Nơi khởi đầu
tôi đây được sinh ra trong một tông môn kiếm tông, kiếm, không là giới hạn tông môn này, kiếm chỉ là phần khai sinh ra lịch sử huy hoàng của tông môn, về phần tôi, là một đệ tử ngoại môn từ năm 3 tuổi, như những đứa trẻ khác, đều có thể là đệ tử ngoại môn, ghi danh và cống hiến cho môn phái, tôi củng là một phần trong số đấy, tôi hiểu rõ những giới hạn những việc mình được phép làm và không được làm, luyện tập thể thuật trong từng ngày tháng, so sài cùng những người anh em cùng chí hướng, không đứng đầu thế hệ, tôi củng được xem là khá ưu tú trong thế hệ này, tôi là thế hệ tiếp theo được thu nhận vào nội môn vượt qua hàng nghìn người, tưởng trừng như đã không thể với rất nhiều gia đình.trận chiến so tài củng là may mắn với tôi, dù là thể thuật, nhưng thắng là thắng, và chiến thắng đã dẫn tôi đến với những hướng đi khác của cuộc đời, tôi đã rời xa những việc nhỏ nhặt trong văn hóa sinh hoạt, tuy vậy thói quen nhỏ tôi vẫn không muốn thay đổi, tôi muốn nhớ về sau này mình là ai.tôi đang rất mơ màng, thí luyện hàng tháng của tông môn rất bài bảng, không bị chèn ép bởi bất kỳ ai, tông môn luôn đề cao tinh thần đồng đội hơn bất kỳ ai, như ngày đầu tông môn ra đời củng thế, trên trời dưới đất cỏ cây hoa lá người đi người ở lại, nơi các sư tổ đã viết nên trang sử đầu tiên.tôi đã quên đi nhiều, có những trận chiến thất bại, tôi củng biết mình không được kiêu ngạo, thấy được những đứa trẻ tự ti đã thất bại, củng dặn dò tôi không nên tự nhận mình yếu kém.thanh âm của gió và tiếng rì rào của nó mang lại bên ngoài lớp học thật thư giản, không cần phải cố sức đánh đấm như trước, bài giảng củng rất dễ dàng hiểu được, phần còn lại là vấn đề tư chất và luyện tập.trong những ngày đầu tôi đã biết giử đầu thanh tịnh như mặt nước, không được rợn sóng, trái ngược với tính hiếu động trẻ con của lớp học, tịnh tâm ở mọi nơi, là sự hài lòng của những sư huynh đệ đồng môn, lớp của chúng tôi được giáo huấn bởi một lão sư ngoại hình trung niên, biết mặt là vậy, tôi không hề nhận thức được độ tuổi của ông ấy.tiếng nước róc rách mổi buổi đêm cùng những bước chân cánh tay uyển chuyển, luyện tập là thứ mổi đứa trẻ ở đây chưa bao giờ quên, luyện tập cả phần tự hào cho bản thân, kiêm luôn phần tự hào cho quê nhà, không có giới hạn ở đây.tôi đã rất buồn ngủ, mổi buổi sáng phải dậy trước khi tia nắng đầu tiêng ló dạng, hướng về sườn dốc mà chạy, nơi này quả nhiên sinh ra là để luyện tập, chúng tôi phải cho nước vào những lóng tre mà mang theo hành trình, trông tinh thần là vậy, thể thuật giỏi củng không giúp những đứa trẻ kiên cường mãi, phải có thực giờ trưa, chúng tôi bơi ở nơi nước ngược, bơi qua những hang động tối ôm hàng giờ liền, nhảy cao hơn những mái nhà ở học viện, phải chạy nhanh hơn những loài thú săn mồi, vác những viên đá lớn nhất dưới đáy hồ lên đỉnh núi, luôn đi kèm những thời gian giới hạn, trược là phải rèn luyện thêm, không cần phải ngại, sức mạnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro