Chương 25: Sự im lặng lạ thường
Hôm nay hắn rước ả về, nhưng trong xe lại im lặng lạ thường. Chẳng ai biết đã có chuyện gì xảy ra...
Xe chạy đến nhà ả, ả xuống xe chạy nhanh vào nhà không quay lại tạm biệt hắn 1 câu, nhưng vẻ mặt lại đầy khó chịu. Chiếc Limo quay đầu xe, chạy hướng ngược lại. Hắn chỉ nhìn cánh cửa được đóng sầm lại một khắc rồi trở lại tư thế ban đầu. Hắn nhắm mắt cho xe chạy.
Chiếc xe chạy một đoạn dài, người tài xế bỗng lên tiếng, giọng có chút khẩn trương:
– Cậu chủ! Sao không thấy tiểu thư Hắc Nguyệt đâu cả.
Hắn nghe nói, thoát khỏi suy nghĩ mông lung mà nhìn ra cửa xe nhưng chỉ thấy cái cây lẽ loi ở đó, người không thấy đâu.
Hắn hơi nhíu mày, hay là vẫn ở phòng y tế? Nhưng rõ ràng lúc nãy còn thấy cô y tế khóa cửa phòng mà.
– Chú cứ chạy lên chút nữa, có thể cô ấy đi bộ.
Xe chạy lên một đoạn nữa, một đoạn xa nữa nhưng vẫn không thấy nó đâu.
"Không lẽ còn ở trường?"
Hắn định nói tài xế cho xe quay đầu trường để tìm Lưu Ly thì người tài xế đã lên tiếng:
– Cậu chủ, tiểu thư kìa!
Hắn nhìn về phía trước, thấy cái dáng liêu xiêu nhỏ nhỏ thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc Limo chạy đến bên cạnh nó, tài xế ló đầu ra khỏi cửa xe, gọi lớn:
– Tiểu thư Hắc Nguyệt!
nó giật mình quay sang liền thấy xe quen thuộc và hắn mặt lạnh băng nhìn mình.
Nhanh chóng mở cửa xe bước vào, nó thả lỏng người tựa vào ghế.
– Sao không ở đó chờ? – hắn lạnh lùng hỏi.
– Tôi muốn đi bộ... cho khoẻ người. – nó ngập ngừng nói. Thật ra là nó đi bộ để gặp 1 người...
– Trời nắng như thế này có thể khoẻ sao? Bây giờ tôi mới biết. – hắn nhìn ra ngoài trời nắng gay gắt như có thể đốt cháy mọi thứ giọng mỉa mai.
Biết mình hố nên nó cũng chỉ biết im lặng nghe hắn nói.
– Lần sau đứng đó mà chờ. – hắn nói như ra lệnh.
Và đáp lại vẫn là sự im lặng của nó
Trong xe lại im lặng, con đường bỗng trở nên xa hơn. Hắn cứ mãi nhìn về phía trước, còn nó tựa đầu vào cửa kính, đón gió bị ngăn bởi lớp kính dày và thiếp đi.
.
– Để mẹ mở cửa. – Mẹ hắn nói khẽ khi mở cửa phòng nó – Con đặt nhẹ tay thôi, đừng để con bé thức.
– Con biết rồi. Mẹ đừng nói nữa. – hắn nhẹ nhàng đặt cái người đang ngủ say như chết kia xuống giường, nhỏ giọng nhăn mặt nói.
– Con ngồi đây canh Nguyệt Nguyệt, mẹ xuống dưới lấy khăn và nước cho. – Sau khi thấy hắn đặt nó đâu vào đấy trên giường, bà nhấn vai hắn xuống ghế nói.
– Mẹ, không cần đâu. – hắn lại nhăn mặt.
– Canh con bé đi. Đừng nhiều chuyện! – Bà nghiêm túc nói.
Thấy mẹ có thái độ cứng rắn, hắn đành im lặng ngồi đó.
Lúc về đến nhà hắn quay sang thì thấy nó đã ngủ ngon lành, định gọi dậy nhưng nhớ khi sáng nó nằm trong phòng y tế, rồi trưa nay lại đi bộ một đoạn đường xa nên thôi. Hắn xuống xe trước khiến người tài xế ngỡ ngàng, không lẽ hắn để nó nằm đây? Định quay lại gọi nhưng đã thấy cửa xe bên phía chỗ ngồi của nó mở, sau đó là hắn cúi người bế bồng nó ra khỏi xe.
Và giờ, hắn còn phải canh nó như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro