VÔ ĐỊNH
Môi vẫn cười bởi lười đau đớn
Mắt an nhiên sóng lớn từng cơn
Nỗi đau ai mới nhiều hơn
Tâm ai muốn định đời vờn chẳng yên.
Cố tìm kiếm an nhiên từng chút
Có đâu nào được phút bình tâm
Vì sao duyên kiếp thăng trầm
Để ta lặp mãi lỗi lầm trước kia.
Không thể giữ luôn chia đôi ngã
Thả trôi mình vội vã người xa
Cuối cùng xa lạ ngang qua
Từng là tất cả vậy mà vẫn đi.
Thương có nhiều nghĩa lý gì sao
Tâm hao cạn không màng thương lượng
Sợ tìm bến đỗ tựa nương
Chọn đời cô độc chẳng thương người nào.
Hắc Y
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro