CHƯƠNG 1: Người cảm xúc
CHƯƠNG 1: cảm xúc con người
cảm xúc con người là thứ đáng sợ nhất và khó kiểm soát nhất,
cảm xúc dễ dàng nhận biết trên gương mặt của một con người, đau khổ, vui tươi, hạnh phúc, bất hạnh
có lẽ người giấu được cảm xúc trên khuôn mặt là người thành công
thành công trong lĩnh vực tâm lý, nhưng lại thất bại trong chuyện tình cảm, tình cảm ở đây k chỉ có mỗi tình yêu, mà còn tình cảm gia đình, tình cảm giữa con người với người.
nếu người ta đã kiểm soát được cảm xúc thì người ta đã k làm tổn thương nhau, cũng k cho nhau một nụ cười một ánh mắt vô cớ.
cảm xúc à
thứ cảm xúc chết tiệt trong mỗi người, trong tôi, hãy biến mất đi
.
.
suy cho cùng thì cảm xúc chỉ đến khi người ta cảm nhận được thứ gì đó, từ bất kì tác động trong cuộc đời này, cũng đến từ những suy nghĩ vẩn vơ trong mỗi người tạo ra.
cảm xúc là thứ tốt lành cho ta từ cuộc đời chân quý này, mà ta nên trân trọng
nhưng mà, cảm xúc của tôi ơi
xin người
hãy biến mất đi
nếu người biến mất thì có lẽ tôi sẽ không khóc ngày hôm nay, ngày hôm qua, ngày hôm kia, .......
nếu người biến mất thì tôi sẽ không dễ dàng cười đùa vui vẻ rồi sau đó dập tắt nụ cười bằng cái nhìn trống rỗng, và cơ môi căng cứng
nếu người biến mất khỏi cuộc đời tôi thì tôi đã không có suy nghĩ vẩn vơ rằng hôm nay tôi sẽ vui hay buồn, cũng sẽ không mệt mỏi khi phải lựa chọn cách thể hiện cảm xúc trên mặt tôi cho từng người
.
.
nếu tôi có thể vô cảm hơn nữa thì ngày hôm nay , ngày hôm qua, ngày hôm kia sẽ tôi sẽ không khóc
nếu tôi vô cảm hơn thì ngày hôm nay, ngày hôm qua, ngày hôm kia đã khá hơn
đã tốt đẹp hơn
nếu sống vô cảm hơn thôi mà
tôi cũng không làm được
thứ cảm xúc chết tiệt đấy dai dẳng trong đầu tôi từng ngày, giết tôi từng ngày,
đúng là thứ cảm xúc chết tiệt đấy, chính nó, bóp nghẹn cổ họng của tôi ngay lúc này, siết chặt khiến tôi không thở được
phổi tôi đau đớn, thở phì phò bằng miệng, nước mắt nước mũi không ngừng chảy, trong đầu tôi vô vàn suy nghĩ trải dài, chủ yếu là chuyển quá khứ
đầu tôi ong ong, sợi dây thắt cổ cũng đang thắt chặt trái tim tôi, đau đớn nhưng k kêu, k làm gì cả
đây là sự trừng phạt của tôi
tất cả là lỗi của tôi........à?
đây chính là thứ cảm xúc chết tiệt của tôi
nếu tôi có thể quên đi cảm xúc này của ngày hôm nay, ngày hôm qua, ngày hôm kia,... của quá khứ thì có lẽ tôi đã sống tốt hơn
hoặc có thể không
tại sao lại mắng chửi người vô cảm, mọi người không có chút gì vô cảm sao?
:)))
nếu bị mắng chửi là người vô cảm thì tôi ...tôi sẽ hạnh phúc, tôi sẽ không khóc ngày hôm đấy, sẽ không tự trách mình, không dằn vặt bản thân,
.
.
có thể mọi người nói tôi yếu đuối
nói tôi hèn kém
vậy nên
tôi ước gì cảm xúc của bản thân lúc này truyền cho người khác, nếu người ta biết lỗi đau của nhau, có lẽ người ta sẽ không làm tổn thương nhau, chỉ cần cảm giác bị bóp nghẹt và tuyệt vọng này truyền cho người khác, có lẽ người ta sẽ dừng hành động đâm vào tim ai đó bằng con dao lời nói, con dao sắc nhọn đâm những vết thương không bao giờ chữa lành được
chỉ có lúc thật sự muốn dùng con dao ấy đâm lại người khác, muốn dùng con dao thật sự đâm vào tim ai đó, rồi kết thúc cuộc đời vô vị của mình
có thể mọi người nói tôi bi quan
nói tôi dại dột
vậy nên
nếu một người luôn có suy nghĩ kết thúc cuộc đời mình, ám ảnh chấm dứt nó...liệu người đó có đang bi quan, có đang dại dột không ?
vậy nếu
tôi là một người bình thường thì sao
không có quá khứ đó, không có suy nghĩ này, thay đổi cuộc đời làm một người vui vẻ tích cực bình thường thì sao?
thì không sao hết, vết thương sẽ mãi đấy chả bao giờ lành lại, nếu một ngày tôi lại động nhẹ vào nó sẽ trở nên đau âm ỉ
như sứt móng rô vậy, đau nhức cả ngón tay chỉ một vết da trầy, vết đau âm ỉ mãi không hết.
.
.
thứ cảm xúc của tôi một ngày nào đó mà biến mất, có lẽ ngày nào đó tôi không còn trên đời này nữa
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro