Chương 11: Mưa
Trong tiếng mưa rơi, Zapihha lại thấy mình đang ở trong vòng tay của người mẹ thân yêu.
"Mẹ, vì sao mẹ lại thích mưa thế ạ?"
Zapihha hỏi mẹ.
"Vì mưa rất đẹp."
Mẹ anh mỉm cười, dịu dàng đáp.
Vào những ngày mưa, Zapihha thường cùng mẹ ngồi trên ban công và nhìn xuống vườn hoa trong khuôn viên khu biệt thự. Những giây phút ấy sao bình yên quá đỗi, mẹ anh vẫn hay kể cho anh nghe những câu chuyện cổ tích về mưa, và chất giọng êm dịu ấy dường như vẫn còn khẽ ngân lên bên tai anh cho đến tận bây giờ.
Nhưng...
Khi tỉnh giấc, anh chỉ còn lại một mình thôi, một mình trong tiếng mưa rơi.
Zapihha chầm chậm ngồi dậy khỏi giường. Nhìn ra khung cửa kính, trời đang dần rạng sáng. Mưa vẫn rơi không dứt. Anh đứng lên và bước về phía cỗ máy thời gian. Không thể chờ đợi thêm nữa, anh muốn được trở về bên mẹ anh ngay lúc này!
Cỗ máy đang được kích hoạt, một hệ thống phức tạp và cực kì tinh vi. Zapihha đứng vào một chiếc bục tròn, xung quanh đó là 4 cây cột lớn sáng rực những tia lửa điện. Anh đeo vào cổ tay chiếc đồng hồ thời gian và chỉnh tới thời điểm ngày 28- 2- 2008.
Cả cỗ máy đồ sộ đang rung lên, 4 cây cột càng trở nên sáng chói. Zapihha nhắm mắt lại, anh bắt đầu cảm nhận một sức nóng khủng khiếp đang lan truyền từ chiếc bục ra khắp thân thể mình... Cả người anh đang chìm trong ánh sáng... Tiếng mưa dần trở nên xa xăm...
Nhưng rồi...
Tất cả vụt tắt.
Và căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Zapihha quỳ xuống, đầu anh cúi gục. Vậy là... lại thất bại rồi... Để có thể dịch chuyển anh vào đường hầm thời gian, cỗ máy cần một nguồn năng lượng rất lớn mà nguồn điện bình thường không đủ sức đáp ứng...
...
Zapihha bỏ ra khỏi phòng, anh đi thất thiểu như một bóng ma trong khu biệt thự rộng lớn. Ra tới bên ngoài, anh cứ thế đi thẳng vào những làn mưa. Anh tiến ra đường phố, và cứ đi, đi mãi trong vô định.
Mái tóc ướt cùng chiếc sơ mi đẫm nước, ánh mắt anh hướng về xa xăm, và đôi chân anh cứ chậm rãi bước về phía trước mà chẳng cần biết mình đang đi về đâu nữa. Mọi khung cảnh đều nhạt nhòa đi trong mắt anh, lúc này anh chỉ còn cảm nhận được sự mát lạnh của những hạt mưa đang chạm lên da thịt, làm vơi dịu đi nỗi nhớ mênh mang trong trái tim.
Những hạt mưa trong veo rơi xuống từ bầu trời, tỏa bay trên khắp không gian, phủ lên vạn vật những long lanh, thanh khiết.
Vẻ đẹp của mưa là bất tận.
----
Huệ Nha từ từ đưa cánh tay lên và chỉ vào chiếc váy màu đỏ.
"Em thích chiếc váy ấy ư?" Xuyên Sơn hỏi.
"..." Nàng khẽ gật đầu.
Hai người đang ở trong cửa hiệu thời trang gần khách sạn Qikan. Xuyên Sơn muốn mua tặng Huệ Nha một bộ váy mới, để khỏi phải mượn váy của Hiên Hạ nữa.
Sau trận chung kết mà Xuyên Sơn đã chơi quá xuất xắc, giá trị chuyển nhượng của anh đã tăng chóng mặt. Và không chỉ Illen City mà nhiều câu lạc bộ lớn khác đã gửi cho anh những lời đề nghị đầy hấp dẫn với những bản hợp đồng hàng triệu USD. Nhưng anh vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, tạm thời anh sẽ ở lại thành phố Illen này vài ngày để suy nghĩ thêm.
Xuyên Sơn gỡ chiếc váy xuống và đưa cho Huệ Nha, anh bảo nàng vào buồng thử đồ để thay. Một lát sau khi nàng bước ra, Xuyên Sơn đứng hình mất vài giây. Không ngờ màu đỏ lại hợp với nàng đến thế. Trong chiếc váy mới, nàng như một ngọn lửa rực rỡ, xinh tươi.
"Bạn gái anh đẹp quá!" Cô nhân viên bán hàng niềm nở.
"À..." Xuyên Sơn hơi đỏ mặt. "Tôi sẽ lấy chiếc váy này."
"Dạ vâng, cám ơn quý khách!"
Trong khi Xuyên Sơn còn đang trả tiền thì Huệ Nha đã nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài đường.
"Chờ anh một chút!" Xuyên Sơn vội chạy theo không kịp cả lấy tiền thừa.
Mưa rơi lâm thâm. Xuyên Sơn bật chiếc ô lên và cùng Huệ Nha dạo bước trên con phố dài thẳng tắp, với những cửa hàng cửa hiệu sang trọng, hào nhoáng.
"Thành phố này thật lộng lẫy." Giọng Xuyên Sơn trầm trầm. "Thật khác rất nhiều so với thị trấn Minija, phải không Huệ Nha?"
"..." Nàng chớp mắt.
Xuyên Sơn mỉm cười, nhưng dường như thoáng có nét buồn:
"Anh đang phân vân nhiều lắm, em biết không? Cuộc sống của anh sắp tới có thể sẽ hoàn toàn thay đổi. Những lời mời từ các đội bóng lớn, những lời hứa hẹn có cánh. Nhưng sự nổi tiếng thường đi kèm với rất nhiều rắc rối. Anh không biết mình đã sẵn sàng chưa nữa."
"..." Nàng vẫn lặng lẽ bước đi bên anh.
Anh quay nhìn nàng, và hỏi:
"Ý em thế nào, em muốn ở lại đây hay trở về Minija?"
"..." Nàng không đáp, mà chỉ khẽ nắm lấy bàn tay anh.
Sự ấm áp từ bàn tay nàng khiến anh trào dâng xúc động, và giây phút này anh đã nhận ra điều mà mình thực sự mong muốn.
"Ừ, chúng ta sẽ trở về Minija, trở về với thị trấn nhỏ bé và yên tĩnh của chúng ta nhé?" Anh nắm chặt lấy bàn tay nàng.
"Vâng." Giọng nàng trong như tiếng giọt sương rơi trên lá.
Xuyên Sơn ngỡ mình đã có được hạnh phúc của cả thế gian, lần đầu tiên nàng đáp lời anh nhanh như vậy. Minija chỉ là một đội bóng nhỏ, nhưng anh sẽ có thể dành nhiều thời gian hơn để ở bên nàng, chỉ cần như vậy thôi.
Mưa vẫn tỏa bay nhẹ nhàng. Hai người đã đi qua khu phố mua sắm, và bắt đầu bước vào quảng trường Riahel. Ở chính giữa quảng trường rộng lớn này là một bức tượng đá khổng lồ cao 121 mét, tạc hình một nữ thần trong tư thế đứng uy nghiêm, bàn tay phải của nàng giơ cao một quả cầu lớn bằng vàng nguyên chất tượng trưng cho mặt trời.
Huệ Nha ngước nhìn bức tượng kì vĩ bằng đôi mắt mở to và sáng long lanh. Xuyên Sơn mỉm cười giải thích:
"Đó là tượng nữ thần ánh sáng Riahel, vị thần bảo hộ của thành phố Illen. À, em có khát không?"
Xuyên Sơn dắt Huệ Nha tới một quầy giải khát ven rìa quảng trường. Ở đó có một nhóm nữ sinh đang đứng trò chuyện rôm rả với những chiếc ô đủ màu sắc trên tay. Một người trong nhóm bỗng nhận ra Xuyên Sơn, cô reo lên:
"A, cầu thủ số 10 của đội Minija kìa!"
Rất nhanh, cả nhóm nữ sinh đã ùa tới bủa vây xung quanh Xuyên Sơn, họ ríu rít:
"Anh Xuyên Sơn, anh đá tuyệt lắm!"
"Bọn em là fan của Illen City, anh sắp chuyển đến đội bóng của bọn em phải không?"
"Anh ơi cho em xin chữ kí điii!"
Xuyên Sơn thoáng cái đã bị tách ra khỏi Huệ Nha, anh hơi lúng túng khi bị cả chục cô gái vây quanh:
"Các em... từ từ đã... để cho anh thở với..."
Nhìn cảnh tượng đó, Huệ Nha hơi mím môi lại, nhưng rồi nàng... quay người đi. Mưa lất phất tưới xuống nhưng nàng cũng chẳng để tâm, nàng chậm rãi bước về phía bức tượng nữ thần.
...
Zapihha vẫn một mình dạo bước giữa cơn mưa, như một kẻ lãng du vô bờ bến. Anh cũng chẳng biết mình đã bước vào quảng trường nữ thần ánh sáng Riahel từ khi nào nữa.
...
Huệ Nha đang bước tới, nàng vừa đi vừa từ từ ngước nhìn lên bức tượng.
...
Zapihha thì chỉ lững thững tiến về phía trước, chẳng quan tâm tới điều gì.
...
Giây phút này, Huệ Nha và Zapihha đang bước về phía nhau, dưới bóng bức tượng nữ thần ánh sáng Riahel sừng sững uy quyền.
Từng bước, từng bước chân trên nền gạch lõm bõm bong bóng nước.
Và rồi... trong khoảnh khắc mà hai người lướt qua nhau, khoảng cách giữa họ đã chỉ còn là... 2 cm.
Khoảnh khắc ấy, những hạt mưa xung quanh họ đang lóe sáng lên lấp lánh, như những hạt pha lê trong veo, tinh khiết.
Nhưng... họ đâu hề nhìn thấy nhau. Huệ Nha vẫn ngước nhìn chăm chú bức tượng đồ sộ và cao chót vót, còn ánh mắt Zapihha thì luôn hướng thẳng.
Và họ đã lướt qua nhau như thế, trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi. Khoảng cách gần rồi lại xa, họ tiếp tục bước đi về hai phía ngược chiều.
Chợt... Zapihha cảm nhận được một mùi hương... một mùi hương êm đềm, thanh thoát... Anh quay người lại, nhìn theo bóng lưng cô gái trong bộ váy ngắn màu đỏ thẫm, với suối tóc dài óng ả. Dư hương từ cô ấy khiến trong anh dâng lên một cảm giác xao xuyến khó diễn tả...
Nhưng chỉ là thoáng qua thôi, và anh lại quay đi, tiếp tục bước về nơi vô định...
...
...
...
Xuyên Sơn cuối cùng cũng thoát được khỏi đám nữ sinh hâm mộ, anh vội vàng chạy đến bên Huệ Nha và đưa ô lên che cho nàng:
"Anh xin lỗi, em có lạnh không?"
"..."
Hic, chắc cô ấy giận rồi, Xuyên Sơn bối rối. Phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro