
Ngoại truyện kỳ 2: "Tôi muốn làm cô dâu của cậu"
Ngoại truyện kỳ 2: “Tôi muốn làm cô dâu của cậu”
Tag: moe moe, nhảm nhảm, H_H
Mỗi khi nhắc lại chuyện cũ, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác buồn bã, ray rứt, khó chịu tột cùng, anh không bao giờ có thể quên đi, giờ phút sinh tử ấy, phải chứng kiến thể xác hắn tan biến trong vòng tay anh. Phòng thật tối, không thấy đôi mắt đỏ hoen, không thấy..
“24 năm, không dài nhưng cũng không phải ngắn, ta đã sống hàng thế kỷ, chưa bao giờ ta cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp cái cách đó.. Giá như ngươi biết ta đã chờ đợi ngươi vất vả đến thế nào, và ngay khi ngươi trở về đây, chưa kịp mừng vui thì đã xuất hiện kẻ thứ ba..” Tuy không nói ra được hết tâm tư, anh chỉ trả lời hắn một câu xúc tích nhưng đầy ý nghĩa _Ta vẫn luôn ở đây. Ngươi có còn nhớ chút gì về kiếp trước hay không?
_Không có ấn tượng gì cả, trừ khi có ai đó cho tôi xem cinematic records của chính mình. Cậu cũng có thể kể cho tôi nghe, chắc là cậu biết mà phải không?
_Rồi ngươi sẽ biết, ta chắc rằng hắn sẽ kể cho ngươi nghe, tất cả..
_Hắn? Cậu đang nói đến ai vậy?
_Tên đã nắm lấy tay ngươi trước cả ta, tên đã khiêu vũ với ngươi và ngươi thì lại nhìn hắn bằng cái ánh mắt mê trai chết tiệt – Will chợt to tiếng, thẳng vào mặt Grell, khiến hắn nín lặng..
_.. Undertaker.. đã có chuyện gì xảy ra? Cách mà senpai đối xử với tôi, lạ lắm.. Cậu kể tôi nghe đi Will
_Câm miệng lại, đừng nhắc ta nhớ và đừng nói tên hắn ra đây. Ta đã nghĩ mọi chuyện thật giản đơn nhưng không, tại sao.. tại sao chẳng lúc nào ta được yên thân, tên khốn nhà ngươi, sống dậy cũng làm ta đau mà mất đi lại càng đau hơn..
_Will.. – Grell quỳ gối trên sàn, lết đến và ôm lấy anh _Tôi xin lỗi. Lỗi tại tôi, mà cậu phải chịu đựng, tôi xin lỗi, cậu cứ trừng phạt tôi, chỉ xin cậu đừng bỏ rơi tôi như.. lúc trước..
“Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến nỗi.. phạm phải sai lầm lần nữa sao?” _Quá muộn rồi Grell..
_Chưa mà.. – hắn mếu, dụi đầu vào ngực anh
_Quá muộn để ngươi.. chạy khỏi ta. Ta thề sẽ ăn ngươi, ăn đến khi kiệt quệ sức lực, đến khi thân thể rã rời, không còn gì sót lại thì thôi - (làm hú hồn hà :3)
Giọng Will đáng sợ, ánh mắt ham muốn mãnh liệt càng đáng sợ nhưng Grell lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, hắn cười khoái trá, trong lòng lâng lâng thích thú _Đồng ý. Mau đến đây, hành hạ em đi bấy bì – cắn đầu ngón trỏ, quắn quéo câu dẫn
_Được, cao nhân ắt có cao nhân trị, đêm nay ta sẽ làm đến khi nào tên biến thái nhà ngươi rên rỉ xin tha thì thôi – (ý anh là anh sẽ biến thái hơn cả thím phải hơm :3)
Will bật dậy, thình lình tóm lấy hắn, ẵm ngửa rồi quăng mạnh ra giường, cởi phăng áo ra, Grell trở nên nhỏ bé lạ thường, bóng anh phủ trọn trên người hắn. Anh nhếch mép, bẻ khớp ngón tay nghe rôm rốp, cười dâm ô _Time for wildness, Sutcliff
(Will cười kìa *hãi*, thím chết chắc rồi, cảnh báo nguy hiểm cấp độ max)
Will bỗng chốc biến thành sói hoang không thể kiềm chế, xông vào điên cuồng xơi tái con mồi trước mắt. Mùi da thịt hắn tỏa ra kích thích toàn bộ giác quan và sinh lực trong anh. Cả người anh nóng bừng, rạo rực, anh muốn hắn, muốn đến rồ dại. (các thím đã thấy sợ anh chưa? o.0’)
Tròn mắt trước hành động quá đỗi lạ lẫm của Will, lần đầu tiên trong đời hắn thấy anh như thế, anh đã.. thú tính hơn xưa thì phải (yêu thím nên cũng phải tiến hóa dần dần để theo kịp độ biến thái của thím :3) _Will không giống cậu chút nào, có gì đó lạ lắm, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong lúc tôi đi vậy?? Á Will từ từ thôi, á.. ư hư..Will đừng.. mút.. mạnh.. quá hư..
Hắn co người, quằn quại nhưng không thể tránh né đi đâu được, anh nhập cuộc quá nhanh khiến hắn chưa kịp trở tay, cơ thể mới tái sinh của hắn vẫn còn mùi con người, tinh khiết, mềm mỏng và mong manh lắm. Will có biết điều đó nhưng do quá tình thú mà nhất thời không kiểm soát được hành vi. Hắn nằm chịu trận, chỉ biết rên la phản đòn.
_Ngươi có biết ta ăn chay bao lâu rồi không? Ta muốn ăn thịt phát điên lên được !
_Nhưng ăn.. urhh từ từ.. thì.. ưư mới thưởng... thức.. arhh được.. hương vị chứ
_Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu, mới chạm sơ mà đã rên rỉ thế này, ý là muốn ta mạnh thêm chứ gì?
_Không.. á ư ư.. phải
_Không rồi lại phải. Ngươi thật mâu thuẫn. Dù sao thì.. ta không có khả năng kiềm chế lúc này.. Có vẻ ngày mai ta lại trễ làm.. nhưng không sao.. bao lâu rồi.. quá lâu rồi.. – thở dốc
Phải, đã hơn hai mươi năm nay anh thiếu hắn, làm sao tránh khỏi khao khát tột độ, hắn cũng vậy, hắn nhất định sẽ không để cơ thể mềm yếu này làm vật cản để anh vào bên trong hắn. Đêm nay, anh sẽ đưa hắn đến tận cùng thiên đường..
_Will.. tôi nhớ cậu.. ư.. cho tôi.. nhiều hơn nữa.. arhh tôi muốn.. thêm nữa.. ư..đừng.. dừng lại
Hắn vươn tay ôm trọn lấy tấm lưng anh, những lời ngọt ngào, êm tai phả ra dịu dàng từ khuôn miệng xinh xắn kia. Will dừng đôi giây ngắm nhìn gương mặt Grell lúc này..
“Liệu có bất kỳ phương cách nào khiến ta.. ngừng yêu ngươi, tình yêu trong ta vô phương cứu chữa, chỉ còn cách là yêu nhiều hơn..”
Will cúi xuống ghé sát đôi môi đang mấp máy, lấp đầy, thật sâu, thật lâu.. Có lẽ là một nụ hôn kéo dài nhất trong lịch sử.. Đêm đó anh càng làm, càng muốn, càng muốn lại càng làm. Dường như anh phải bù đắp cho bằng được những thiếu thốn khoảng thời gian xa cách dài đằng đẵng ấy..
_Nói ta biết.. ngươi là của ai Grell..? – Vẫn câu hỏi ấy, anh thường hỏi hắn trong khi vẫn đang ân ái, sau ngần ấy năm, trải qua nhiều biến cố, anh chỉ muốn nghe hắn trả lời lại lần nữa
_Linh hồn tôi.. một lần đã thuộc về cậu.. sẽ mãi thuộc về cậu.. cậu còn nghi ngờ gì sao..?
_Không.. chỉ là ta muốn nghe ngươi nói lại điều đó – “thể xác ngươi là của ta, không nghi ngờ, còn trái tim thì sao..?”
_Ưm Will à.. tôi thật có lỗi với cậu.. đã để cậu phải chờ đợi tôi, chờ đợi từ tôi câu nói.. tôi yêu cậu.. Tôi yêu cậu Will
Hắn với người lên, hôn vào môi anh lần nữa để khẳng định lại điều vừa nói. Say mê trong sự nóng bỏng và cuồng nhiệt, Will phấn khích đến nỗi quên mất đáp lời hắn, anh phải chiếm hữu cơ thể hắn, thỏa mãn dục vọng kìm nén bao lâu nay, không đợi chờ thêm một phút giây nào nữa.
_Grell, rên rỉ tiếp đi, ta đang hưng phấn. Chưa đầy hai tiếng đã rủ rồi sao?
_Hư.. tôi đã rên suốt từ nãy đến giờ.. tôi đuối..
_Ngươi hành xử như con người vậy, không giống ngươi chút nào
_Hơ.. có lẽ nào.. họ lấy mất sức mạnh của tôi để tôi không manh động được nữa, hic thế thì chết còn sướng hơn
_Hm có lẽ. Nhưng thế thì sao? Ta đã nhịn 24 năm rồi, phải tự xót thương bản thân chứ, ta không buông tha ngươi đâu (anh ác lắm, Will à :3)
_Cậu.. nói thật sao? Cậu thực đợi tôi trở về.. tôi cảm động quá Will à. Tôi.. z..z..z – gục
_Mau tỉnh dậy, đừng có giả vờ, chết tiệt, ngươi làm ta mất cả hứng – liên hoàn tát
Bị vật vã mất sức, hắn đã lăn ra ngủ từ đời kiếp nào. Lần trở lại này, hắn yếu đi nhiều, vì thể xác nhiều năm trong tình trạng là con người, đã quen với nhịp độ sinh hoạt nhẹ nhàng, cần có thời gian để làm quen trở lại. Có vẻ Will đã quên mất điều đó nên.. (á hội trưởng dừng lại, thím tắt thở mất ! )
Sáng hôm sau
À, chưa có động tĩnh gì trong phòng z..z...z
Trưa hôm đó
Vẫn im ắng (_._ )’ z...zz..zz
Vâng, đây là hậu quả hoang lạc cả đêm đến sáng, kể cả khi đối tượng ngủ gục vì đuối sức cũng không tha nốt. Epic :3
The Crimson room
_Grell senpai há miệng ra nào aaa
Ron chan tay cầm mấy viên thuốc, đút cho tên đang nằm nhớt thay trên giường vì.. hệ quả sau đêm cuồng nhiệt với Will, hắn đổ thừa bị đau mông, nhức nhối cả người, đau không nhúc nhích được, nên xin nghỉ phép vài ngày. Tất nhiên, Will phải đồng ý cho hắn nghỉ phép vì anh chính là.. thủ phạm gây ra chuyện này, không thể chối cãi được :3
_Ứ uống thuốc đâu, gọi Will sang chăm sóc ta cơ – nằm ăn vạ
_Hic hội trưởng bận, bảo em sang đây chăm sóc anh, anh cứ làm khó em
_Khi nào Will mới về? Will không đến đây thì ta không uống thuốc. Ta ăn nho – vớ lấy chùm nho _Ngon nhỉ – ngốn một họng
_(_._ )’ Senpai ăn từ từ thôi, sẽ mắc nghẹn đấy – “ăn như vậy mà bảo bệnh, khó tin thật -_-‘ ”
_Ngon nhoam nhoam..
Cánh cửa bật ra, Will thình lình bước vào, Grell đang ăn khí thế thì khựng lại, nuốt không trôi _Ực. Ặc ặc – sặc sụa
_Thấy chưa, em nói mà không nghe – vỗ, vỗ lưng
Hắn vội nằm sấp ra giường, kéo chăn đắp, diễn vai bệnh nan y sắp chết kèm theo rên hừ hừ _Hức cậu đã đi đâu vậy? Tôi đợi cậu tới héo mòn rồi
_Cái thứ trong miệng ngươi không phải nho sao? Vẫn còn ăn uống tốt, nghĩa là chẳng sao cả
_Hic Ronald ép tôi phải ăn nhưng như cậu thấy đấy tôi nuốt không trôi, cả người tôi không gượng dậy nổi, sức khỏe tôi còn yếu lắm.. – thì thào, rên rỉ ỉ ôi
Ronald >> -_-‘ vẻ mặt “em không có mà, senpai xuyên tạc sự thật hức”
_Vậy à. Vậy ngươi tranh thủ nghỉ ngơi cho lại sức đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm
_Hơ, cậu không thấy tôi đang nằm liệt giường sao? Làm sao trong một ngày có thể phục hồi được?
_Vậy à. Tiếc quá, ta thấy quần áo ngươi lâu không dùng phủ đầy bụi, cũng đã sờn màu, định ngày mai đưa ngươi đi mua lại một số. Ngươi nói vậy thì thôi, để sau cũng được
Mắt sáng rỡ, bật dậy _Gượng đã, tự dưng tôi thấy trong người khỏe lạ, đi ngay bây giờ cũng không sao. Hơ cậu đã có lòng thì tôi phải cố gắng chứ
_Ơ chẳng phải ngươi đang đau mông, không ngồi được sao?
_Hơ – nằm vật xuống _Itaii đau.. hic, nghe cậu nói tôi vui quá quên mất, hôm qua đến giờ tôi toàn nằm sấp
Ronald >> “chưa thấy ai trơ trẽn một cách trắng trợn như Grell senpai ^_^’ ”
_Thôi ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, chuyện quần áo để sau, nếu ngươi không sớm khỏe lại, vài ngày tới ta phải vất vả rồi
_Hơ tôi sẽ trở lại làm việc sớm, nếu.. nếu cậu đưa tôi đi mua sắm, nha..Will – mắt chó con long lanh
_Thật là. Mau uống thuốc rồi thay y phục, ta đợi ngươi bên ngoài – Will quay lưng, nhẹ nhàng đóng cửa
_Senpai sướng thật nha, được hội trưởng quan tâm như vậy, còn đưa đi mua sắm, chả bù với em – Ronald xị mặt
_Haha ngươi ghen tỵ với ta à? Cũng phải, vì Will chỉ yêu mình ta, ngươi nằm mơ rồi sẽ được như ta – thật thô bỉ, nhìn điệu bộ hắn đáng ghét thế không biết -_-‘
Em nhỏ tủi thân, mặt buồn so _Vậy senpai sửa soạn đi, để hội trưởng chờ lâu. Em về phòng
_Này, muốn có người yêu không? Ta tìm người mai mối cho, ngươi cũng dễ thương, chỉ thua mình ta thôi
_Cảm ơn senpai. Em cũng đang.. thích một người, nhưng..
_Ngại nói chứ gì, là tên nào? Nói, có gì ta sẽ giúp cho một vé
“Nói ra để bị trêu sao? Không ngốc đâu nhé” _Hihi là senpai đấy ạ, em yêu senpai nhiều lắm, đi mua sắm với hội trưởng nhớ mua quà cho em nha
_Ta biết ta đẹp nhưng ngươi bỏ ý định theo đuổi ta đi, không có tiềm năng. Ta sẽ tặng ngươi, Eric, Alan và.. Will nữa chứ một chiếc áo Grell’s team, được thiết kế dành riêng cho fan hâm mộ của ta – (đùa tưởng thật ^^’ thím bị ảo tưởng sức mạnh cấp độ nặng rồi :3)
_ (_._ )’ Senpai thật chu đáo ^_^’
Đạp cửa xông vào _Có nhanh lên hay không hả tên kia? Ngươi tưởng ta rảnh rỗi giống ngươi sao? Mà này, ta mà là fan của tên biến thái như ngươi sao? Cuồng dâm sinh hoang tưởng – anh phán quá chuẩn
_Tôi có nói gì đâu, không là fan thì thôi, là người yêu được chưa, có gì phải căng vậy hí hí. Chồng yêu đợi em một chút, em xong ngay đây
Mặt Will hơi ửng đỏ _Ai.. ai là chồng của ngươi? Đúng là.. hoang tưởng mà – làm mặt lạnh nhưng thâm tâm đang biểu tình sung sướng “hắn vừa gọi ta là chồng, haha, nghe lạ nhưng hay phết, ngọt ngào nữa.. Ước gì ngày nào cũng được nghe.. Ơ ta đang nghĩ gì thế nhỉ? Thật là. Vui vì những lời xưng hô tầm thường? Haizz ta không muốn phải thừa nhận, xấu hổ quá” facepalm (hội trưởng lấy thím về thì sẽ được nghe đầy lỗ tai ngay ấy mà :3)
Đường phố London
Tình hình >> Vest đen lạnh lùng cứ cắm đầu hướng thẳng phía trước mà đi, áo khoác đỏ kiều diễm đuổi theo mệt bở hơi tai.
_Will.. chờ tôi. Tôi đang.. đau mông mà, cậu đi như bay ấy hic
Đứng lại ngay lập tức, Grell vừa tới đập mặt vào lưng Will *bươm bướm bay* _Ta rất bận ngươi không lo đi mau còn ở đó than vãn, chẳng phải do ngươi đòi hỏi sao?
_Hic itaii cậu làm chiếc mũi cao-thon-gọn của tôi gãy mất rồi – xuýt xoa _Will này, cậu thật sự không biết cách hay sao? Yêu nhau mà cứ như người dưng ấy
_Chứ ngươi muốn thế nào mới vừa lòng? Muốn ăn thứ gì ta cũng mua cho, muốn đi mua sắm, ta cũng gác công việc đưa ngươi đi. Người dưng làm được những việc đó sao?
_Cậu đừng tức giận mà. Chỉ là.. tôi đơn giản muốn thế này – níu lấy tay Will, khoác vào “Người ta muốn gần gũi thế này cậu không hiểu sao..” (hội trưởng, anh chẳng tâm lý gì cả :3)
Vẻ mặt >> “thế này cũng tốt, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?” (haizz Will ơi là Will, chán ơi là chán) _Ta không quan trọng hóa bề ngoài, miễn.. miễn trái tim ta quan tâm ngươi
Cười khoái chí _Ư tôi biết mà. Nên tôi không trách cậu đâu, tôi biết bản chất tảng băng của cậu, cũng như tôi là quỷ dữ vậy hí hí
_..Ừm có lẽ ngươi đúng
Hai chú thím khoác tay nhau cùng đi thơ thẩn trên con đường, Grell khẽ nghiêng đầu sang bên dựa vào vai Will, miệng mỉm cười hạnh phúc. Còn ai kia cũng cảm thấy hạnh phúc lắm thay nhưng quyết giữ bản tính nghiêm túc thường trực, vẻ mặt lãnh đạm không để lộ chút vui sướng nào.
Đi ngang một cửa hàng có trưng bày những chiếc váy cưới đẹp rực rỡ sau tấm kiếng, Grell khựng lại, ngắm nhìn đến ngây người. Hắn đang tưởng tượng bản thân trong những bộ váy ấy sánh vai bên hoàng tử của hắn cùng tiến vào lễ đường, hắn sẽ ra sao trong ngày trọng đại nhất cuộc đời hắn..
_Grell, đi tiếp thôi, ngươi dừng hơi lâu rồi đấy – hắn vẫn đắm chìm trong thế giới lung linh ấy _Grell, ngươi có nghe ta nói không?
Will lớn tiếng, hắn bất giác giật mình _Hơ tôi.. tôi xin lỗi. Cậu nói gì?
_Đầu óc ngươi vừa lượn đi đâu thế? Nhanh chọn mấy thứ ngươi ưng ý rồi về, ta không có nhiều thời gian
_Tôi muốn.. bộ váy đó – chỉ, chỉ, ngại ngùng
_Nhưng đó là.. váy cưới mà?
_Tôi biết, nhưng tôi thích lắm. Tôi muốn ướm thử nó, chắc sẽ rất tuyệt..
_Nhưng.. – “hiện giờ, ta không có đủ tiền chi trả, nó khá đắt -_-‘ ” _Ngươi vẫn chưa có dự định gì về lễ cưới thì mua váy cưới làm gì. Để sau đi
_Ứ chịu, tôi thích nó mà, mua cho tôi đi, tôi muốn một chiếc ngay bây giờ cơ, đi mà Will.. – làm nũng, ăn vạ
“ta xin lỗi chưa thể mua cho ngươi ngay được, khi nào có tiền hẳn hay” (đời sống tử thần có vẻ khó khăn quá, các fan làm ơn góp tiền cho thím tậu vài chiếc váy cưới :3) _Không. Ta đã bảo để sau, đi thôi – kéo tay Grell ra khỏi đó, hắn vẫn ngoái nhìn lại khóc lóc ăn vạ cho bằng được (muốn lắm cơ mà không được T_T)
_Òa òa Will, tôi muốn váy cưới òa òa tôi không cần mua gì cả, tôi muốn váy cưới – xung quanh >> ai nấy đều dòm ngó, xì xầm (thím làm ơn giữ chút thể diện cho hội trưởng _._’)
“ta sẽ kiếm tiền mua cho ngươi, nín đi” >> tử thần liêm chính, không ăn hối lộ, không vòi tiền, dưới mọi hình thức, nên.. nghèo _Chết tiệt, ngươi có im đi không thì bảo? Ta có nói sẽ không mua cho ngươi đâu, ta.. ta chưa đủ tài chính. Khi nào.. ngươi cưới, ta sẽ tặng ngươi một chiếc, ta hứa
_Will.. tôi xin lỗi tôi biết rồi. Tôi không đòi nữa.. Will khi nào chúng ta mới cưới nhau?
Đứng hình _..Có thật ngươi muốn kết hôn với ta..?
Chớp mắt _Tôi muốn mặc áo cưới – tỉnh dễ sợ
_(_._ )’ Chỉ có vậy thôi sao?
_Tôi muốn làm cô dâu của cậu – mỉm cười, ôm lấy Will
Tai hắn gần sát ngực anh, liệu có đang nghe thấy trái tim anh đang đập rộn ràng, phải chăng sau bao thử thách cam go, cuối cùng mối tình dài đằng đẳng xuyên thời gian giữa họ cũng có một cái kết hạnh phúc..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro