CHẠNG VẠNG CỦA VỠ TAN
Trong tình cảm sao phải màng lý trí
Lại chẳng màng lấy cái lý để thương
Vì khoảnh khắc vô thường vương nỗi nhớ
Kẻ dại khờ - Người cũng tất thờ ơ.
Ngày trôi nhẹ lặng lẽ chờ ôm mộng
Đơn lẻ cười, thầm hi vọng, trông mong
Thanh âm sống chốc hoá mình bay bổng
Rung động à? Vật vã cả tâm tư.
Vạn người tốt kẻ khờ nào sa ngã
Lại va vào người nghiệt ngã đẩy ra
Tim băng giá rã vì người xa lạ
Tâm ma thà quỵ ngã chẳng buông tha.
Tự chấp vá, nào ép ai đáp trả
Cao cả cười rồi tự thả mình rơi
Vạn kẻ nói "Sao chẳng rời mà đợi?"
Là nhất thời yêu chẳng thể buông lơi.
Thân ảnh ấy, dần xa tầm tay với
Cố chấp càng chỉ tự xới nỗi đau
Nhặt mảnh vỡ khắc sâu từng kí ức
Tiềm thức tàn có bức cũng vô năng.
Nhủ khăng khăng buông đi, gì phải tiếc
Xiết tim mình quyết liệt khiến tâm quên
Dừng bước tiếp, chênh vênh lòng sẽ dứt
Thực khác gì ta - vực thẳm như nhau.
Bao nhiêu đau, thật lâu người chẳng thấu
Tự ta sầu, dệt mâu thuẫn thêm sâu
Cánh diều hâu vì đâu mà gục ngã
Chấp mê tình, chấp bút cẩu tâm tư.
Dư vị nhạt, chần chừ từ kỉ niệm
Miên man ngàn ý niệm bỗng cười khan
Vốn tình cảm mong cầu gì mỹ mãn
Ban trăm điều lại tước cạn tin yêu.
TP-Hắc Y
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro