NGƯỜI HỎI TÔI
Trời đã lặn sao môi người còn mặn?
Dư âm tình chẳng còn nặng tâm tư
Người hỏi tôi: Công bằng tồn tại chứ?
Sao hết lòng mi vẫn ứ sầu vương?
Còn yêu thương sao gương lành lại vỡ?
Từng song hành sao vẫn nỡ mà đi?
Bao nước mắt vượt vạn điều phi lý
Người chẳng còn lý trí để mà tin.
Người hỏi tôi: Sao họ đi bình tĩnh?
Người nơi này chết một mảng khí sinh
Ai lại bảo đẹp nhất tình dang dở?
Chỉ thấy người nấc nhịp thở đau thương.
Tâm cô quạnh sương phả mờ thân ảnh
Cơn mưa nào mà chẳng tạnh người ơi
Đừng cay nghiệt cam lòng mà chờ đợi
Khóa tim mình huyễn hoặc với chơi vơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro