từ thứ nữ đến hoàng hậu phi tử bất thiện 9
Quyển 1 - Chương 80: Bỗng nhiên rất muốn ôm hắn
Edit: Ong MD
Beta: Kim NC
Hắn nhìn ta, trong đôi mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Hắn đứng thẳng người, bàn tay giấu trong ống tay áo từ từ nắm chặt lại. Còn có thể nghe thấy tiếng các đốt ngón tay răng rắc. Hẳn là đang dùng sức rất mạnh, hắn vẫn không buông tay được.
Ta cắn răng, Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo đã bị ta nói trúng tâm tư.
"Trẫm ghét..." Hắn bỗng nhiên mở miệng, "Chán ghét những người con gái thông minh, nhưng lại yêu thích không thể buông tay được." Một tay xốc ta đứng lên, hắn cười như có như không nhìn ta.
Ta đưa mắt nhìn về nơi khác, lại nghe hắn nói: "Còn dám đến gần nơi đó, trẫm nhất định sẽ không tha cho nàng dễ dàng như vậy nữa đâu!"
Lời nói này, mang đầy mùi vị cảnh cáo.
Hắn không nói, ta cũng sẽ không có ý định đi đến nơi đó nữa.
"Đàn phi." Hắn bỗng nhiên cúi đầu gọi.
Ta không vui, khẽ nhíu mày, cắn răng thốt từng chữ: "Xin Hoàng thượng có thể gọi tên thần thiếp được không?"
"Vì sao?"
"Tên của thần thiếp rất dễ nghe." Chí ít dễ nghe hơn so với Đàn phi.
"Ai nói dễ nghe?" Hắn chẳng thèm bận tâm.
" Tiên sinh của thần thiếp." Ta thành thật đáp.
Hắn hừ khẽ một tiếng, giọng như trách mắng: "Tiên sinh của nàng thật không biết thưởng thức."
Chẳng biết tại sao, nghe hắn nói Tô Mộ Hàn như thế, ta hơi tức giận, bất ngờ thốt lên: "Ai nói người không biết thưởng thức?" Ở trong lòng ta, Tô Mộ Hàn giống như một vị thần, không gì không biết, không gì không làm được. Những lời y nói, đối với ta luôn là chân lý.
Hắn không nghĩ tới ta đột nhiên dám chống đối với hắn như thế, có chút sửng sốt, nhưng không phát giận, chỉ lạnh lùng thốt lên: "Trẫm nói." Hắn bá đạo nhìn ta, nhìn vẻ mặt của hắn giống như là đang nói 'trẫm nói vậy đó nàng muốn thế nào'?
Ta quay mặt đi không muốn tranh cãi với hắn, nếu tranh cãi đương nhiên ta sẽ thua. Ai bảo hắn là Hoàng thượng, hắn muốn lừa gạt thì sẽ chơi xấu, sẽ dùng thân phận của hắn để ép ta, dường như ta càng ngày càng hiểu con người hắn hơn.
Không biết sao, trong lòng lại có chút hưng phấn.
Hắn bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng: "Tay trẫm lạnh muốn chết."
Con người này thay đổi thật nhanh, ta nhìn hắn, đã thấy hắn đưa tay đến, nhìn ta với vẻ mặt đáng thương. Ta hơi lúng túng, xem ra hắn thật sự thích được dỗ ngọt.
Cầm lấy tay hắn, ôm vào trong ngực một lần nữa. Hắn lại nhíu mày: "Không được cách một lớp y phục."
Ta chỉ cảm thấy trên mặt chợt nóng bừng lên như bị lửa đốt, hắn thực sự là bạ đâu nói đó, lại còn nói tùy tiện như vậy.
"Trẫm lạnh quá." Hắn còn nghiêm túc lặp lại nữa chứ.
Ta thở dài một tiếng, đối với hắn chỉ một chút ngon ngọt thực sự thỏa mãn không được hắn.
Ta đỏ mặt muốn kéo hắn lên trên giường, hắn lại nghiêng ngả người, dựa trên người của ta.
Thật nặng quá đi, ta kêu lên: "Hoàng thượng, người có thể hay không..."
"Không thể." Hắn cắt ngang lời ta, ta còn chưa nói hết, hắn đã biết ta muốn nói gì. Dừng lại một chút, hắn mới nói, "Chân trẫm đau, không bắt nàng cõng là đã khai ân lắm rồi."
Đau chân?
Chẳng lẽ là... Đá chân bàn nên đau?
"Vì tức giận nàng." Hắn có ý tốt bổ sung thêm.
Được rồi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta.
Ta nghiến răng đỡ hắn lên trên giường, lại xoay người cởi giày cho hắn, vừa đưa tay muốn xoa xoa cái chân đau của hắn đã cảm thấy thắt lưng bị siết lại, người bị hắn ôm ngang lấy, thoáng cái đã nằm thẳng xuống giường.
"A!" Ta sợ hãi kêu lên, hắn đã xoay người đè lên trên. Ta hồi hộp nhìn người đàn ông trước mặt, hắn lại không nhìn ta, chỉ chuyên chú cởi quần áo của ta ra, không nói lời nào đưa tay với thẳng vào trong.
Thực sự, lạnh quá đi.
Hắn không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào mà.
Hắn bỗng nhiên cúi người xuống, đem khuôn mặt áp vào cổ ta. Đôi môi mềm mại lướt trên da thịt của ta, nhẹ nhàng nói: "Thì ra nghịch tuyết đau như thế, lạnh đến nỗi không có cảm giác."
Ta kinh ngạc, thảo nào tay của hắn lạnh như thế! Thì ra hắn đi nghịch tuyết!
Hắn vốn đang nghịch tuyết ở hậu viên lại vội vã chạy đến Cảnh Thái cung, chẳng lẽ chỉ vì muốn nghiêm trị tội của ta sao?
Ta đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
"Thật đau quá, sau này trẫm không bao giờ nghịch nữa." Hắn lầm bầm nói trong miệng, vừa như lẩm bẩm vừa như nói cho ta nghe.
Lạnh tới cực hạn, tự nhiên sẽ cảm thấy đau, cảm giác đau này giống như bị ngàn vạn cây kim châm vào, đau nhói dây thần kinh trên từng đầu ngón tay, sau đó, truyền ra khắp cơ thể.
Ta mở to mắt, mái tóc dày che khuất khuôn mặt hắn, ta không thấy rõ vẻ mặt hắn. Chẳng biết tại sao, trong lời nói của hắn, ta cảm thấy một sự cô đơn, lạnh lẽo. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo này là sự pha tạp hỗn loạn giữa một chút đau khổ, một chút bất thường, một chút do dự, một chút không cam lòng...
Ta đưa tay qua ôm lấy người hắn, ta chỉ cảm thấy bỗng nhiên rất muốn ôm hắn.
Quyển 1 - Chương 81: Đêm nay thật ấm áp
Edit: libraIme
Beta: Thỏ SN
Cơ thể hắn khẽ run lên, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề động đậy, hắn dựa vào ta, hơi thở phả ra thật nóng. Ngưng một lát, hắn mới cúi đầu mở lời: "Trẫm muốn nàng."
Ta ôm hắn, chậm rãi, chậm rãi, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Giọng nói của hắn rất nhẹ, phảng phất như một làn gió thổi tới, giống như trong nháy mắt sẽ bị cuốn trôi đi. Nhưng mà, ta nghe rất rõ. Đầu ngón tay run run, tim đập dồn dập liên hồi.
Ta rất căng thẳng.
Ta đã biết, đây mới là lý do khiến ta sợ. Hóa ra, ta sợ hắn muốn ta.
Vì sao sợ?
Ra sức hỏi, nhưng không tìm được câu trả lời.
Cơ thể hắn khẽ nhúc nhích, bàn tay to vươn tới trước ngực ta, mở mắt nhìn ta, đôi mắt hắn thâm thúy tựa như một hồ nước tĩnh lặng.Thật yên lặng, yên lặng đến nỗi khiến cho người ta hoảng hốt.
Khóe miệng của hắn khẽ cong lên, sượt qua môi ta, ta kinh hãi trợn tròn mắt nhìn hắn. Nhưng hắn không hôn ta, trở mình một cái, đưa tay kéo chăn, quay lưng lại với ta.
Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn, nghe giọng nói thâm trầm của hắn truyền đến: "Nhưng không phải bây giờ ..."
Ta mờ mịt, không biết hắn muốn nói gì.
Hắn không thèm nhắc lại, hơi thở bình ổn.
Môi khẽ mấp máy, ta muốn gọi hắn, suy nghĩ một chút, lại thôi. Đưa tay che ngang miệng không nói thêm lời nào, ánh mắt vẫn như trước không cách nào dời khỏi người hắn. Cái không khí vô hình này như ngăn ta lại gần hắn, nhưng rồi lại như một liều thuốc độc kéo ta tiến lại gần.
Nằm một lát, ta dần dần cảm thấy lạnh.
Ta cắn răng nhích lại gần hắn, dựa vào lưng hắn ngủ.
Lưng của hắn, thật là ấm.
Ta không biết hắn thức hay ngủ, chỉ thấy hắn không hề cử động. Không biết vì sao, khoảnh khắc ấy ta lại hưng phấn, có chút đắc ý, dường như là vì chiếm được chút tiện nghi nho nhỏ của hắn. Cảm giác ấy rất kỳ lạ.
Trong mơ, hình như có ai đó ôm lấy cơ thể của ta, người đó siết thật mạnh, ôm chặt lấy ta.
Đêm nay, ta ngủ thật ngon, thật ấm áp.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện hắn đã đi từ lâu. Ngoại trừ trên gối bên cạnh còn lưu lại mùi Long tiên hương [1] nhàn nhạt, ta gần như cho rằng đêm qua chỉ là giấc mộng Nam Kha (*)
* Dựa theo một điển tích [2], ý chỉ sự phú quý vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng. Còn trường hợp này ý chỉ sự ấm áp Hạ Hầu Tử Khâm mang lại phải chăng chỉ là một giấc mơ.
Ta khẽ cười.
Lúc Vãn Lương và Triêu Thần tiến vào rửa mặt chải đầu cho ta, đều mang dáng vẻ vui mừng, xem ra đêm qua, các nàng cũng ngủ không ngon. Sợ Hạ Hầu Tử Khâm vì chuyện ta đi Vĩnh Thọ cung mà nổi giận.
Ta cũng sợ.
Nhưng hắn không giận.
Tâm tư của hắn vẫn như trước khiến ta không thể nào đoán được, mặc dù ta tự cho rằng mình đã bắt đầu từ từ hiểu rõ hắn.
"Nương nương hôm nay sắc mặt của người thật tốt." Vãn Lương cài lên đầu ta một cây trâm ngọc cuối cùng, vừa cười vừa nói.
Ta nhìn người con gái trong gương, nhẹ tay gạt những chiếc tua rũ gắn trên chiếc trâm đang cài trên mái tóc, đáy mắt khẽ lay động, cười nói: "Bản cung hôm nay nhìn tốt lắm sao?"
Triêu Thần cười nói: "Nương nương có hoàng thượng sủng ái, tất nhiên sẽ đẹp hơn rồi."
Hoàng thượng sủng ái? Nghe thật là hay.
Ngoái đầu nhìn lại các nàng, ta mỉm cười: "Bản cung rất muốn biết người nào đó khi nhìn thấy thần thái sáng láng của bản cung hôm nay sẽ có vẻ mặt như thế nào? Đi, mời Thẩm tiệp dư."
Vãn Lương hơi nén lại ý cười đang nổi lên, cúi đầu "Dạ" một tiếng, buông thứ gì đó trong tay rồi lui xuống.
Phương Hàm bước vào, dường như vừa nghe thấy lời ta, nói ngay: "Nương nương, người người phải đối mặt, cũng không chỉ có Thẩm tiệp dư."
Ta gật đầu cười: "Cô cô yên tâm, trong lòng bản cung hiểu rõ."
Nàng thản nhiên cười, đưa tay đặt thứ gì đó lên bàn, rồi xoay người lại nói: "Nô tì dặn Ngự thư phòng chuẩn bị mấy món điểm tâm, nương nương qua đây dùng một chút."
Liếc nhìn điểm tâm trên bàn, ta cười lạnh một tiếng: "Bản cung nên chờ Thẩm tiệp dư dùng cùng, sợ là đêm qua nàng quá hồi hộp, không ngủ được, đương nhiên, cũng không ăn nổi gì hết."
--- -------
[1] 龙涎香 - Ambergris - Long tiên/diên hương. Là chất định hương để kéo dài thời gian tạo mùi thơm trên da người. Long diên hương tự nhiên thu được trên biển từ chất thải của loài cá nhà táng. Sau một thời gian vật vờ và phản ứng với các thành phần của nước biển, loại chất thải đặc biệt này rắn lại như một tảng xà phòng. Tìm kiếm và thu thập được long diên hương là rất khó, vì vậy chúng có giá hơn 10.000 USD/kg và ngành công nghiệp nước hoa luôn cần đến nó. Thời xưa người ta gọi nó là long diên hương, vì nghĩ nó là nước bọt của rồng. Người xưa đốt để xông hương, hoặc đeo theo người, hoặc làm hương liệu, dược liệu. (chữ tiên/diên (涎) nghĩa là nước miếng, nước bọt)
[2] Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết "Tiểu sử Nam Kha Thái Thú" của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc thế kỷ 9 công nguyên.
Một người tên Thuần Vu Phần, ngày thường thích uống rượu. Trong sân nhà ông có một cây hòe lớn rễ sâu cành rậm, một đêm giữa hè, trăng tỏ sao thưa, gió thổi hiu hiu, chỗ dưới cây hòe là một chỗ hóng mát tốt.
Nhân khi vui sinh nhật của mình, Thuần Vu Phần uống rượu say, nằm ngủ quên dưới cây hòe, mộng thấy mình bay lên không trung, vào một nơi có đề bảng: Đại Hòe An Quốc, được quốc vương nước ấy trọng dụng, gả công chúa cho, rồi được bổ đến làm Thái Thú đất Nam Kha, công danh thật hiển hách. Sau, Thuần Vu Phần cầm quân đánh giặc, chẳng may bị thua. Còn công chúa ở nhà bị đau bệnh chết. Vua nước Đại Hòe An nghi ngờ, rồi cách chức đuổi đi. Thuần Vu Phần buồn chán và uất ức, liền giật mình thức dậy, thấy mình đang nằm dưới gốc cây hòe, nơi cành cây phía Nam, nhìn lên thấy một con kiến chúa đang nằm trong một tổ kiến lớn.
Thuần Vu Phần nằm suy nghĩ về giấc mộng vừa qua của mình, chợt tỉnh ngộ, hiểu rằng nước Đại Hòa An là cây hòe lớn, cành cây phía Nam là đất Nam Kha, vua nước Đại Hòe An là con kiến chúa, dân chúng là toàn ổ kiến.
Thuần Vu Phần cảm câu chuyện trong mộng, tỉnh ngộ biết cảnh đời là ngắn ngủi, không định liệu được việc gì cả, bèn dốc lòng tìm đạo tu hành.
Trong văn chương thường dùng điển tích này với các từ ngữ: Giấc Nam Kha, giấc hòe, để chỉ cuộc đời là phù du mộng ảo; công danh phú quí như giấc chiêm bao.
Quyển 1 - Chương 82: Tặng nàng trâm ngọc
Edit: libraIme
Beta: Thỏ SN
Thẩm tiệp dư tới thật nhanh, chỉ mất một nén nhang đã thấy.
Thấy ta, vội vã hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Đàn phi nương nương!" Nàng ta cúi người, tiếp tục nói, "Vừa lúc thần thiếp cũng muốn qua Cảnh Thái cung trò chuyện cùng nương nương, không ngờ nương nương lại sai người đến mời thần thiếp rồi."
Ta nhếch mày, cười nói: "Vậy sao? Không ngờ bản cung và Thẩm tiệp dư lại có chung suy nghĩ."
"Thần thiếp không dám." Nàng ta cúi đầu, hai tay khẩn trương nắm lại.
Ta xoay người ngồi, nói với nàng ta: "Ngồi đi, bản cung có chuẩn bị ít điểm tâm, muốn nếm thử cùng Thẩm tiệp dư."
Nàng ta có chút kinh ngạc vụng trộm liếc nhìn ta, vội nói tạ ơn, sau đó ngồi xuống.
Ta không động tay, nàng ta cũng không dám động.
Thuận tay cầm một khối bánh phù dung, thần sắc của nàng có chút xấu hổ, cũng cầm theo một khối, nhưng chỉ cắn một miếng thật nhỏ. Ta nhìn qua bàn nhỏ bên cạnh, mở miệng nói: "Loại bánh lục tô này thật đúng như tên gọi, tất cả nhân bên trong đều là đậu xanh, Thẩm tiệp dư đã từng nếm thử chưa?"
Mặt của nàng ta biến sắc, vội vàng nói: "Tạ ơn nương nương, thần thiếp xưa nay không thích ăn đậu xanh."
"À?" Hơi cười nhạt, nàng ta thấy ta chưa động qua bánh lục tô, sợ ta hạ độc bên trong sao? Buồn cười, Tang Tử ta đâu phải là người ngu ngốc như vậy?
Thuận miệng nói: "Thẩm Tiệp Dư chẳng lẽ lại lo bản cung có ý định hạ độc?"
Rõ ràng thấy thân thể của nàng ta run lên, bỗng nhiên đứng dậy quỳ xuống nói: "Thần thiếp không dám!"
"Không dám?" Ta cười khẽ, đưa tay lấy một cái bánh lục tô, cắn một miếng, nhìn nàng ta, "Mùi vị khá ngon. Thẩm tiệp dư à, bản cung không làm việc vụng trộm, cũng không thích người khác làm việc vụng trộm sau lưng mình. Không biết, ngươi có hiểu rõ không?"
Vai của nàng ta run rẩy hơn trước, cắn môi lại, vẫn không chịu nhả ra.
Ta vừa tiếp tục dùng điểm tâm, vừa thờ ơ nói: "Muốn đấu, phải có bản lĩnh, Thẩm tiệp dư, ngươi chưa đủ thông minh. Thủ đoạn không cao minh, chỉ biết tự dồn bản thân mình vào chân tường."
"Nương nương!" Nàng ta hoảng sợ, hai mắt mở lớn nhìn ta, cánh môi run rẩy, "Nương nương thứ tội, thần thiếp chỉ là... thương cảm Dụ thái phi, bây giờ trong hậu cung chỉ có nương nương được sủng ái, cho nên... cho nên nương nương ra mặt, có thể giúp được Dụ thái phi. Hoàng thượng sủng ái nương nương, nhất định sẽ không làm khó dễ..."
Thật tốt, xem ra nàng ta cũng hiểu rõ ta đang nói cái gì.
Ta nhìn thẳng vào nàng ta, thủ đoạn không cao minh, nhưng là người cơ trí. Chỉ có điều hôm nay muốn đến lừa gạt ta, cũng là quá xem nhẹ ta rồi.
Ta cười lạnh nhạt: "Vậy sao? Nói như thế, bản cung thật đúng là phải thay Thái phi cảm tạ ngươi." Giơ tay lên đưa xuống, đem cây trâm ngọc đang cài trên tóc rút xuống, đi tới bên cạnh nàng ta. Đưa tay đem cây trâm cẩn thận gài lên đầu của nàng ta, "Thật là đẹp mắt, bản cung thay Thái phi tạ ơn ngươi, cây trâm ngọc này coi như là lễ vật tạ ơn."
Khuôn mặt Thẩm tiệp dư hoảng sợ đến mức tái nhợt, run run mở miệng: "Nhưng nương nương ... Đây là trâm ngọc Hoàng thượng ban cho người! Thần thiếp sợ là nhận không nổi." Nàng ta nói, tay muốn đưa lên gỡ xuống.
Ta nhanh tay nhanh mắt giữ tay nàng ta, không tỏ thái độ gì khác, nói: "Thế nào, Thẩm tiệp dư vẫn còn ghét bỏ bản cung sao? Hơn nữa, thứ bản cung đã cho đi sao có thể lấy lại được? Người không biết lại nói bản cung keo kiệt."
"Nương nương..."
Ta đứng thẳng dậy, nói tiếp: " Hôm nay bản cung đem cây trâm ngọc này tặng cho ngươi, sau này mỗi ngày ngươi hãy mang nó. Bản cung nhìn thấy nó rất hợp với ngươi, ngươi mang nó, càng làm lộ ra làn da trắng nõn của ngươi.Thực sự là đồ đẹp hợp với người."
Vẻ hoảng sợ trong mắt nàng ta càng lúc càng đậm, chỉ có điều sau một lát, lại chậm rãi biến mất. Trên mặt Thẩm tiệp dư thấp thoáng ý cười, nàng ta nhìn ta, bắt đầu có chút vui mừng, mở miệng nói: "Nương nương, thần thiếp tạ ơn nương nương! Khí phách của nương nương quả thật khiến thần thiếp ngưỡng mộ, nương nương có thể đối với thần thiếp như vậy, thần thiếp sau này nhất định dốc hết khả năng, phụ tá nương nương!"
Ban đầu, nàng ta cho rằng ta làm như vậy là muốn lôi kéo nàng ta.
Ta vốn chẳng ghét gì nàng ta, chỉ là hiện tại...
Ta ghét nhất bị đưa ra đầu gió thế này, cũng như những người gió chiều nào xoay theo chiều ấy.
Chẳng buồn nhìn lại, ta cười lạnh: "Bản cung sao dám chịu sự phụ tá của ngươi! Bản cung hôm nay chỉ đơn thuần mời Thẩm tiệp dư sang đây cùng bản cung dùng điểm tâm mà thôi, e là Thẩm tiệp dư đã nghĩ nhiều rồi."
Nàng ta vừa rồi có thể dễ dàng nghiêng về phía ta như thế, khó tránh khỏi một ngày kia, nàng ta sẽ lại phản bội ta. Người như vậy, ta sao dám dùng?
Nghe vậy, vừa rồi thần sắc nàng ta còn mừng rỡ, trong nháy mắt trở nên xám xịt, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.
A, bây giờ đã biết sợ rồi sao?
Nàng ta không nói, ta cũng biết. Nàng ta chỉ là một tiệp dư nhỏ nhoi, muốn ra tay với ta, phía sau nhất định phải có chỗ dựa vững chắc. Mà chỗ dựa vững chắc này, chắc chắn là Diêu thục nghi.
Nếu không khi ở Hi Ninh cung nàng ta đã chẳng một tiếng 'Tỷ tỷ', hai tiếng cũng 'tỷ tỷ' với Diêu thục nghi, với ta lại là một tiếng "Nương nương", ta cũng đã kết luận quan hệ của các nàng không hề đơn giản.
Chờ Diêu thục nghi nhìn thấy cây trâm ngọc gắn trên đầu nàng ta, chắc chắn sẽ xa cách, thậm chí xem thường nàng ta. Bởi vì nàng ta cho rằng người kia đã là người của ta. Đáng tiếc, người như vậy, ta sẽ không thèm.
Cũng có thể, sẽ không giữ lại cho người khác.
Cho nên ta sẽ khiến cho nàng ta cô độc sống qua ngày.
Ta muốn xem số mệnh của Thẩm tiệp dư sẽ ra sao.
Quyển 1 - Chương 83: Tuyết tan
Edit: libraIme
Beta: Thỏ SN
Ngày hôm sau, khi ta đang uống trà trong đình viện, thấy Phương Hàm trở về, đi tới bên trái ta, khẽ nói: "Nương nương, nghe nói Thẩm tiệp dư điên rồi."
Tay sờ viền chén, ta cười lạnh một tiếng, điên nhanh vậy sao?
"Nương nương, nô tì rót thêm trà cho người nhé?" Vãn Lương tưởng trà trong chén của ta đã lạnh, vội vàng đưa tay tiếp lấy chén trà trong tay ta.
Ta phất tay, đặt chén trà trên bàn đá, đứng lên nói: "Không cần, bản cung hơi mệt, trà này cũng không uống nữa, bỏ đi."
"Vâng." Vãn Lương nhanh nhẹn dọn sạch mọi thứ trên bàn đá, cung kính lui xuống.
Ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện, tuyết trắng đã bay đầy trời. Khắp bầu trời những bông tuyết bạc bay lượn, dường như vùi lấp tất cả mọi màu sắc khác trong hoàng cung.
Bất giác đưa tay ra phía trước, bông tuyết lạc rơi vào trong lòng bàn tay, trong nháy mắt đã tan, chỉ còn lưu lại một chút cảm giác lạnh giá. Cảm giác ấy lan từ lòng bàn tay tới tận đáy lòng.
Chẳng biết vì sao, ta bỗng nhiên lại nghĩ tới Dụ thái phi vẫn đang bị bệnh trong cung của bà. Trái tim khẽ nhói lên một cái, điên rồi sao? Ta không nên nhớ tới việc này nữa.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
"Cô cô, ngươi nói tuyết sẽ rơi tới khi nào?" Lẩm bẩm khẽ hỏi.
Tiếng Phương Hàm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến: "Nhìn cảnh tuyết hôm nay, e là tuyết còn rơi một thời gian dài nữa. Nô tì vào cung lâu vậy rồi mà cũng chưa từng thấy tuyết rơi lớn thế này bao giờ. Nương nương nếu thấy lạnh, nô tì đi lấy lò sưởi tới."
Khẽ lắc đầu, rất lạnh, nhưng ta không cần lò sưởi.
Trận tuyết này, quả nhiên rơi rất lâu. Thời gian gián đoạn, sợ là cũng khoảng mười hay mười lăm ngày, ta dù chưa từng tính kỹ, nhưng nhẩm tính cũng cảm thấy rất lâu rồi.
Từ sau đêm hôm đó, Hạ Hầu Tử Khâm chưa từng ghé lại Cảnh Thái cung của ta lần nào nữa.
Nghe nói ở phương bắc tuyết rơi nghiêm trọng, khắp nơi tấu chương của quan viên dâng lên rất nhiều, mỗi ngày hắn đều phải ở lại Ngự thư phòng cho đến khuya. Không biết vì sao, ta bắt đầu lưu tâm tin tức của hắn.Ta thậm chí còn thấy có chút đau lòng khi hắn làm việc vất vả.
Tuyết rơi thật lâu, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt nơi hậu cung lại có thể yên bình một cách kỳ lạ.
Đã lâu ta không gặp Thiên Phi và Thiên Lục, đến Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu thỉnh thoảng gặp phải Thư quý tần và Diêu thục nghi, các nàng vẫn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn trò chuyện vui vẻ như trước.
Nhưng Thái hậu đối với ta, dường như trở nên thờ ơ lạnh nhạt hơn, không còn có cảm giác thân thiết như ngày xưa. Có khi lại tận lực xa lánh, nhìn ta với ánh mắt ngày càng khó chịu, thậm chí còn hơi tức giận.
Ta biết đều là vì Dụ thái phi.
Mặc kệ ta bù đắp thế nào, nhưng Diêu thục nghi cuối cùng đã thắng ván này.
Ngày qua ngày, lại hơn một tháng trôi qua, ta tính toán đã gần đến tháng mười hai rồi. Thời tiết cuối cùng đã có chuyển biến tốt đẹp, tuyết đọng các nơi cũng đã bắt đầu tan rã. Mặt trời lên, nhìn từ xa xa, tuyết phản chiếu ánh sáng ngũ sắc, trông rất đẹp mắt.
Khi ta và Phương Hàm đi tới cửa Cảnh Thái cung, xa xa nhìn thấy mấy cung nữ đang túm tụm lại với nhau, líu ríu nói chuyện gì đó. Khuôn mặt tất cả các nàng đều ửng hồng, cười ngượng ngùng.
Ta khẽ nhíu mày, Phương Hàm ở phía sau ta nói: " Ngự lâm trong cung mở rộng quân số, nghe nói đã chuẩn bị rất lâu, có lẽ là đã tuyển quân nhiều ngày rồi."
Ta gật đầu, không trách được các cung nữ này lại hưng phấn như vậy. Quả thật là nữ nhi nào mà chẳng tơ tưởng chuyện yêu đương? Nghĩ đến lại thấy trong lòng có chút bi thương, cung nữ không được phép nói chuyện yêu đương. Cho dù trong lòng có ngưỡng mộ, cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt!
Ta sớm đã không còn là cung nữ, thế nhưng, phu quân của ta đang ở đâu?
Hạ Hầu Tử Khâm?
Nhưng, ta với hắn, tuy gần, nhưng cũng vô cùng xa cách.
Từ từ thu hồi tâm tư, để Phương Hàm đỡ tay bước lên loan kiệu.
Khi kiệu vừa hạ xuống, nghe Phương Hàm thấp giọng nói: "Nương nương muốn tuyên thái y, phái Tường Hòa, Tường Thụy đi tuyên là được, cần gì phải tự mình đến Thái y viện?"
Hai tay bất giác nắm chặt, ta không nhìn nàng, chỉ trầm giọng nói: "Khởi kiệu." Nàng sẽ không biết, không phải ta muốn tuyên thái y cho ta, mà muốn tuyên cho Tô Mộ Hàn...
Quyển 1 - Chương 84: Ta đố kị
Edit: libraIme
Beta: Thỏ SN
Các thái y thấy ta, mặt lộ vẻ lo sợ. Bọn họ có lẽ còn nhớ rõ hai tháng trước ta tuyên một thái y đến Vĩnh Thọ cung khám và chữa bệnh cho Dụ thái phi, cuối cùng thái y đó bị Thái hậu cách chức xét xử.
Xem ra hôm nay, ta đến Thái y viện đều làm bọn họ nghe tin đã sợ mất mật.
Tôn thái y quỳ gối trước mắt ta, cúi đầu nói: "Nương nương thứ tội, không có sự cho phép của Hoàng thượng, thần không thể tự ý ra ngoài cung khám và chữa bệnh được."
Ta im lặng không nói, hóa ra là dùng Hạ Hầu Tử Khâm để làm cớ.
Từ thái y viện đi ra, ta không vào loan kiệu, do dự có nên đi tìm Hạ Hầu Tử Khâm hay không.
Phương Hàm nhìn ra được suy nghĩ trong lòng ta, ngần ngại nói: "Nương nương, có câu này nô tì không biết có nên nói hay không."
Ta liếc nhìn nàng một cái, ý bảo nàng cứ nói.
Nàng hạ giọng: "Nương nương, cây to đón gió*, nhất là còn đang ở giữa chốn hậu cung. Nếu là người không quan trọng, nương nương chỉ nên tôn kính chứ đừng gần gũi." Ngữ điệu của nàng nhàn nhạt, nhưng mỗi chữ mỗi câu nói ra đều vô cùng kiên định.
*树大招风/ shù dà zhāo fēng/:cây càng to đón gió càng lớn. Ví dụ như là mục tiêu càng lớn càng gây được sự chú ý, cũng tương tự như người có tiền tài hoặc nổi tiếng thường bị người khác chú ý và gây phiền phức
Thông minh như nàng, đúng là biết ta và người đó có quan hệ vô cùng thân thiết. Sở dĩ ta muốn tuyên thái y, nhất định không phải vì người của Tang gia. Nếu đã không phải người nhà, tất nhiên có thể bị phân thành loại người không quan trọng.
Thế nhưng, với ta mà nói, Tô Mộ Hàn không phải là người không quan trọng.
Ta khẽ lắc đầu: "Bản cung biết cô cô lo lắng, bản cung có được hôm nay cũng là nhờ công tri ngộ của tiên sinh. Huống chi trước khi tiến cung bản cung từng hứa với tiên sinh, nếu sau này ổn thỏa nhất định sẽ mời thái y tốt nhất chữa bệnh cho người."
Phương Hàm sắc mặt không đổi, giọng nói vẫn như trước: "Nô tì cả gan, chẳng hay nương nương có biết tiên sinh nhiễm bệnh gì không?"
Bệnh gì...
Không biết, nàng nói như thế, ta dường như lại nhìn thấy tấm màn mỏng quen thuộc ngày ấy, bóng dáng gầy gò, bên tai vang lên tiếng ho khan kịch liệt của y.
Tay hơi nắm chặt, cố gắng giữ cho ngữ điệu có vẻ bình tĩnh: "Tiên sinh nói người hồi nhỏ bị sốt cao, ảnh hưởng đến phổi, cho nên ho mãi mà không khỏi được."
Phương Hàm cúi đầu: "Đã như vậy, nương nương nên biết, thứ bệnh ấy không có thuốc nào chữa được."
Ta vội vàng lắc đầu: "Thái y trong cung cũng không được sao? Y thuật của bọn họ cao minh như vậy, cũng không được sao?"
"Nương nương..." Phương Hàm bỗng nhiên đưa mắt nhìn ta, đôi mắt bình tĩnh của nàng bỗng bắt đầu nổi lên một tia lay động, nhỏ giọng nói, "Nương nương nếu đã quyết tâm như vậy, khi cầu xin Hoàng thượng, ngàn vạn lần không thể thất lễ như thế này được."
Ta giật mình sợ hãi, trong lòng rung động, ta vừa rồi... rất thất lễ sao?
Đúng vậy, nếu như ở trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm, ta ngàn vạn lần không được như vậy. Hắn là người trời sinh tính đa nghi, không chừng sẽ gây ra tai họa cho Tô Mộ Hàn.
Định thần lại, mỉm cười với Phương Hàm, thật tốt, nàng lúc nào cũng có thể bình tĩnh. Điểm này, ta còn chưa thể theo kịp nàng.
"Bây giờ nương nương muốn đi Thiên Dận cung sao?"
Ta suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu. Ta không biết khi gặp Hạ Hầu Tử Khâm, phải nói như thế nào.
Hai người cứ đi không mục đích, bất tri bất giác đã tới Lam Hồ. Đã không còn tuyết trắng bao trùm, nước trong hồ trở nên xanh biếc. Gió nhẹ nhàng thổi qua, khẽ cuộn lên những gợn sóng lăn tăn dập dờn. Trong hồ có cây cầu dài chín khúc cong cong uốn lượn, đình trung tâm giống như đôi cánh chim chao trên mặt nước, nhẹ nhàng như muốn được bay lên.
Khi trấn tĩnh lại, xa xa nhìn thấy một thái giám đứng ở phía trước. Ta tập trung nhìn vào, chính là Lưu Phúc! Tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ, hắn ở đây, vậy có thể Hạ Hầu Tử Khâm cũng ở đây chăng?
Nghĩ như vậy, nhịp bước dưới chân bất giác cũng nhanh hơn.
Tới gần, ta đang định lên tiếng. Bỗng nhiên phía sau hòn giả sơn truyền đến tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của một nữ tử, sau đó một bóng dáng mảnh mai đột nhiên chạy đến.
"Thuần nhi, nàng ngày càng lớn mật." Hắn cười đuổi theo, không phát hiện bên cạnh có hơn một người.
Ta ngây dại.
Bởi vì câu nói "Thuần nhi" của hắn khiến ta đố kị. Hắn từ trước đến nay chỉ gọi ta là "Đàn phi", chưa bao giờ gọi tên của ta. Nhưng hắn lại gọi nàng là "Thuần nhi".
Thuần nhi, Thuần nhi, thật là dễ nghe.
Đây là lần đầu tiên, ta đố kị với Diêu thục nghi.
Quyển 1 - Chương 85: Thủ đoạn của Thiên Phi
Edit: libraIme
Beta: Thỏ SN
Lưu Phúc đứng một bên trong lúc lơ đãng trông thấy ta, vội vàng cúi thấp đầu quy củ nói: "Nô tài tham kiến Đàn phi nương nương!"
Hạ Hầu Tử Khâm dường như hơi chấn động, quay đầu, lông mày khẽ nhăn lại. Ta định thần, vội nói: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
"Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!" Phương Hàm ở phía sau ta cung kính thi lễ.
Hắn chỉ hơi giật mình, rồi tiếp tục nói: "Miễn lễ, Đàn phi sao lại tới đây?"
Diêu thục nghi hơi thu lại ý cười, tiến lên hành lễ với ta. Ta chỉ nói: "Thần thiếp rỗi rãi, nên đi đó đây một chút, không ngờ lại quấy nhiễu nhã hứng của Hoàng thượng và Diêu thục nghi."
Diêu thục nghi dựa vào hắn, hơi mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Nương nương nói như thế, thần thiếp không đảm đương nổi."
Trong lòng ghen ghét dữ dội, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì chỉ cười. Hắn khẽ nhẹ tay đem nàng ta đẩy ra, đi về phía ta. Chăm chú nhìn, một lát sau, khẽ hỏi: "Đàn phi có tâm sự gì?"
Ta ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn. Khóe miệng của hắn khẽ cong lên, áp sát nói bên ta: "Trẫm thật tò mò, cho tới bây giờ chưa từng thấy ánh mắt này của nàng?"
Cái gì, ánh mắt gì cơ chứ?
"Nàng đang lo lắng điều gì? Hay lo lắng cho ai?" Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ta, hắn vừa nói vừa cười hỏi.
Ta bỗng nhiên nhớ tới đêm đó hắn nói với ta, hắn nói đừng bao giờ nghĩ đến chuyện lừa gạt hắn.
Đã như vậy, ta liều đánh cuộc một ván. Dù sao chuyện của Tô Mộ Hàn, sớm muộn ta cũng phải nói với hắn. Xem ra nên thuận theo tự nhiên, nếu hắn đã hỏi, chi bằng ta cứ nói thẳng.
"Hoàng thượng, thực ra..."
Ta vừa mở miệng, đột nhiên nghe thấy phía không xa phía bên phải truyền đến tiếng kêu sợ hãi của cung nữ: "Tiểu chủ! Tiểu chủ người làm sao vậy? Tiểu chủ!"
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, thấy một cung nữ đang khom lưng đỡ lấy một nữ tử, tiếp theo nàng lại bảo: "Người đâu! Người đâu!Có ai không?"
Ta nhìn thoáng qua Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ thấy hắn liếc nhìn Lưu Phúc một cái, Lưu Phúc vội vàng chạy đến. Sự không hài lòng hiện rõ trên mặt của Diêu thục nghi vốn vẫn lặng lẽ đứng ở phía sau chúng ta.
Không bao lâu sau, nghe tiếng Lưu Phúc truyền đến: "Hoàng thượng, là Phi tiểu viện ở Huyễn Nhiên các!"
Ta chỉ cảm thấy trong đầu "ong" một tiếng, Thiên Phi.
Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm khẽ biến, vừa đi nhanh qua vừa kêu: "Tuyên thái y!"
Ta cắn răng nhìn, trong lòng nổi giận, Thiên phi à Thiên phi, ta quả nhiên đã xem thường nàng ta. Không nghĩ tới nàng ta là người đầu óc đơn giản như vậy, nhưng cũng có thể nghĩ ra biện pháp thu hút ánh mắt hắn? Hoàng cung lớn như vậy, hết lần này tới lần khác ở trước mặt hắn té xỉu, không phải là quá khéo sao?
Bên tai truyền đến tiếng Diêu thục nghi: "Nương nương, không bằng chúng ta cũng qua đó nhìn một chút." Nàng ta nói, rồi bước lên trước. Ta phẫn nộ nhìn, trong lòng cười nhạt, trong cung này, thật đúng là vĩnh viễn không thái bình được!
Huyễn Nhiên các.
Các thái y vội vã tiến vào khám bệnh cho Thiên phi. Ta đứng ở trong sảnh, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nếu Thiên Phi giả bệnh, làm sao thoát khỏi con mắt của thái y?
Trong chốc lát, nhìn thấy Thiên Lục hoang mang khẩn trương chạy vào, nhìn thấy ta, trên khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng có một chút xấu hổ. Hành lễ với ta và Diêu thục nghi, sau đó vội vàng kéo cung nữ của Huyễn Nhiên các hỏi: "Tiểu chủ các ngươi làm sao vậy?"
Cung nữ lại càng hoảng sợ, vội nói: "Thái y đang ở bên trong thăm bệnh cho tiểu chủ."
"Đang êm đẹp, làm sao lại đột nhiên té xỉu?" Trên mặt Thiên Lục vẫn hoảng sợ như trước, liên tục lôi kéo cung nữ để hỏi.
Ta lạnh lùng nhìn, thực sự là tỷ muội tình thâm, còn nói ta cũng là tỷ muội của nàng, nhưng chưa từng thấy nàng đối xử với ta như vậy.
Một lúc lâu sau, mới thấy thái y từ bên trong đi ra, trên mặt tràn đầy ý cười. Sau đó, một cung nữ mừng rỡ chạy đến, hào hứng nói: "Thật tốt quá! Hóa ra là tiểu chủ mang long thai!"
Ta vội vàng quay đầu, mở tròn hai mắt nhìn nàng.
Nàng nói cái gì?
Mang long thai?
Diêu thục nghi hiển nhiên cũng giật mình không kém, vốn dĩ đang ngồi nhàn hạ, vội vã đứng lên, sắc mặt trở nên rất khó coi. Chiếc khăn trong tay siết lại càng chặt, rõ ràng đang nổi giận.
Quyển 1 - Chương 86: Mới đó đã muốn sai bảo ta (I)
Edit: moon_flower
Beta: Kim NC
Trên mặt Thiên Lục hiện rõ sự vui vẻ, cầm lấy tay cung nữ vội hỏi: "Thật sao? Ngươi nói thật chứ? Tỷ tỷ của ta... Tỷ tỷ của ta thật sự mang long thai?"
Cung nữ gật đầu liên tục, cười nói: "Đương nhiên là thật, thái y mới khám xong ạ!"
Ta chỉ cảm thấy ngực bị nghẹn lại, không thể nào thở nỗi, cả người loạng choạng chừng như sắp ngã. Phương Hàm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy ta, nhỏ giọng nói: "Nương nương đứng cho vững!"
Ta đẩy tay nàng ra, lúc quay người lại, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Diêu thục nghi đang nhìn thẳng vào ta, rồi bỗng nhiên lộ ra nụ cười thích thú. Lòng hơi chùng xuống, phải rồi, sao ta không được bình tĩnh như nàng ta chứ?
Nàng thấy ta quay đầu, khẽ cười nói: "Có cần truyền thái y khám cho nương nương không?"
"Không cần." Ta nghiến răng nói.
Ngược lại nàng ta cũng không châm chọc thêm, chỉ nói: "Vậy không bằng nương nương cùng thần thiếp vào thăm Phi tiểu viện, à không, e rằng nàng sẽ rất nhanh không còn là tiểu viện nữa!" Nàng ta nói xong, đi qua ta. Trên mặt nàng ta, sớm đã thu lại vẻ kinh ngạc, thay bằng nụ cười bình thường.
Thiên Lục liếc nhìn ta, vội chạy theo.
Ta chần chờ, cuối cùng, cất bước tiến lên.
Cung nữ cẩn thận kéo rèm che, nghiêng người dẫn chúng ta vào, lại ngay ngắn đứng sang bên cạnh, yên lặng đến mức không nghe thấy tiếng hít thở.
Thân ảnh khoác áo màu vàng sáng chói ngồi bên giường Thiên Phi, ngay cả khi chúng ta tiến vào, hắn cũng chưa từng ngoảnh lại. Hắn kéo tay nàng ta, mỉm cười nói: "Phi nhi có cốt nhục của trẫm, sau này không được bất cẩn như vậy nữa, không quý trọng thân thể của mình như thế thì làm sao khỏe được?"
Thiên Phi ngượng đỏ mặt, trong mắt khó nén nỗi sự hưng phấn. Một tay nàng ta tự nhiên đặt trên bụng, hai gò má đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng, sau này thần thiếp nhất định chú ý."
Ta gần như giận đến muốn ngất xỉu, Thiên Phi đầu óc đơn giản, lại có vận may tốt như thế.
Diêu thục nghi bên cạnh tiến lên cười nói: "Bây giờ tốt quá, muội muội mang long thai, Hoàng thượng càng yêu thương muội, thật chỉ muốn ở bên cạnh muội thôi!"
Lúc này Thiên Phi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt từ người Diêu thục nghi chậm rãi chuyển sang ta, thoáng sửng sốt, tiếp đó lộ ra vẻ đắc ý. Nàng cúi đầu nhìn bụng mình, rồi cười nói: "Hai vị nương nương đích thân đến thăm thần thiếp, thần thiếp thật áy náy."
Quyển 1 - Chương 87: Mới đó đã muốn sai bảo ta (II)
Edit: Moon_flower
Beta: Kim NC
Ta tiến lên phía trước, mở miệng nói: "Phi tiểu viện mang long thai, chuyện vui lớn như vậy, chúng ta tất nhiên phải đến chúc mừng tiểu viện rồi!"
Đáy mắt nàng chỉ có sự khinh thường, nhưng lại cười nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, nũng nịu nói: "Hoàng thượng, thần thiếp đột nhiên thấy đói bụng, người dùng chút điểm tâm với thần thiếp được không?"
"Được." Hắn đáp nhanh, giọng điệu cưng chiều, tiếp đó quay đầu kêu, "Lưu Phúc..."
"A, Hoàng thượng." Thiên Phi ngắt lời hắn, đột nhiên lộ vẻ lúng túng, chần chờ một lát mới nói, "Thần thiếp có một thỉnh cầu quá đáng..." Vừa nói, ánh mắt lại nhìn về phía ta.
Bàn tay giấu trong tay áo rộng hơi nắm chặt, ta nghĩ, ta đại khái biết được nàng muốn nói gì.
"Yêu cầu gì?" Hạ Hầu Tử Khâm hỏi.
Nụ cười trên khóe miệng Thiên Phi ngập tràn vẻ đắc ý, nói: "Ngày xưa khi Đàn phi nương nương ở Huyễn Nhiên các, thần thiếp thích ăn nhất là điểm tâm nương nương làm, nhưng bây giờ thân phận nương nương không còn như trước, thần thiếp không có phúc được ăn nữa..." Nàng ta cố ý không nói hết, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nàng ta vội vàng muốn làm ta khó xử, cố ý phô bày thân phận cung nữ trước kia của ta, còn bịa ra điểm tâm gì đó. Có trời mới biết, ta nào có biết làm điểm tâm? Chẳng qua muốn người có địa vị cao hơn là ta uốn mình xuống mà hầu hạ nàng ta, mang long thai, nàng ta nghĩ mẹ sang nhờ con, sau đó, từng chút một chỉnh đốn ta.
Hạ Hầu Tử Khâm cũng nhìn về phía ta, lạnh nhạt nói, "Đàn phi nàng xem..."
Hắn cũng không nói thẳng ra, ra vẻ rộng rãi muốn ta tự lựa chọn, thực ra, ta được lựa chọn sao? Cười khổ trong lòng, ta thẳng người nói: "Phi tiểu viện đã muốn ăn, thần thiếp đương nhiên sẵn lòng làm. Có điều, ngày trước tay nghề của thần thiếp không giỏi, may mà Lục mỹ nhân không tránh cứ, đã hết lòng chỉ bảo thần thiếp. Bây giờ thần thiếp lâu ngày không làm, e rằng không quen tay, chẳng hay có thể mời Lục mỹ nhân cùng làm không?"
Nghe vậy, mặt Thiên Phi biến sắc.
Ta cười, ngươi có thể bịa chuyện, sao ta lại không?
Không ngờ Thiên Lục thong thả đáp: "Hoàng thượng, thần thiếp bằng lòng."
Hạ Hầu Tử Khâm lại không nhìn Thiên Lục, chỉ nhìn ta. Trong đôi mắt màu đen thấp thoáng phát ra chút ánh sáng chói mắt, một lúc sau, khẽ cười nói: "Trẫm cũng chưa được nếm điểm tâm nàng làm, trẫm rất chờ mong."
Ta hơi giật mình, vì sao ta cảm thấy chờ mong trong lời hắn, có thâm ý khác?
Hơi lắc đầu, cùng Thiên Lục lui ra ngoài.
Quyển 1 - Chương 88: Đối với nàng, ta vô cùng căm hận (I)
Edit: Moon_flower
Beta: Kim NC
Ngự thiện phòng.
Thiên Lục chuyện gì cũng tranh trước ta, cuối cùng, ta không động tay vào việc gì, chỉ nhìn nàng ta làm. Thế nhưng nàng ta không một lời oán thán, làm rất nghiêm túc.
Tuy đang là mùa đông nhưng nhiệt độ trong Ngự thiện phòng rất cao. Trán chảy mồ hôi lấm tấm, nàng ta chỉ nhẹ giơ ống tay áo lên lau đi, rồi lại tiếp tục làm việc.
Thiên Lục bưng điểm tâm chín bốc hơi nghi ngút đi ra, ta định giơ tay đón, nàng cuống quít nghiêng người, cúi đầu nói: "Cứ để cho thần thiếp làm đi ạ, tránh cho nương nương bị dơ y phục. Lát nữa khi trở về, thần thiếp sẽ nói đều là nương nương làm, thần thiếp chỉ trợ giúp mà thôi."
Nói hay lắm, mọi việc đều do nàng làm, công lao lại để ta hưởng.
Nhưng ta không động lòng, cũng không cảm kích.
Cười khẩy một tiếng nói: "Ngươi sợ bản cung đến thế sao? Sợ bản cung hạ độc trong điểm tâm?" Nếu không, vì sao từ đầu đến cuối, không cho ta động vào lấy một chút?
Sau đó lại cảm thấy buồn cười, Thiên Lục ngốc quá, không ngờ còn thực sự ngây thơ? Hôm nay Thiên Phi cố ý làm ta khó xử, trước mặt Hoàng thượng đòi ta làm điểm tâm, ta làm sao dám động thủ? Ta phải kéo nàng theo, ấy là sợ Thiên Phi lấy chuyện ta làm điểm tâm mà gây sự. Cho nên không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, kéo Thiên Lục theo. Các nàng tỷ muội tình thâm, chắc không phải ngay cả Thiên Lục mà nàng ta cũng hại chứ?
Bây giờ nàng ta mang long thai, nàng ta sợ ta, ta còn sợ nàng ta hơn!
Nghe vậy, Thiên Lục giật mình. Một lúc lâu sau, mới ngượng ngùng cười nói: "Nương nương nghĩ đi đâu thế, người cũng là con gái nhà họ Tang, sao có thể làm chuyện như thế." Nàng ta vừa nói, vừa cẩn thận đem điểm tâm cất vào trong hộp đựng.
Trong lòng đột nhiên nổi giận, ta giơ tay hất đổ hộp điểm tâm. Điểm tâm mới làm xong, "rầm" một tiếng, rơi hết xuống đất. Nàng ta hoảng sợ, kinh hãi lùi lại nửa bước.
Không hiểu sao, ta ghét bộ mặt ấy của nàng ta. Một dạng nhân từ nhân nghĩa, dường như tấm lòng hiền hậu vô cùng. Nhưng lại cố ý hoặc vô tình nhắc nhở thân phận của ta. Giống như các nàng, đều là con gái của nhà họ Tang.
Ta hận.
Có lẽ, là một kiểu ghen tị.
"Nương nương!" Nàng kinh ngạc nhìn ta.
Quyển 1 - Chương 89: Đối với nàng, ta vô cùng căm hận (II)
Edit: Moon_flower
Beta: Kim NC. 𝙏r𝗎yệ𝑛 hay l𝗎ô𝑛 có 𝘵ại ﹏ 𝙏RUM𝙏RU𝑌ỆN.𝘷𝑛 ﹏
Ta lạnh lùng nói: "Sao, muốn đi tố cáo à? Bản cung cố ý hất đổ đấy!"
Nàng ta ngây ngẩn cả người, một lúc sau, một lần nữa để hộp đựng lên bàn, quay người nói: "Chẳng qua là sơ ý đánh đổ hộp điểm tâm thôi, không sao, thần thiếp làm lại là được."
"Tang Thiên Lục!" Ta nhịn không được gào lên, tức đến mức run rẩy cả người. Nàng ta ra vẻ nhân từ, ra vẻ độ lượng, ta lại...
Nàng ta không nhìn ta, cũng không để ý tới sự phẫn nộ của ta, chỉ lạnh nhạt nói: "Nương nương đợi thêm lát nữa, thần thiếp làm lại phần khác, xong ngay đây."
Hai tay nắm chặt lại, vì sao, nàng ta có thể không gợn sóng cũng không hề sợ hãi!
Đến tận lúc ra khỏi Ngự thiện phòng, ta không nói với nàng ta một câu nào nữa. Không hiểu sao, ta đột nhiên kích động, muốn tiến lên cho nàng ta vài cái bạt tai. Nàng ta đối xử với Thiên Phi như thế, thật sự đáng sao?
Nay Thiên Phi mang long thai, mà nàng ta, vẫn chưa được sủng ái. Lẽ nào nàng ta thật sự, không ghen tị chút nào sao?
Chẳng lẽ, như thế mới là tỷ muội?
Lắc mạnh đầu, rốt cuộc ta nghĩ vớ vẩn gì thế?
Trở về Huyễn Nhiên các, từ xa nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phương Hàm, không hiểu sao, trong lòng bỗng chốc không còn rối loạn nữa.
Đi vào, mới biết Thái hậu cũng đến. Trên mặt bà tràn ngập niềm vui, Hạ Hầu Tử Khâm chưa có con nối dõi, tin Thiên Phi có thai được cho là tin vô cùng tốt lành. Chẳng trách Thái hậu đến nhanh thế.
"Thái hậu vạn phúc!"
Ta và Thiên Lục cùng cúi người hành lễ với bà.
Thái hậu không nhìn chúng ta, chỉ nhẹ gật đầu, quay về phía Hạ Hầu Tử Khâm nói: "Sau này Phi tiểu viện cần phải dưỡng thai cho tốt, Huyễn Nhiên các này nhỏ quá, vả lại cảnh trí cũng không đẹp, Hoàng thượng tính sao?"
Hắn cười gật đầu: "Mẫu hậu nói phải, vừa rồi trẫm cũng đang nghĩ về việc này. Trẫm muốn tiến phong Phi nhi thành thuận nghi, còn về nơi ở, không bằng tùy ý mẫu hậu chọn đi."
Từ tiểu viện ngũ phẩm tiến phong lên thuận nghi tứ phẩm, như thế đã là vượt cấp, trên mặt Thiên Phi nhuốm nụ cười rạng rỡ, đang định tạ ơn, chợt nghe Thái hậu nói: "Thực ra ai gia thấy Hoàng thượng nên sắc phong nàng làm phi, Hoàng thượng lên ngôi ba năm chưa có con nối dõi, nay có đại hỉ lớn như vậy, phong phi cũng không quá đáng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro