NGƯỢC TÂM TÌNH
Tôi muốn viết cho kẻ khờ đâu đó
Sao phải chờ ôm mất mát đau thương?
Sao phải chọn tự vương rồi tự vá?
Sao để lòng mãi băng giá vì yêu?
Tôi muốn hỏi cao thượng người bao nhiêu?
Có đủ nhiều và người kia có hiểu?
Có sẻ chia những điều người phải chịu?
Có vẽ điều kì diệu với người chăng?
Sao phải khiến môi hòa cùng vị mặn?
Sao giăng lòng trong bế tắc tâm tư?
Sao người chọn tổn thương làm dư vị?
Sao phải chờ những mộng mị xa xôi?
Người là kẻ để cay đắng lên ngôi
Tôi bảo thôi người chắc gì quên vội
Tôi mặc định họ là người có lỗi
Người vẫn cười bảo lỗi bởi người thôi.
Người đau không ? Tức thời người sẽ chối
Tôi biết rồi nên chẳng hỏi chi đâu
Mưa có lâu nhưng bầu trời sẽ sáng
Chỉ mong cầu người hạnh phúc, sầu tan.
TP - HẮC Y
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro