Chương 18: Bị cảm
Sau 1 lúc im lặng thì nó lên tiếng
– Hết rồi phải không? – Nó hỏi, sau đó là đứng dậy lấy cái cặp đi ra phía cửa phòng.
Cả ngày hôm nay nó đã mệt lắm rồi, đầu như sắp nổ ra rồi hắn lại dài dòng hỏi những chuyện mà bản thân không thể giải quyết càng khiến nó thêm mệt mỏi. Bây giờ nó chỉ muốn về phòng thôi.
Hắn cảm thấy khó chịu với thái độ của nó, hắn ghét kiểu thờ ơ không coi trọng vấn đề này. Dù sao cũng là hạnh phúc, là cả một quá trình quan trọng của nhiều người, vậy mà cứ thế bỏ đi.
– Khoan đã! – hắn kéo tay nó lại. - Tôi có bạn gái, cô nên biết điều đó, nên hãy lên tiếng cho chuyện này đi.
- Nhưng cô bạn gái đối với anh chỉ là 1 con cờ mà thôi, đúng chứ? Tôi khuyên anh nên dừng lại đi. Hỏa Nhi ko ngốc như anh nghĩ. Chính anh mới là thằng ngốc đang nằm trong cái bẫy đã được sắp đặt trước mà ko hay biết.- Nó nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói cùng 1 cái nhếch miệng.
Hắn có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình mà nhìn thẳng vào người nó như để tìm câu trả lời.
Mặt đối mặt, 4 mắt hướng về nhau. Do lực kéo của hắn lúc nãy khá mạnh khiến nó choáng váng, đầu bỗng dưng nhói lên từng cơn. Bây giờ nó cần được yên tĩnh hơn là nghe hắn nói chuyện này.
– Bệnh à? – Hắn nhíu mày hỏi khi thấy sắc mặt nó bỗng xanh xao. Đối diện với đôi mắt đỏ sâu thẳm, nó nhíu mày đẩy hắn ra, mở cửa đi nhanh ra khỏi phòng để hắn đứng đó ngẩn người ra, nhìn theo bóng người nhỏ bé khuất sau cánh cửa. Con người này cũng kì lạ.
Thay đồ xong, hắn xuống dưới nhà, liếc nhìn thấy mẹ trong nhà bếp, lại ngửi thấy mùi măng. Hình như... cảm sốt không nên ăn măng.
Cái này hắn không tính là lo lắng cho cái người trên kia đâu, lỡ nó có bệnh hoạn nhà hắn lại mang tiếng, rồi gặp phiền phức thêm thôi.
– Mẹ. – hắn bước vào bếp lên tiếng gọi.
Bà chỉ quay lại nhìn cậu.
– Hình như... Hắc Nguyệt cảm. Mẹ đang nấu măng à? – Hắn nói lấp lửng, cứ như sợ bị mẹ bắt lỗi.
– Nguyệt Nguyệt bệnh sao? – Bà hốt hoảng. – Thảo nào khi nãy mẹ thấy nó cứ ngẩn ra, hóa ra là mệt. – Nói rồi bà quay sang nói với chị giúp việc. – Chị Hà, đừng nấu măng nữa, nấu canh gừng đi.
– Vâng.
– Còn con, lên chăm sóc con bé đi. Mẹ biết con lo mà. – Bà đẩy hắn ra ngoài.
– ...
– Lên chăm sóc cho con bé đi. Khi nào có cơm mẹ sẽ lên gọi, đừng để con bé buồn lại bệnh nặng hơn.
– ...
Bị bà đẩy đi, hắn chỉ im lặng làm theo. Nhưng là lên phòng của mình, tại sao phải quan tâm người mình không yêu chứ. Cũng chỉ cảm sốt thôi có gì quan trọng đâu. Nói như thế thôi chứ nằm trong phòng một lát, hắn lại qua phòng nó.
– Tôi vào được không?
Không có tiếng trả lời nhưng thay vào đó là cánh cửa được mở ra....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro