6
Đêm giao thừa đến, mọi người cùng đứng ngoài hiên nhà ngắm nhìn pháo hoa trên bầu trời. Ai nấy nét mặt đều hạnh phúc phấn khởi chào đón một năm mới.
Tuyết ngoài trời đã không còn dày nữa. Nàng đứng cạnh người ấy đôi mắt to tròn ngước lên trời cao, pháo bông được bắn vô cùng rực rỡ. Quy Tân hắn đưa mắt sang nàng ánh nhìn đầy tâm tình.
Pháo bông tắt, mọi người tươi cười quay sang nhau: " Năm mới vui vẻ. "
Mặc Huy nhìn người ấy, miệng nhỏ mỉm cười:
" Năm mới vui vẻ, cô trượng. "
Quy Tân cũng gật đầu: ' Con cũng vậy.'
Tất cả chúng tôi mỗi người làm một việc khác nhau mang ý nghĩa năm mới như ý. Người thì trò chuyện vui vẻ, người thì cùng nhau nấu món ăn dưới bếp, người thì đánh cờ, ...
Riêng nàng, nàng cùng Người đi dạo trong khuôn viên.
Cô trượng trầm giọng:
" Năm mới hằng năm vào đêm giao thừa con thường làm gì ? "
Mặc Huy nhìn lên bầu trời lạnh, y khẽ vươn vai:
" Nếu là thời tiết lạnh thế này con sẽ một mình trong phòng cùng Tú Lệ nướng quýt.
Cô trượng, quýt nướng thật sự rất ngọt đó! "
Người nghe nàng kể trong lòng liền nảy ra ý định. Nàng nhìn cô trượng:
" Còn người? "
Quy Tân mỉm cười liền nắm lấy tay nàng đưa nàng đi.
...
Mặc Huy hơ tay vào đống lửa thầm thổi ra khói sương giữa trời đêm. Quy Tân từ trong đi ra trên tay là hai bình rượu thơm, y ngồi xuống cạnh nàng.
Người rót ra hai ly rượu, mùi hương quả thực rất thơm xem ra là rượu ngon. Người đưa cho nàng, nàng nhận lấy ánh mắt tươi cười. Cả hai cùng cạn một ly giữa màn tuyết giá.
Nàng đưa tay mà ôm miệng vẻ mặt phúc ý nhìn sang cô trượng, cô trượng khẽ xoay xiên quýt nướng, miệng nói:
" Ta không thích rượu nhưng giao thừa mỗi năm ta sẽ một mình nếm thử rượu anh đào hoa, là rượu ta tự tay chôn dưới gốc đào thụ ủ.
Có lẽ là loại rượu sư phụ thích, ta bị ảnh hưởng bởi mùi hương của nó từ nhỏ. "
Quýt cũng vừa nướng tới Quy Tân liền thổi nhẹ rồi bóc cho nàng ấy, Mặc Huy đưa tay nhận liền nếm thử. Vị ngọt tan trong đầu lưỡi lại nóng hổi như sưởi ấm giữa trời đông, cô gật đầu lia lịa nhìn sang y tươi cười.
Người thấy nàng hạnh phúc như thế cũng không khỏi tâm trạng thoải mái.
Mới đấy nàng đã ngà ngà say mà tựa bên vai y, đôi mắt tuy có lờ đờ nhưng lại ngấn lệ long lanh. Mũi nàng có chút nghẹt lại, gò má đã ửng đỏ, nàng tâm sự tâm tình:
" Con mong vào ngày con gả đi có thể choàng lên mình giá y bạch tước. Mặc Huy chỉ thích màu trắng thôi. "
Người khẽ đưa ánh mắt qua nàng, cô nương nhỏ ấy dần chìm vào giấc ngủ, giọt nước mắt cũng đọng lại ở khoé mi mà lăn dài xuống.
Y muốn khoảng thời gian ấm áp ấy kéo dài thêm một chút, lâu thêm một chút.
...
Bên hành lang, chàng bế nàng trên tay, ngón tay nàng khẽ nắm chặt lấy y phục của người.
Đặt nàng xuống giường, y đắp chăn lên kín cho nàng, cử chỉ nhẹ nhàng sợ nàng tỉnh giấc. Xong, vốn định quay lưng đi liền bị tay nàng giữ lại, nàng một mực giữ chặt lấy vạt áo của người không muốn buông, từ trong khoé mi trào ra dòng nước mắt.
Chàng giờ đây cũng đã khóc, khoé mắt y đỏ hoe sưng vù. Chàng dịu dàng cúi người xuống ngồi bên giường mà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy từ từ xoa nhẹ.
Một lát, nàng cũng buông ra, nét ngài dãn nở vẻ mặt không còn khó chịu không yên, nàng dần chìm vào giấc mộng sâu.
Y đặt tay nàng vào trong chăn, ánh mắt trìu mến, Quy Tân đưa tay lên vuốt nhẹ làn tóc bên mai của nàng.
Hắn đứng lên liền đóng cửa phòng lại rời khỏi.
***
° 3 tháng sau °
* Cộc cộc cộc .... *
Tiếng gõ cửa hối hả càng lúc càng gấp gáp, một đệ tử đi đến mở cửa ra, vị thái giám máu me đầy mình mặt mũi nhem nhuốc hớt hải:
" Mau vào báo Đường chủ, Nhiếp Chính Vương làm phản rồi ! "
Bên ngoài loạn lạc khắp nơi đầu rơi máu chảy sinh linh lầm than. Nhiếp Chính Vương dẫn theo đoàn quân ngàn người ánh mắt tràn ngập sát khí:
" Giết hết cho ta ! "
Bọn chúng nườm nượp dương lên mũi đao đẫm máu công phá Đại Điện.
Hoàng đế ho không ngừng thổ huyết nặng nề, lão thái giám đỡ lấy ông ta:
" Hoàng thượng .... ! "
Tên nô tài từ ngoài chạy vào, mặt mũi sợ hãi: " Bẩm Hoàng thượng, phản quân đánh đến Đại Điện rồi ! "
Nghe tin dữ, Hoàng đế liền nôn ra máu nhiều hơn, y nắm chặt lấy tay lão thái giám bên cạnh môi mấp máy như muốn nói thành câu:
" Linh Thiên mệnh ..... ! "
Dứt lời, Hoàng đế liền buông xuôi cánh tay, mắt nhắm, không còn hơi thở. Lão thái giám đau khổ kêu lên:
" Hoàng thượng .... Hoàng thượng.... !"
Tên nô tài kia nhăn nhó khóc lóc, liền quỳ xuống dập đầu khấu tạ. Lão thái giám hô lớn:
" Hoàng Thượng băng hà ! "
Phản quân nghe tin khí thế càng thêm bừng bừng liền xông lên ác liệt.
Vân Thiên đường và Linh Phong môn nhanh chóng tập hợp. Đường chủ nhìn sang Tông chủ, Tông chủ gật đầu.
Họ liền tiến lên, hai bên máu đổ thành sông xác chất thành núi nhiều vô số kể.
Đường chủ dương kiếm đến phía hắn:
" Nhiếp Chính Vương, người Tiên Thái Hoàng truyền lại ngai vị là Bảo Thuận Vương.
Giờ đây người lại dùng quân tướng Trường An đánh Trường An, đúng là nghịch ý trời, muôn dân bất phục! "
Từ đằng sau binh lình áp giải lên Bảo Thuận Vương, y đang bị trói tay còng cổ trông thật nhục nhã. Nhiếp Chính Vương kề kiếm vào cổ y, miệng nhếch lên:
" Theo Đường chủ nói đây chính là Tân Đế do Tiên Hoàng chọn sao ? Bộ dạng của hắn chỗ nào là bộ dạng của bậc đế vương chứ ? "
Nói xong, hắn liền đẩy Bảo Thuận Vương ngã xuống đất mà đặt chân lên dậm xuống ngực y. Đám ô hợp đó liền cười phá lên.
Tông chủ tức giận: " To gan! Năm ấy Tiên Thái Hoàng hạ mật lệnh nói ngươi là hậu hoạ khôn lường cần phải diệt trừ quả không sai.
Nay Tiên Hoàng quy thiên, Tân Đế đăng vị ngươi lại dẫn quân phản quốc chúng ta nếu có chém ngươi thành trăm mảnh cũng không hoang đường!'
Y hô to: " Lên cho ta ! Dẹp loạn phản quân ủng hộ Bảo Thuận Vương đăng vị không phụ sự phó thác của Tiên Hoàng ! "
Tất cả đều tay cầm chắc kiếm không tránh được một trận chiến khốc liệt.
Trong cuộc chiến ấy, khi sư phụ tiến đánh Nhiếp Chính Vương người đã bị một trưởng chí mạng làm cho trọng thương. Tông chủ cũng liều mình xông vào ....
***
Năm Trường An thứ 12 Lưu Quang Dụ lên ngôi, lấy thụy hiệu một chữ Trung.
Ban xá khắp thiên hạ, muôn dân trong thành một lần nữa thái bình.
Nàng cùng Tú Lệ vội vã chạy tới, đột nhiên bước chân nàng dừng lại, nô tài một mạch đi thẳng vào, cúi đầu:
" Bẩm Đường chủ, đã tìm thấy họ ! "
Sư cô cùng tam sư huynh bị siết chặt tay giải tới trước giường sư phụ. Ngũ sư huynh đỡ sư phụ ngồi dậy, ông ôm ngực ho vài tiếng. Sư cô khóc lóc thảm thiết:
" Huynh thả muội ra, bọn muội là tâm đầu ý hợp, ngoài Vu Dịch muội tuyệt sẽ không gả cho ai kể cả là Quy Tân. "
Sư phụ liền xuống giường bạt một bạt tai vào cô ấy, khoé miệng sư cô chảy máu, sư cô im lặng không nói thêm nửa câu. Tam sư huynh thoát khỏi tên áp giải liền vội khấu đầu:
" Sư phụ, xin người thành toàn cho chúng con, con có thể làm tất cả cho dù lên núi đao xuống biển lửa.
Sư phụ con cầu xin người ! "
" Ngươi .... "
Đường chủ liền ho không dứt mà lùi bước lại phía sau, ngũ sư huynh đỡ lấy ông. Ông chỉ tay ra lệnh:
" Mau nhốt Tự Nhiệt Nguyên lại, canh giữ cẩn thận chờ đến ngày xuất giá một bước cũng không được thả ra ! "
Sư cô khóc lóc liền bị họ kéo đi:
" Vu Dịch, Vu Dịch là ta phụ chàng....! "
Tam sư huynh vẫn dập đầu không thôi đến chảy cả máu, y nắm chặt tay lại. Đường chủ chỉ tay:
" Ngươi vì tư tình nam nữ không nghĩ đến đại cuộc không màng đến chúng sinh thiên hạ.
Từ nay Vân Thiên đường ta không có loại đệ tử như ngươi ! "
Chúng liền theo lệnh đuổi tam sư huynh ra khỏi thiên môn.
Nàng tận mắt chứng kiến mọi thứ, y đứng không vững liền vịn lấy tay Tú Lệ, Tú Lệ thương cảm: " Cô nương ... "
....
Nàng siết tay lại, ánh mắt không ngừng lo sợ. Tú Lệ mở cửa đi vào trên tay là ấm trà nóng, y thấy nàng đang ngồi một mình ở góc tường bèn đi tới đặt đồ xuống bàn đến cạnh nàng:
" Cô nương đừng lo, nô tỳ đã hỏi thăm Đường chủ đã bớt giận, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. "
Đột nhiên có tiếng bước chân tới, nô tỳ khom lưng:
" Bát cô nương, đường chủ cho mời. "
***
Quy Tân đã quỳ hơn 2 canh giờ dưới nền đất lạnh. Trên dưới Linh Phong đều chỉ trỏ bàn tán, đám người đại sư huynh đứng nhìn từ xa đôi mắt không khỏi thoả mãn đắc ý.
Tông chủ đứng trên cao, ông nghiêm khắc chỉ tay xuống:
" Nếu con biết hối cải, nói những lời vừa rồi chỉ là không suy nghĩ chín chắn thì ta sẽ tha lỗi cho con.
Nếu không cứ quỳ ở đó đến chết đi ! "
Người không phản ứng, ánh mắt trước sau như một. Ông tức giận liền chỉ tay:
" Gia pháp, đánh ! "
Hai đồ đệ Linh Phong liền dương lên trượng gỗ giáng vào người Quy Tân. Người nắm chặt tay thành quyền nghiến răng chịu đựng mặt không đổi sắc.
***
Mặc Huy vừa kịp đi đến cũng là lúc đám người trong cung tới. Sư phụ cùng các sư huynh đệ tỷ muội bước đến quỳ gối cúi đầu.
Ánh mắt nàng chợt cảm thấy bất ổn, ông ấy khẽ liếc về phía nàng, nàng cùng Tú Lệ đi tới quỳ xuống. Lão thái giám bắt đầu đọc to:
" Vân Thiên tiếp chỉ ! Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Tự Mặc Huy đồ đệ thứ tám của Vân Thiên đường nhỏ tuổi xinh đẹp, đức hạnh cao quý học thức chuyên sâu. Tương lai là đời Đường chủ tiếp theo kế thừa Vân Thiên.
Nay trẫm ban hôn cho Bảo Thuận Vương tức Tân Đế. Trách nhiệm mẫu nghi thiên hạ cùng Tân Đế dựng đất nước, giữ giang sơn bình Đại Quốc.
Khâm thử ! "
Từng câu từng chữ như đâm thẳng vào trái tim nàng. Y đứng hình, sốc nặng đưa mắt sang sư phụ. Người ôm quyền khấu đầu:
" Tạ chủ Long ân ! "
Cả người cô dần run lên từng nhịp, nàng không nói lên lời càng không biết phải làm gì tiếp theo. Sư phụ hướng mắt ra đằng sau, Tú Lệ thấy vậy bèn giữ lấy tay cô:
" Cô nương ... cô nương .... "
Thấy nàng không phản ứng, sư phụ liền nhìn lên lão thái giám trầm giọng:
" Công công xin lượng thứ, đồ nhi không khoẻ trong người đành để lão chủ tiếp nhận thánh chỉ vậy. "
Lão thái giám liền cười nhẹ đưa tận tay cho ông ấy:
" Đường chủ có công dẹp loạn phản nghịch ủng hộ Tân Đế lên ngôi.
Nay lại trọng thương ngàn lần đều là phúc đức của bá tánh Trường An. Đường chủ không cần khách khí ! "
Truyền chỉ xong, đám người đó liền lui đi.
Còn nàng, nàng vẫn sững người ở đó.
....
Đóng cửa lại, giờ đây trong Vân Thiên đường chỉ còn lại hai sư đồ. Ông ấy đi đến gần nàng, mặt đối mặt:
" Mặc Huy, Mặc Huy .... "
Đôi mắt nàng vẫn vô hồn đến thế, nàng không đáp lấy một lời, gương mặt đã đẫm lệ đắng từ lâu.
Ông đứng dậy quay lưng đi, tay siết chặt lại, vẻ mặt không tốt:
" Đêm đó khi nhận được mật thư từ Linh Phong, ta đã âm thầm vào cung cúi xin Tiên Hoàng ban chỉ thành hôn.
Thánh chỉ đã đọc, vạn lần đều không thể quay đầu. "
Nàng gạt đi nước mắt, thanh giọng lạc hẳn:
" Con không nguyện gả. "
Ông ấy quay lại nhìn chằm chằm lấy nàng.
_
" Quy Tân ta chỉ lấy cô nương họ Tự, trong tên một chữ Huy, tâm ý đã quyết tuyệt không vì người ! "
Tông chủ siết chặt lấy thành ghế liền phẫn nộ đi xuống đạp một đạp vào người hắn: " Ấu trĩ.! "
Y sắc mặt không đổi, tâm can cứng rắn kiên định đến cùng. Tông chủ gằn giọng:
" Được, để ta nói cho ngươi biết lý do tại sao cho dù hết kiếp này ngươi cũng không thể lấy Tự Mặc Huy. "
_
Đường chủ lấy ra trong người miếng ngọc bội ấy đưa ra trước mắt nàng, ánh mắt liền nhớ lại:
" Năm đó ta nhận nuôi con, bên người con có một miếng ngọc bội mà a nương con để lại. Chỉ cần nhìn vào hoa văn ta liền nhận ra ... "
Đường chủ ngồi xuống ghế chầm chậm nói:
" Cha con là Thụy Thành, huynh ấy là một văn thần trong triều cũng là huynh đệ kết nghĩa của ta. Mẹ con là Quy Diệc Phi, là tỷ tỷ ruột của Quy Lập - tông chủ Linh Phong môn ... "
Tông chủ tiếp lời: " Năm ấy Thụy Thành dính líu đến vụ ăn chặn lương thực của các binh sĩ biên cương. Tiên Hoàng phán tội lừa trên gạt dưới cho huynh ấy, nhưng thực chất y không hay biết gì. "
" Mẹ con mang thai đã là tháng thứ 9, cũng chuẩn bị sinh nở rồi. Tuy vậy tỷ ấy người lại khá nhỏ nên không một ai biết tỷ ấy mang song thai, chỉ có đại phu và nghĩa huynh biết tin đó.
Vụ án ngày ấy trấn động một phương, Long nhan phẫn nộ vô cùng nên đã trực tiếp hạ chỉ chu di tam tộc Thụy Thành cùng Lang Miên. Nhưng vì Diệc Phi là trưởng nữ Linh Phong, có công với triều đình lại đang mang thai vì vậy Tiên Hoàng đặc xá miễn chết cho tỷ tỷ.
Thế nhưng thiên mệnh vô tình, mẹ và cha con nhất thể đồng tâm, tỷ ấy nguyện sống chết cùng nghĩa huynh. Đêm tuyết lạnh lẽo khắp trời giá rét, Diệc Phi cùng nô tỳ bên cạnh một mình hạ sinh hai đứa bé một nam một nữ.
Nàng mất máu nhiều vô cùng, y nắm chặt lấy tay nô tỳ năm đó phó thác đứa bé gái cho Vân Thiên, bởi nàng nói phu quân nàng luôn mong một nữ nhi đầu lòng. Còn đứa bé trai tỷ ấy nhọc tâm trắc trở đưa nó đến Linh Phong, trước khi đi nàng tách đôi miếng ngọc bội của trưởng nữ Linh Phong đặt bên cạnh hai đứa bé.
Sau khi sắp xếp ổn thoả hoàn thành vướng bận cuối cùng, vào giây phút Thụy Thành trên Đại Đường xử trảm thị chúng, nàng ấy đã liều mình chết bên cạnh huynh ấy bởi băng huyết. "
Đường chủ kể lại.
Cả hai miếng ngọc bội trước mắt họ, từng nét hoa văn ấy như một.
Khoé miệng nàng mỉm cười nhưng nước mắt không ngừng rơi, nàng càng bật cười to hơn. Y choàng mình về phía trước, tay cố bám lấy chân ông, ánh mắt đầy thảm hại:
" Sư phụ đừng gạt con, Người chỉ vì muốn ngăn cản con và người ấy nên mới gạt con thôi đúng không?
Sư phụ người nói đi, người nói đây chỉ là giấc mộng, chỉ là giấc mộng thôi ... "
Ông ấy giữ lấy hai vai nàng mà ôm nàng ấy vào lòng:
" Mặc Huy à .... Con phải chấp nhận sự thật Quy Tân chính là ca ca ruột của con, con đối với nó nếu là tình sẽ trái với đạo trời, trái với luân thường, trái với phụ mẫu trên cao của hai đứa. Nếu Thụy Thành và Diệc Phi biết, họ làm sao nhắm mắt đây?
Trời đất không dung đâu !! "
Nàng khóc nghẹn không thốt thành tiếng, trái tim nàng như vụn nát, cả thế giới trước mắt nàng sụp đổ hoàn toàn không còn lại gì hết, nàng liền ngất đi.
" Mặc Huy à .... Mặc Huy .... người đâu người đâu !!! "
_
Khắp trời bỗng kéo mây đen, sấm chớp đánh xuống trần thế ầm ầm rách cả một góc trời. Từng hạt rồi từng hạt mưa đáp xuống đất, cơn mưa ào ào tựa tiếng khóc thê lương.
Quy Tân mặt mày nhợt nhạt đã không còn có thể phản ứng lại nữa rồi. Y cứ quỳ mãi ở đó chân như tàn phế từ lâu. Hơi thở chàng nặng trĩu không thể thở nổi. Đôi mắt ấy đã bị làn mưa làm cho đỏ hoe, chàng chống hai tay xuống đất nặng nề đứng dậy.
Cả người ướt nhẹp chìm trong cơn mưa, chàng bước một bước, hai bước rồi lại ba bước. Y như thi thể biết đi không hồn không phách. Hắn khẽ ngước đầu lên bầu trời đen kia, sấm chớp trắng xoá nổi giữa màn trời vốn trong trẻo.
Nước mưa tuôn xuống mặt hắn, hắn nở một nụ cười lạnh liền quỵ cả người ngã ra nền đất lạnh buốt, khẽ nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro