Chương 20: Cố gắng để biết.....
Vào lớp, nó nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình. Nhưng vừa mới đặt cặp xuống ghế nó đã khẽ nhíu mày lại, bụng nó bắt đầu đau thắt, cảm giác có một chất lỏng trào ngược lên cổ họng. Nhanh như cắt nó chạy ra khỏi lớp, do chạy quá vội nên bất cẩn đụng phải cậu lớp trưởng Trung. Trung nhìn theo khó hiểu, nhưng rồi sau đó cũng vào lớp chứ không phàn nàn thắc mắc gì. Trong phòng vệ sinh, nó nôn tất cả những gì có trong bụng ra rồi lảo đảo đi đến trước gương. Vốc nước mát lạnh vào khuôn mặt, nó cảm thấy dễ chịu hơn nhưng cơ thể nó dường như không còn sức lực nữa. Nhìn vào gương, nó tự nghĩ nếu ai thấy nó chắc hẳn sẽ ngất xỉu mất. Phải, bộ dạng rất thảm, mặt trắng bệch, môi tím ngắt, ánh mắt trở nên vô hồn. Trên làn da láng bóng xanh xao còn vương một ít nước.
– Bà... vừa mới nôn xong à? – Giọng nói phát ra từ phía cửa nhà vệ sinh.
Nó nhìn lại. Kia không phải là cô sao- công chúa phong quốc- bff của nó? Thấy nó nhìn mình, cô bước vào.
– Đừng có mà đứng đờ ra đó nữa. Hôm nay tui mới bắt đầu nhập học với Thủy Băng. Đáng tiếc là ko có học chung với bà rùi(nhỏ).Hmm... bà bệnh sao? – cô hắng giọng hỏi.
– Không, tao chỉ hơi khó chịu một chút thôi. – nó lắc đầu trả lời lại. Nó cảm nhận ở cô có 1 thứ gì đó rất chân thật và vô âu vô lo nên đã thu hút nó. Theo thời gian nó, nhỏ và cô trở thành bff của nhau từ khi nào ko hay.
– Tui để ý bà hình như rất ít nói ở nơi công cộng như thế này, nhưng mà nãy giờ bà nói nhiều rồi đó! Giờ bà đi xuống phòng y tế đi. Mặt bà xanh quá. – cô nhìn nó chăm chú chậm rãi nói. Sau đó chưa để nó phản ứng gì, đã bị lôi đi.
Phòng y tế.
– Em về lớp đi, lát cô sẽ báo với nhà trường. Cứ để bạn ấy ở đây. – Cô y tế mỉm cười với Mộc Ánh
– Vâng! Chào cô. – cô cúi chào giáo viên. Rồi quay sang nó:
– Bà cứ nghỉ đi.
Sau đó cô chạy đi, để nó nhìn theo lóng ngóng.
– Đáng ra phải nhập viện đấy, em cần thanh thản chút. Hiện tại đang là tháng trăng bạc của nguyệt tộc nên đừng suy nghĩ nhiều quá. Thể trạng của em rất, rất tệ. – Cô y tế sửa lại ống truyền nước biển nói với nó.
– Vâng ạ.
– À... cô bé lúc nãy ấy, thật hiếm khi thấy thân với người khác. – Cô y tế bổ sung. – Em khi về nhà cần đến bệnh viện. Giờ em nghỉ ngơi nhé.
– Chào cô !– nó nhẹ nhàng
Sau khi cô rời khỏi, nó thở dài, nó nhìn ra cửa sổ, gió thổi vào làm tấm rèm trắng bay, tóc nó cũng bay nữa. Nó vẫn mãi nhìn về khoảng không đó. Ánh mắt khao khát một ước vọng nhỏ.
– Gió... cậu có từng buồn không? – Nó nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi.
Mãi như thế nó không hề biết hắn đứng ở ngoài từ lâu, và cả nó và hắn đều không biết cậu lớp trưởng Trung cũng theo dõi nó. Dĩ nhiên, Trung không thấy hắn
Hắn nhìn nó bằng ánh mắt phức tạp, làm sao có thể biết cô gái nhỏ này nghĩ gì nhỉ?
Dừng lại ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro