người chỉ có một ấn tượng mơ hồ.

Nhưng hiện tại tuyệt nhiên không giống, Lăng Hàn đột phá Tụ Linh Cảnh, thể hiện ra chiến lực mạnh mẽ, lập tức nâng cao hình tượng của hắn!

Phải biết ở Thương Vân Trấn, đột phá Tụ Linh Cảnh liền có thể đi vào hàng ngũ người mạnh nhất.

Lăng Tiêu không ngừng ra quyền, quyền pháp trúc trắc càng ngày càng thông thạo, rất nhanh uy thế liền hừng hực, tiếp cận mười phần uy lực.

Như kiếm pháp, quyền pháp cũng có thể hình thành quyền khí, ngưng tụ thành ánh quyền, truyền thuyết ở thời kỳ thượng cổ, có một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, một cường giả dũng cảm đứng ra, một quyền đánh nát thiên thạch.

Vị cường giả này chính là cao thủ sử dụng quyền, hơn nữa hắn không chỉ ngưng tụ thành quyền mang, còn nắm giữ cảnh giới tối cao của quyền đạo... quyền tâm! Cùng lý thuyết, kiếm đạo cũng có kiếm tâm, đao đạo có đao tâm.

Lăng Tiêu ở trên quyền pháp không có trình độ như vậy, thậm chí ngay cả quyền khí cũng không có hình thành, dù sao hắn am hiểu nhất chính là kiếm pháp, có điều dùng để đối phó Trình Khiếu Nguyên, lại thừa sức.

Dưới chân triển khai Xuất Vân Bộ, thân hình phiêu dật, võ giả Luyện Thể Cảnh nhìn thấy, không ai không có loại cảm giác hoa mắt, thật giống như nhìn thấy vài Lăng Tiêu, căn bản không nhận rõ người nào mới là thật.

Oành! Oành! Oành!

Hắn hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, từng quyền nổ ra, Trình Khiếu Nguyên chỉ có thể đỡ một bộ phận công kích, đã bắt đầu trúng quyền, dù không đánh trúng chỗ yếu, vẫn đau đến hắn nước mắt muốn chảy ra.

Lăng Tiêu không có ý định hạ thủ lưu tình, tên này rõ ràng muốn giết hắn, khiến Lăng Văn Cung tức giận, để Lăng Văn Cung ở dưới sự giận dữ mất khống chế, chọc giận Trần Phong Liệt, mượn đao giết người.

Nếu đối phương ác độc như vậy, hắn há cần khách khí?

Hắn một quyền tiếp theo một quyền, quyền tốc càng lúc càng nhanh, dần dần có một đạo quyền khí sinh thành, một quyền lay động, trên người Trình Khiếu Nguyên tất sẽ có máu bắn tung tóe, quyền khí giống như kiếm khí, cực kỳ sắc bén, luyện đến cảnh giới tối cao là không gì không phá!

- Đó là cái gì, lực sát thương thật đáng sợ.

- Đúng vậy, thật giống như trên tay nắm một thanh Thần Kiếm tuyệt thế.

- Ta biết rồi, đây là quyền khí!

- Cái gì là quyền khí?

- Kiếm, đao, quyền, chưởng,... cực thông một đạo, liền có thể hình thành 'Khí', tăng lên thực lực của võ giả trên diện rộng.

- Sao xưa nay ta chưa từng nghe nói?

- Bởi vì người có thể hình thành 'Khí' thực sự quá ít!

- Này được gọi là... Võ trung vương giả!

Tất cả mọi người khiếp sợ thực lực của Lăng Tiêu, mà tên trưởng lão kia, kiến thức uyên bác, biết quyền khí đáng sợ, tự nhiên càng thêm kinh hãi, lẽ nào Thương Vân Trấn muốn xuất hiện một thiên tài tuyệt thế?

Lăng Tư Quyên so với bất luận người nào thì càng kinh ngạc, bởi vì nàng biết Lăng Tiêu không chỉ hình thành quyền khí, hơn nữa còn hình thành kiếm khí.

Bất quá sau khi thấy Thiên Tứ thi triển ra kiếm khí, lại được gã chỉ điểm cho mấu chốt để hình thành ra kiếm khí. Vậy đã hình thành ra tia kiếm khí thứ hai của mình.

Trong mắt hắn lóe lên sát khí, đột nhiên oanh ra một quyền, sức chiến đấu trong nháy mắt tăng vọt gấp mấy lần!

Có Trần Phong Liệt tọa trấn, ở tình huống bình thường rất khó đánh giết Trình Khiếu Nguyên, đối phương tất sẽ xuất thủ ngăn cản. Bởi vậy, hắn nhất định phải một đòn tuyệt sát.

Cùng đối phương chiến đấu lâu như vậy, hắn tự nhiên thấy rõ nhược điểm của đối phương, hơn nữa lúc trước hắn không dùng hết sức, chính là vì giờ khắc này.

- Không!

Trên mặt của Trình Khiếu Nguyên đều là vẻ hoảng sợ, uy lực của cú đấm này quá lớn, hắn hoàn toàn không có cách nào chống đối.

Oành!

Một quyền oanh qua, hai mắt của Trình Khiếu Nguyên vô thần nhìn Lăng Tiêu, đùng, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, người loạng choạng, ầm ầm ngã gục.

Trái tim bị đánh nổ, chết rồi.

- Tiểu tử lớn mật!

Trần Phong Liệt đột nhiên đứng lên, trong đôi mắt nhảy lên lửa giận.

Trình Khiếu Nguyên chỉ là đệ tử ký danh của hắn, nhưng làm sao cũng là người của Thạch Lang Môn, há lại là một gia tộc nho nhỏ của Thương Vân Trấn có thể chém giết?

Hắn hiện sát cơ, uy nghiêm của Thạch Lang Môn không cho phép kẻ khác khinh nhờn, hắn muốn giết Lăng Tiêu.

- Lão gia hỏa, nếu như ngươi không muốn chết, tốt nhất phải dùng não suy nghĩ.

Thiên Tứ nhìn Trần Phong Liệt uy nghiêm đáng sợ nói.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Thiên Tứ điên rồi. Trước sự tấn công của cường giả Hải Tuyền Cảnh lại đứng ra nói câu đó. Bất quá ai cũng cảm thấy hắn lạ mặt, dường như không phải người trong Lăng gia.

Trước một kẻ Lăng gia giết chết đồ đệ củ Thạch Lang Môn, sau lại kẻ khác uy hiếp trưởng lão của Thạch Lang môn. Đây thật sự là coi trời bằng vung.

Thạch Lang Môn, chúa tể chu vi ngàn dặm, so sánh với nó, mặc kệ Lăng gia hay Trình gia, đều căn bản không có tư cách đánh đồng.

Lăng Hàn đây là đang tự tìm đường chết sao?

Trần Phong Liệt cũng ngẩn ra, bởi vì khí hắn quay lại nhìn Thiên Tứ, liền bị ánh mắt của Thiên Tứ dọa sợ, sâu xa như Đại Hải, tràn ngập uy nghiêm, như một vị cường giả vô thượng, nhưng hắn lập tức ý thức được, mình lại bị một tiểu võ giả Luyện Thể Cảnh uy hiếp, không khỏi giận quá mà cười, điềm nhiên nói:

- Há, ngươi dự định làm sao giết chết lão phu?

- Không cần ta ra tay, không quá năm ngày, chính ngươi sẽ chết rồi.

Thiên Tứ lạnh nhạt nói, chỉ tay một cái.

- Gần mười ngày trước, có phải ngươi luyện công xảy ra sự cố?

Trần Phong Liệt biến sắc, chính như Thiên Tứ nói, mười ngày trước, lúc hắn tu luyện, đột nhiên có lĩnh ngộ, dự định xung kích Hải Tuyền tầng bốn, nhưng cuối cùng không thành công, trái lại bị nguyên lực trùng kích kinh mạch, may mắn hắn đúng lúc thu công, mới không có tạo thành tổn thương quá lớn.

- Làm sao tiểu tử này biết? Đoán mò sao?

Thiên Tứ cười cợt, tay cầm hạt lạc chín vàng ném vào miệng nhai tóp tép, lại nói:

- Ngươi đưa tay lên chỗ dưới yết hầu hai tấc, ấn xuống thử xem!

Phản ứng đầu tiên của Trần Phong Liệt tự nhiên là hoang đường, nhưng tay lại không tự chủ được chuyển động, đặt lên sườn trái ba tấc, nhẹ nhàng nhấn một cái, sắc mặt hắn nhất thời đại biến.

Đau, đau đến tận xương!

- Còn có xương thứ bảy sau lưng, bên phải nửa tấc.

Thiên Tứ lại nói.

Trần Phong Liệt sờ lần thứ hai, trên trán không khỏi bốc lên mồ hôi lạnh, đây tuyệt đối không phải bình thường.

- Ngươi tẩu hỏa nhập ma, lại nghĩ không có chuyện gì, là bởi vì ngươi còn ở trong tẩu hỏa nhập ma.

Lăng Hàn nói, sau đó nhìn đối phương, lộ ra một nụ cười tự tin.

- Ta có thể cứu ngươi.

Trần Phong Liệt cắn răng nói:

- Được, ngươi dạy lão phu phương pháp chữa trị, lão phu liền tha tội cho ngươi lần này!

- Trần Trưởng lão!

Trình Văn Côn vừa giận vừa sợ, như vậy không phải Trình Khiếu Nguyên chết vô ích sao?

- Hả?

Trần Phong Liệt trợn mắt nhìn sang, hai mắt hàm sát, tính mạng của hắn há lại là loại tiểu nhân vật như Trình Khiếu Nguyên có thể so sánh sao?

Trình Văn Côn vội câm miệng, trên trán cũng chảy xuống mồ hôi lạnh, tranh luận với một tên cường giả Hải Tuyền Cảnh, hắn sẽ chết không minh bạch a.

Nhưng Thiên Tứ lại lắc đầu, nói:

- Ngươi tốt xấu cũng là Hải Tuyền Cảnh, tính mạng kém như thế sao?

Trong lòng Trần Phong Liệt tràn ngập phẫn nộ, nhưng hiện tại tính mạng nắm giữ ở trong tay người khác, hắn căn bản không kiên cường nổi, chỉ có thể đè hỏa khí, nói:

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Thiên Tứ vuốt ve Tiểu Hắc, rồi vẫy tay ra hiệu cho nó bay lên vai Lăng Tiêu mà đứng. Cái này làm cho Lăng Tiêu thêm phần vững tin. Đừng nói là tên Trần Phong Liệt kia muốn ra tay với hắn, mà tất cả mọi người ở Vũ Quốc này, không mấy kẻ là đối thủ của con Hắc Ô này.

Thiên Tứ khẽ mỉm cười:

- Vậy phải nhìn biểu hiện của ngươi rồi.

Trần Phong Liệt buồn bực, hắn là Thạch Lang Môn Cửu Trưởng lão, cường giả Hải Tuyền Cảnh, bình thường chỉ có hắn cao cao tại thượng, lúc nào lại bị một Luyện Thể Cảnh nho nhỏ bài bố?

Ai bảo tính mạng của hắn bị Thiên Tứ nắm giữ ở trong tay chứ?

Từ lúc Thiên Tứ nói đúng ngày hắn luyện công thất bại, lại tới hai huyệt vị đau nhức, hắn đã tin tưởng không nghi ngờ Thiên Tứ.

- Không biết Tứ thiếu có dặn dò gì?

Hắn hạ thấp tư thái.

Phốc!

Nghe được hai chữ "Tứ thiếu", tất cả mọi người đều phun ra ngoài.

Kia là Trưởng lão Thạch Lang Môn, cường giả Hải Tuyền Cảnh a, lại xưng Thiên Tứ là Tứ thiếu, điều này khiến người ta làm sao không khiếp sợ?

Thiên Tứ lộ ra nụ cười, liếc nhìn Lăng Tư Quyên. nói:

- Ta vốn chỉ cần ngửi qua liền biết ngươi ra sao.

Nghe tới đây, Lăng Tư Quyên mặt đỏ bừng, lửa giận lại một lần nữa bùng lên. Rõ ràng cái tên Thiên Tứ này là đang cố ý chọc tức nàng. Hắn nói gì thì nói, sao có thể nói câu đó rồi nhìn nàng như thế.

- Chẳng lẽ hắn lại ngửi mùi của ta nữa sao?

Lăng Tiêu cũng bất lực nhìn cảnh này. Chỉ biết lắc đầu ngao ngán, giờ phút như này mà Thiên Tứ còn đùa giỡn được sao.

- Có phải ngươi dự định sau khi được phương pháp giải quyết, sẽ giết chết ta không?

- Làm sao có khả năng!

Trần Phong Liệt vội cười khan nói, nhưng mồ hôi lạnh lại chảy xuống.

Trong lòng Thiên Tứ sáng như gương, hắn đương nhiên sẽ không để cho mình nằm trong hiểm cảnh. Hắn điêu trị cho Trần Phong Liệt, nhưng chắc chắn sẽ không chữa khỏi lập tức. Hắn chỉ chỉ Trình Văn Côn nói:

- Người này nhìn chướng mắt, đánh cho ta!

Trình Văn Côn nhất thời tái mặt.

Hắn mời Trần Phong Liệt tới, là vì cho hắn chỗ dựa, hóa giải thế công của Lăng Văn Cung, để tài chính của Trình gia không rơi vào trong tuyệt cảnh.

- Ngưởi kia, ra với ngươi không thù không oán. Hà cớ làm sao lại muốn hại ta

Thiên Tứ nhếch mép cười nói.

- Ngươi ý thế ép bức bằng hữu của ta. Trước là con trai mi bắt nạt Lăng Tiêu, sau lại bầy kế định hại cả nhà họ. Sao, ngươi không phục.

Trịnh Văn Côn mặt tái mét. Thiếu niên kia một câu một chữ đều nhắm vào hắn mà công kích. Hơn hết lại là kẻ đamg điều khiển cường giả Hải Tuyền Cảnh. Hắn sao dám phản kháng.

Nhưng tuyệt đối không ngờ, cứu binh mời tới lại thành giúp đỡ của Lăng gia, điều này làm cho hắn há có thể không uất ức?

Hiện tại cho hắn một khối đậu hũ, hắn nhất định sẽ đập đầu chết.

- Trần tiền bối!

Hắn run giọng nói, ở trước mặt cường giả Hải Tuyền Cảnh, hắn căn bản không đáng chú ý.

- Hả? Ngươi còn muốn phản kháng sao?

Trần Phong Liệt lạnh lùng nói.

Trình Văn Côn không có chút quan hệ nào với hắn, đánh tên này một trận tự nhiên không thành vấn đề, trước cũng đã cúi đầu với Thiên Tứ, hiện tại hắn cũng đánh bạc thể diện a.

Trình Văn Côn biến sắc, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn răng, nói:

- Không dám!

Phản kháng, hắn tuyệt đối chỉ có một con đường chết, không thấy tâm tình của Trần Phong Liệt đang không tốt sao?

Đùng! Đùng!

Trần Phong Liệt tay lên chưởng xuống, thưởng Trình Văn Côn hai cái tát tai, để cho khóe miệng của Trình Văn Côn xuất hiện vết máu.

Trong đại sảnh, yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ còn dư lại tiếng hít thở ồ ồ.

Ai có thể nghĩ tới, sự tình tiến triển sẽ như vậy?

Ngay cả Lăng Văn Cung cũng không nghĩ tới, dược sư này lại có thể như thế, đùa bỡn một tên cường giả Hải Tuyền Cảnh ở trong lòng bàn tay, để hắn vừa khiếp sợ lại vừa thấy an tâm. Ít ra Lăng gia cũng có giao tình tốt với kẻ này. Nếu không chỉ e Lăng gia sẽ là người chịu kết cục như Trình gia bây giờ.

Huynh đệ Trình Hưởng càng co giật, hận không thể chui xuống kẻ đất, trước đó còn tràn đầy tự tin, dương dương tự đắc, cho rằng có thể lấy lại mặt mũi, không nghĩ tới hiện tại ngay cả lão tử của bọn hắn cũng bị mất mặt.

Ngày hôm nay, tràng yến hội này, quả thực có thể ghi vào lịch sử sỉ nhục của Trình gia.

Trình Văn Côn bị đánh rơi răng, nhưng trên mặt không dám lộ ra vẻ giận dữ, chỉ là lòng dạ hắn sâu hơn, cũng không thể khí định thần nhàn, trên trán nổi gân xanh, hiển nhiên nộ đến cực hạn.

- Thiên Tứ! Lăng gia! Ta thề, nhất định phải diệt trừ bọn ngươi!

Ở trong lòng hắn giận dữ hét.

- Chỉ cần tam thúc thành công đột phá Hải Tuyền Cảnh, hết thảy đều có thể lấy lại!

Thiên Tứ gật gù, nói với Trần Phong Liệt:

- Ta cho ngươi một phương thuốc, có thể tạm thời áp chế thương thế, trong vòng nửa năm sẽ không việc gì.

Tuy Trần Phong Liệt không cam lòng, nhưng biết Thiên Tứ tuyệt đối không thể lập tức chữa khỏi hắn, đổi lại là hắn cũng sẽ giữ miếng, dù sao mình nằm ở một phương yếu thế a. Hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói:

- Đa tạ Tứ thiếu!

Sự tình náo đến phần này, tiệc rượu tự nhiên cũng kết thúc, lại ngồi xuống sẽ lúng túng, mọi người dồn dập cáo từ rời đi, sau khi Thiên Tứ giao phương thuốc cho Trần Phong Liệt, liền cùng người Lăng ra rời khỏi.

- Ha ha ha ha!

Trên đường về, cả nhóm người Lăng gia không khỏi vui mừng khôn xiết. Lăng Văn Cung nín nhịn nửa ngày. Bây giờ mới dùng sức vung quyền ra cười lớn.

- Ta và Trình Văn Côn đấu nửa đời, nhưng chưa bao giờ hả giận như ngày hôm nay a! Có điều, Dược Sư, việc này quá hiểm, nếu không phải Trần Phong Liệt luyện công xảy ra sự cố, ngày hôm nay sẽ không dễ kết thúc a.

- Dù sao cũng chết một đệ tử của Thạch Lang Môn a.

Thiên Tứ cười, nếu không phải nhìn rõ Trần Phong Liệt xảy ra vấn đề, hắn còn có hai lựa chọn: thứ nhất cho Lăng Tư Quyên ra sân, với chỉ điểm của hắn. Đánh bại Trần Phong Liệt cũng không quá khó khăn. Hai là hắn cho Tiểu Hắc ra tay. Cái này dễ quá, không có kịch tính.

Có điều hắn làm vậy, thứ nhất vừa là giúp Lăng gia lấy lại uy nghiêm. Lăng Tiêu đánh bại Trình Khiếu Nguyên, chứng tỏ thực lực của Lăng gia. Sau cũng chính là Thiên Tứ đối đầu với Thạch Lang Môn. Lăng gia tự khắc không có quan hệ. Nhất cử lưỡng tiện.

- Lần này nhất cử đều nhờ vào Tứ huynh đệ đây trợ giúp. Nếu không, e rằng bản thân ta và Lăng gia cũng gặp nguy hiểm không ít.

Thiên Tứ xua tay đáp.

- Chỉ là chút chuyện nhỏ. Không cần nhắc tới. Nhưng sau vụ này, Lăng gia cũng lên cẩn thận. Trình gia giờ đã đến bước đường cùng, rất có thể chó cùng dứt dậu.

Lăng Văn Cung gật đầu đồng tình.

- Dược sư nói đúng, ta sẽ đề phòng bọn chúng hơn. Nhất định không để tro tàn phát hoả.

Sau khi trải qua chiến dịch Trình gia, nguyên bản ở Thương Vân Trấn, vận mệnh của hai gia tộc ngang hàng đã bất đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tiên#từ