Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

lời chào

chào mọi người, mình là V. 

thật vui, thật hạnh phúc nếu bạn nhận được lời chào của mình ngay lúc này. 

mình sẽ tự giới thiệu nhé, mình mới chỉ đang học cấp 2,  mình học giỏi, ngoan và năng động  trong mắt thầy cô. mình là đứa hiền lành, "tồ tề" trong lời các bạn nói. mình là đứa nhẹ dạ cả tin, hay tổn thương, hay buồn tủi, khóc nhè, mau nước mắt, cái gì cũng nghĩ suy, mình thích giả ngu giả ngơ, mình thích nằm nhà, lười biếng, chán ghét phải đứng trong vòng luẩn quẩn mang tên bạn bè (bạn thì ít, bè thì nhiều hehe), mình thích được chiều được hiểu được thể hiện bản thân, mình thích nhiều điều lắm, nhưng ghét cũng chẳng ít đâu. 

mình nói nhiều, viết nhiều đọc nhiều. mình yêu đọc lắm, mình tìm niềm vui sự đồng cảm, vô vàn vô vàn và vô vàn thứ mình tìm được từ việc đọc. mình thích viết thích chia sẻ cảm nhận của  mình, mình tự tin muốn nói trước đám đông, muốn có được sự công nhận từ những người giỏi giang, mình muốn được bay lên rực rỡ như phượng hoàng, mình muốn tỏa sáng lấp lánh như những vì sao, mình muốn một ngày mình không còn .... nữa.

mình vào thời điểm từ 1 tuổi đến lúc 7 tuổi ấy, đẹp và rực rỡ vô cùng, mình xinh xắn, học giỏi lúc nào cũng điểm 9, điểm 10. mình là cây văn nghệ thích hát, thích múa, cao ráo trắng trẻo lúc đấy mình luôn là điểm nổi bật trong đám trẻ con khóc nhè. từ lúc học mầm non mình chưa từng khóc lóc đòi về nhà, hay mè nheo vì nhớ mẹ, các cô quý mình, các bạn quý mình và mình yêu chính bản thân mình-ngày rực rỡ ấy. 

cái lúc bắt đầu lớp 3 mình vẫn chẳng thay đổi gì mấy, vẫn vui vẻ, yêu đời, tự tin. cho đến lúc mình bắt đầu nhận ra cái sự thay đổi trong cơ thể mình quá khác biệt với mọi người. ừ thì mặt mình lên một đống mụn từ bé tới lớn không thâm tím thì cũng thâm đỏ, có bạn sờ vào trán mình rồi nói "mặt mày sần sùi như da cóc ấy nhỉ". nó tổn thương lắm, buồn lắm, tủi lắm, bạn thân mình đấy, giờ đã cũ rồi. chân tay mình thì lông rất nhiều, nhiều lắm, ai nhìn vào cũng ghê cũng khiếp "eo ôi chân mày nhiều lông thế, nhìn như con đàn ông ấy" cái lúc lúc 8, 9 tuổi đã đứa nào biết dậy thì là gì đâu, đứa nào chân tay cũng mướt mượt, mặt mày thì trắng trẻo đúng kiểu chùi đít chưa sạch ấy và mình là đứa dị biệt, cao to hơn nhiều bạn nam luôn, nhìn tay chân các bạn nam sạch sẽ mình lại càng tủi thân rồi mình tự ti lắm dần dà rồi nó thành cái ám ảnh của mình mình cứ sợ, sợ lời nói của mấy đứa bạn. người ta bảo lời nói nghe được không đau đâu, người ta đánh mình, mình mới đau, nhưng mình đau lắm, đau lắm lắm luôn, đến nghẹt thở là đằng khác.

"con đàn ông, con mặt mụn, con khỉ đột, mày giống con trai hơn cả tao....."  tổn thương lắm, phải nói thật, đấy là sự tổn thương sâu sắc vô cùng. lời nói chính là thứ vũ khí vô hình, đem lại lời đường mật, trôi tuồn tuột vào tai cũng có thể biến thành dao găm trong tích tắc để mổ xẻ, để xiên xéo mình, cũng có thể biến thành cây búa, đập vỡ mình thành từng mảnh vụn rồi nhạo nặn mình thành một khối không ra hình người.

cho đến hiện tại, mình chăm sóc bản thân nhiều hơn, cố tập yêu bản thân, tìm cho mình một điểm bứt phá, nhưng sao cái nỗi buồn, nỗi sợ của mình nó dày đặc quá, mình ám ảnh với cả quá khứ, tương lai và hiện tại. mình đã dành bao nhiêu thời gian của cuộc đời để đoán xem ngày mai liệu điều tôi tệ gì sẽ đến với mình nhỉ? mình đã mất bao nhiêu thời gian để nằm khóc than với chính bản thân về chuyện của ngày hôm qua, tuần qua, tháng qua hay chuyện từ 3,4 năm trước nhỉ? mình vẫn chẳng thay đổi được gì. cái đen tôi, cái mục ruỗng, nỗi buồn, nỗi lo vẫn đang gặm nhấm và ngấu nghiến mình qua từng giây từng phút. nhiều lúc mình ngứa ngáy và tưởng chừng như giây tiếp theo mình sẽ hoàn toàn vỡ tan ra và trên giường mình sẽ lênh láng nỗi buồn chứ nó không chỉ rỉ ra hay chỉ đơn giản là chảy xuống như mọi khi nữa. mình sẽ ngộp thở trong chính cảm xúc của mình, nó quá ngột ngạt để mình có thể thở như một người người bình thường, nhưng cũng không đủ dày đặc để mình chết ngạt ngay lập tức.

mình chẳng hiểu nữa, mình đã định đem đến cho các bạn một V đầy tích cực và vui vẻ nhưng mình cứ len lỏi trong dòng ký ức và mình nhận ra mình không có nhiều thứ vui và đáng kể đến thế, mình đoán cái đặc biệt ở mình có thể là nỗi buồn, nỗi buồn của mình liệu có khiến chúng mình được kết nối với nhau không ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #buồn#vui