Chương 241: Liễu Thần ra uy.
Thiên Tứ đã sử dụng Vô tướng thần công, công pháp sử dụng tinh thần lực mạnh mẽ. Biến tinh thần lực của gã thành một trảo rồng mạnh mẽ. Một kích này, đừng nói Sinh Địa cảnh, mà ngay cả Thái Thiên Cảnh cũng không dám đỡ.
Bái già tức giận, xông lên trên trời, bay vòng tròn ở đó. Không những chưa có đòi lại được Bảo Vật của mình, nó lại còn bị trọng thương. Đối với con Bái xảo trá ác độc, chưa từng chịu thiệt như nó mà nói thì việc này tuyệt đối không thể tha thứ được.
Nó tức giận tru lên, xoay quanh ở trên bầu trời. Nhưng những con cự thú khác và bọn sói dữ lại không dám tấn công nữa, không chấp hành mệnh lệnh của nó, chúng cực kỳ sợ cái khí tức ở trong một trảo kia.
Con Bái phát điên, không ngừng xoay quanh, thỉnh thoảng lại lao lên tấn công, tốc độ cực nhanh. Đáng tiếc là rất khó để nắm được quý tích của Thiên Tứ, mấy lần dùng chiêu cũng đánh trượt.
Cũng không muốn kéo dài thời gian với con Bái này thêm nữa. Thiên Tứ gật quyết định tiễn nó lên đường luôn bây giờ. Chân khí trong cơ thể hắn bạo phát kinh khủng. Dường như như đã có thể nhìn thấy ảnh lửa lập loè trên người hắn. Một trảo kia càng lúc càng trở lên nóng hơn.
Bất giác giọng nói của Liễu Thần vang lên trong thần thức của hắn.
- Chuyện ở đây, cứ để ta lo. Cậu lui về sau đi.
Thiên Tứ thu bàn tay của mình lại phía sau. Dù cách thôn còn có một dặm nhưng lại giống như cách hẳn một cái lạch trời. Con Bái dữ chặn ở phía trước, muốn toàn lực tấn công.
- Tế Linh, xin ngài bảo vệ tộc nhân, đừng chỉ đứng khoanh tay đứng nhìn mà hay ra khỏi thổn bảo vệ bọn ta đi.
Có tộc nhân cầu khẩn.
Một cây liễu lớn cháy đen chỉ có một vài cành non, ở trong màn đêm phát ra từng luồng từng luồng ánh sáng dịu dàng, quầng sáng lờ mờ bao phủ cả thôn làng.
Đột nhiên, cái chồi non kia đã động đậy, hóa thành một sợi xích thần ráng xanh kéo dài hơn một dặm, nhanh như chớp vọt tới.
Dưới bầu trời đêm, toàn thân con Bái đều là ký hiệu màu vàng, da lông óng ánh. Đôi mắt nó lộ hung quang, cả người tỏa ra bảo huy, song lúc này nó lại khiếp sợ. Trước thấy Thiên Tứ gia tăng linh lực đã là kinh khủng, nhưng so với cành liễu này lại là muốn rớt tim ra ngoài mà chạy trốn.
Chồi non xanh biếc ướt át, kéo dài đến trước mặt khiến nó nhịn không được kêu lớn. Trong mắt nó tràn ngập sợ hãi, hai cánh giương ra, lôi điện đan xen, nó xông lên trời muốn bỏ chạy.
Mạnh như Bái dữ cũng không có bất cứ ý nghĩ chống cự nào mà chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cả bộ lông của nó đều dựng đứng lên, hoảng sợ như chó nhà có tang.
Con Bái phá không mà đi, đã sắp biến mất ở trong màn đêm. Song cành liều lại tỏ ra ánh sáng dịu dàng, như một đoạn trật tự xích thần xông lên trên trời, nháy mắt liền đuổi theo.
"Grao..."
Con Bái sợ hãi kêu to, cả người lông tóc dựng đứng, ra sức vỗ cánh, ký hiệu màu vàng đan xen. Tốc độ của nó tăng đến nhanh nhất, nhưng tất cả đều là phí công.
Cành liễu mềm mại đó sáng lấp lánh, có quang vụ mờ mịt đang bốc hơi, 'phập' một tiếng đâm xuyên lưng của con Bái, một vòi máu phun lên.
"Hu hu..." Con Bái già giãy dụa, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nó phát ra tiếng tru tréo tê tâm liệt phế, chấn động quần sơn vạc hác.
Người của Thạch Thôn nhìn mà trợn mắt há mồm. Họ biết cây liễu già rất thần bí, không hề giống Tế Linh bình thường, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ lại chấn động như thế này.
Mới đối mặt một cái mà Tế Linh Bái Thôn mạnh mẽ đã bị đâm xuyên người, không hề có chút năng lực phản kháng nào. Cách biệt vượt xa tưởng tượng.
Cây liễu rốt cuộc có lai lịch gì? Khiến người ta nghi ngờ. Tộc trưởng Thạch Vân Phong run sợ, nắm đó ông ấy từng tận mắt chứng kiến cái cảnh cây liễu tắm mình trong lôi hải, hạ từ trên trời xuống.
Cành liễu xanh biếc khẽ run lên, hào quang hừng hực, Tế Linh của Bái Thôn hét thảm, cơ thể nhanh chóng khô héo sau đó chia năm xẻ bảy, da và khung xương lão hóa, rạn nứt như gỗ mục, rơi xuống ở trong màn đêm.
Một giọt dịch thể màu vàng nhỏ ngưng tụ lại, rơi ở trên cành non, bị cây liễu hấp thu. Lục quang lưu chuyển, sinh cơ bừng bừng, cành liễu lùi về trong thôn làng.
Một cơn gió đêm thổi qua, trên thân cây bị sét đánh cháy đen có một cành liễu phát ra ánh sáng dịu dàng, bao phủ toàn bộ Thạch Thôn, lờ mờ mộc mạc, êm dịu và yên bỉnh, giống như thể một bức tranh.
Người của Thạch Thôn nghẹn họng nhìn trân trối, hơn nửa ngày không nói nên lời. Lần đầu tiên là Thiên Tứ thụy uy, cảm giác đem cả bầu trời Đại mạc biến thành địa ngục. Rồi đến cây liễu già thể hiện sức tấn công kinh khủng ở trước mặt bọn họ, mặc dù chỉ có một cái cành mà thôi nhưng vẫn có thể đánh chết con Bái dữ.
Ngày trước, nó luôn luôn phát ra quầng sáng tường hòa trong đêm, bảo vệ thôn làng, chưa từng chủ động tấn công bất cứ ai, hôm nay nó lại đã phá lệ rồi.
- Con Bái què cứ chết như vậy sao?
Rất nhiều người đều có một loại cảm giác không chân thật. Họ dốc hết sức lực đại chiến con Bái, hiểm tử hoàn sinh, kết quả Tế Linh của Bái Thôn lại bị một cành liễu xanh biếc đâm xuyên.
Trước sau đối lập, chênh lệch quá lớn, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng.
"Về thôn!"
Một đám người vừa chấn động vừa mừng rỡ như điên. Nguy cơ đã giải trừ, bọn họ nâng những người bị thương, về thôn nhanh chóng.
- Mau cứu trợ những người bị thương!
Thạch Vân Phong lo lắng quát.
Lần này Thạch Thôn cũng tổn thất không nhỏ. Rất nhiều người đã bị trọng thương, trong số đó còn có vài người mấy đi chân tay, xác định phải tàn phế cả đời, còn có người đã chiến tử.
Thiên Tứ lưỡng lự đôi chút, quả thật muốn cứu bọn họ không khó. Có điều việc lớn của gã chưa thành. Lại để lộ ra nhiều năng lực, ấy chính là tự mang hoạ vào thân. Không khéo còn làm ảnh hưởng tới người của Bái Thôn. Nghic về vấn đề này, gã không khỏi thở dài. May mà Liễu Thần kết nói với tâm thức của hắn mà an ủi.
- Sống ở trong Đại Hoang chính là tàn khốc như vậy, cả ngày đấu tranh với mãnh thú. Tổn thương và tử vong là chuyện thường xảy ra, chỉ là việc tàn sát lẫn nhau giữa tộc nhân thì không thường thấy.
Thiên Tứ cũng chỉ biết gật đầu mà chấp nhận, sau đó lấy ra di thể của Toan Nghê cho dân làng Thạch thôn. Bất quá trưởng thôn không vội mang Toan Nghê đi. Lão đang cùng những tiền bối trong làng bàn bạc.
- Lâm Hổ, Phi Giao. Các ngươi mang theo Tổ Khí đi chặn giết bọn Bái Thôn kia, không được tha cho bất cứ tên nào, giết sạch hết cho ta!
Thạch Vân Phong rất quyết đoán, bố trí xong cho người bệnh liền lập tức hạ một đạo mệnh lệnh sát khí đằng đằng như vậy. Ông muốn chém sạch đám người biết bí mật về Tổ Khí đó của Bái Thôn, tránh để lộ tin tức, đưa tới mầm tai vạ.
Thiên Tứ đã chinh chiến cả ngày, chiến đấu với hung thú để tranh đoạt bảo thể của Toan Nghê, rồi chém giết với người của Bái Thôn, bị bắn trúng mấy chỗ, sau đó lại đại chiến với con Bái, sớm đã mệt mỏi vô cùng.
Nhưng nó vẫn xin được đi chiến đấu, muốn tham dự hành động lần này. Thạch Vân Phong hơi do dự một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Ngọc không mài không bóng, cần phải trải qua sự tẩy lễ bằng máu và lửa thì nhóc tỳ mới có thể trưởng thành được.
Đêm nay thế nào cũng sẽ là một đêm không ngủ, Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao cầm theo Tổ Khí, dẫn theo tộc nhân trắng trợn tiêu diệt đám thanh niên trai tráng của Bái Thôn đó, không hề lưu tình. Đây cũng là cách loại bỏ phiền phức cho gã sau này.
Máu đang chảy, sinh mệnh đang bị gặt hái. Đêm trăng lạnh lẽo, núi rừng nhuốm máu, động vật gào thét, bầu không khí xơ xác tiêu điều mà lại lạnh lùng.
Đại Hoang tàn khốc, mạng người có lúc như cỏ rác. Rất nhiều đàn ông tốt đều đã bỏ mạng trong miệng của hung thú, tỷ lệ trận vong vô cùng cao. Nhưng hôm nay lại là nhân tộc tự tàn sát lẫn nhau.
Bái Thôn lần này tổng cộng điều động một trăm hai mươi ba người, hơn nửa số đó đã chết trong thú triều. Mà số còn sống sót cũng đều bị thương trên người, sau khi biết tin Tế Linh đã chết, sỹ khí của tộc này giảm sút, thiếu chút nữa đã sụp đổ.
Tiếp theo đó là sự truy sát nghiêng về một phía. Người của Thạch Thôn kiểm kê số đầu người, không ngừng truy kích và tìm kiếm, diệt trừ từng người một.
Bái dữ đã chết, người Bái Thôn bị cự lang ném lại rồi chạy về trong đại sơn. Thậm chí có vài con cự lang trực tiếp dở mặt, cắn chết không ít người của Bái Thôn ngay tại chỗ.
- Lão già ác độc kia chạy đi đâu!
Thạch Lâm Hổ hét lớn, kéo cung, một mũi tên sắt bắn ra, hàn quang chiếu sáng núi rừng. 'Phập' một tiếng đâm vào giữa lưng Bái Lý Thanh. Mũi tên đâm xuyên qua, mang theo một mảng vòi máu lớn.
- Ta thật hận!
Tộc trưởng Bái Thôn rống giận.
- Lão già nhà ngươi chuyện ác làm hết, kết thúc tính mạng khi còn chưa muộn đi.
Thạch Phi Giao cũng ra tay, vung lên đại kiếm trong tay chém tới, 'phập' một tiếng, một cái đầu nhuốm máu bay nghiêng ra xa mấy mét rồi rơi xuống đất.
Bái Lý Thanh đã chết, người của Bái Thôn còn may mắn sống sót mặt đều tái nhợt, sợ tới mức run rẩy, ai ai cũng liều chết bỏ chạy.
"Vèo!"
Một mũi tên lạnh bắn ra, bay về sau đầu của nhóc ty, ác mà lại chuẩn, nếu là bắn trúng thì nhất định sẽ một tên xuyên não.
Thiên Tứ nghe thấy tiếng gió lạnh, nhanh chóng né tránh, hơn nữa bỗng xoay người lại, nhìn chằm chằm một vùng núi rừng, trong mắt đầy lửa giận, quát lên:
- Lại là ngươi!
Trong lùm cây có một tráng hán đang ẩn náu, nhưng mà lúc này đã bị lộ. Hắn cao hai mét ba hai mét tư, cơ bắp rắn chắc, lấp lóe ánh đồng cổ. Đó chính là thủ lĩnh đội săn thú Bái Thôn - Bái Sơn.
Lúc Thiên Tứ khai chiến với người của Bái Thôn, chỗ bị tên bắn trúng đầu tiên trên người chính là do Bái Sơn gây ra. Lúc đó hắn trốn ở trong tối, một tên bắn xuyên một cánh tay của Thiên Tứ, nếu không phải Bá Vương Long Nhục Thể bảo vệ, e rằng hắn đã bị thương không nhẹ rồi. lúc này lại ra tay một lần nữa.
"Vù vù"
Thiên Tứ giơ tay một cái, một cái vòng răng thú bay ra giống như một sợi xích thần trắng bóng, phát ra thần huy, 'răng rắc' một tiếng cắn nát cung lớn của Bái Sơn.
Bái dữ đã chết, không hề còn liên hệ với cái Bảo Cụ này nữa. Thiên Tứ sử dụng càng thêm thuận buồm xuôi gió, giống như tay của mình, vòng răng thú óng ánh xán lạn đánh đâu thắng đó, lực tấn công cực lớn.
Bái Sơn rút cự kiếm ra, xông về phía Thiên Tứ, hàn quang lạnh lẽo lóe lên ở trong sơn lâm. Lực tay năm sáu nghìn cân mạnh kinh người, hai tay vung lên kiếm bản to giống như chém ra một tia chớp.
"Phập", "Phập"
Bốn mươi hai cái răng thú óng ánh phân biệt bay ra, hóa thành thần mâu hay quang tiễn đâm vào trong người Bái Sơn. Huyết dịch bắn ra, hai tay, hai chân của hắn toàn bộ bị đánh gãy, cơ thể hùng tráng cao hơn hai mét 'ầm' một tiếng đổ ra đất
Điểm sáng tụ vào một chỗ, hóa thành vòng răng thú trắng tinh, quấn ở cổ tay của Thạch Hạo, lấp lánh đầy màu sắc.
- Dược sư. Mau giết hắn đi.
Thạch Lâm Hổ lớn tiếng đi tới khuyên hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thiên Tứ thở dài một hơi, ánh sáng từ vòng tay bắn đi, như một lưỡi dao sáng loáng. Trong nháy mắt thủ cốc của Bái Sơn rơi lộp bộp trên mặt đất. Huyết dịch bắn lên không trung, thân hình đổ rầm xuống đất.
Đã qua một ngày một đêm, cuộc truy sát đối với người của Bái Thôn cũng đã kết thúc, tất cả bị chém sạch. Lần này Thạch Thôn ra tay vô tình, không thả bất cứ ai, hơn một trăm cái đầu người chất cùng một chỗ nhìn rất đáng sợ, còn có một bộ phận người chưa cần ra tay đã chôn ở trong bụng thú.
Người thạch thôn đã mang Toan Nghê chia ra làm nhiều phần. Mỗi thứ trên người Toan Nghê đều là cực phẩm với họ. Huyết dịch và xương cốt đều đem nấu chín cho đám trẻ tắm thuốc. Thịt chia nhỏ cho mội cái hộ dân trong thôn. Bất quá tại mảnh sương sọ của Toan Nghê, có một cái xương dẹp hình bâu dục, to hơn bàn tay một chút. Bên trên khắc đầy kí hiệu phù văn. Thiên Tứ thoáng thấy liền là biết, đó là Toan Nghê bí thuật.
Thiên Tứ không có nhiều thời gian ở đây, lên sau khi chữa trị cho những người bị thương xong. Gã đi tới trước cây Liễu Thần. Ngồi dựa vào gốc cây, mắt hướng lên trời cao mà nói.
- Lát nữa ta sẽ rời khỏi nơi đây.
Dường như Liễu Thần cũng biết được điểu này, lên nàng ta chỉ ừ nhẹ một câu. Gió nhẹ thổi tới, trên cây liễu to bị cháy đen, vài cành non óng ánh lay động theo gió.
- Ta biết, ngươi còn có việc của mình. Bất quá cũng không thể giữ ngươi ở lại. Cứ đi làm việc của ngươi đi. Mần cây thế giới, cứ để ta chăm sóc.
- Được, vậy phiền cô. Khi nào mần cây thế giới của tôi phát triển hoàn chỉnh. Cô đưa cho nó thứ này, nó sẽ đưa nó đến chô của tôi bất cứ lúc nào.
Thiên Tứ lấy ra một tấm da thú mềm mỏng như lụa. Liễu Thần vừa trông thấy miếng vải này liền oh lên.
- Vô sắc kim tơ của Kim Lang tằm.
- Phải. Cô tinh mắt đó. Đây là phù chú truyền tống. Ở đây có hai lá bùa, một cái dành cho Mầm cây thế giới.
Ánh sâng từ liễu Thần hiện ra bao phủ lấy lá bùa trắng của Thiên Tứ. Lòng không khỏi ngạc nhiên.
- Phù văn truyền tống. Phù văn trận pháp cấp 7. Xem ra ngươi còn là Linh trận sư cao cấp đấy nhỉ.
Thiên Tứ chỉ gật đầu, mắt nhìn về hướng xa xăm. Bất quá cũng là lên hỏi một vài câu với Liễu Thần.
- Liễu Thần, người nghe nói đến Lưu Việt Hoá Tông bao giờ chưa?
Liễu Thần gật đầu tức thì, có vẻ nàng ta cũng có quen biết với tông môn này liền nói.
- Ta biết, Lưu Việt Hoá Tông ngày xưa được coi là tông môn gần với Thần Giới nhất ở đại lục này. Bất quá mười năm trước, đã bị tứ đại tông môn tuyệt diệt. Căn cơ cũng bị hủy đi toàn bộ. Mà sao ngươi lại hỏi chuyện này?
Khuôn mặt Thiên Tứ hiện lên vẻ buồn bã, thêm chút giận dữ mà đáp.
- Lưu Việt Hoá Tông chính là tông môn của ta. Năm đó ta vì bị rơi xuống Tử thần cốc, lý do chắc chắn có kẻ truy sát. Người thân không muốn ta rơi vào tay địch. Lên đã thả ta xuống Tử thần cốc. May mắn không chết. Lần này trở về, ấy chính là báo thù cho tông môn. Cũng là tìm ra cha mẹ của ta.
Cả không gian chợt im lặng đến lạ. Người trong thạch thôn sớm đã đi ngủ hết, been ngoài kia, giờ chỉ thi thoảng có vài tiếng quái thú hú đêm. Hoàn toàn tĩnh lặng. Một lúc lâu sau Liễu Thần mới lên tiếng.
- Chuyện Lưu Việt Hoá Tông, ta cũng chỉ là nghe qua. Thật sự không rõ tình hình. Ngươi muốn trả thù cho tông môn, trước mắt không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro