Trả ân
Thể loại: Đam mỹ, Cổ trang, song khiết, 1v1, Ân oán giang hồ, Ngọt sủng, ngược nhẹ, SE.
Lưu ý: Tuy nói ngọt sủng nhưng kết SE thì không biết có phải ngược không.
Thuộc tính: Giáo chủ công x Hộ pháp thụ.
Văn án
Trên đời này chỉ có ngươi đối xử tốt với ta, ta sẽ không để ngươi rời đi.
Thế giới này nếu muốn dồn ngươi vào chỗ chết, ta sẽ vì ngươi dẹp hết mọi hiểm nguy, bảo vệ ngươi bình an một đời.
Nếu có kiếp sau ta nguyện cùng ngươi trăm năm đầu bạc, nguyện không hối tiếc.
Văn bản
Thiếu chủ năm ấy nhặt được một hài tử mù, hơn nữa là mù bẩm sinh.
Lúc ấy là sáng sớm, Xương Quân Lan đi dạo thành trấn. Hiếm khi được phụ thân cho ra khỏi giáo, Quân Lan không thể không đi hưởng lạc một phen.
Mặc dù hắn chưa được coi là trưởng thành, dùng đến từ hưởng lạc có vẻ không hợp, nhưng chính xác là Xương Quân Lan đi hưởng lạc. Ở trong giáo chỉ có ăn, luyện võ, luyện tự, tu nội công, tập đao,... Ở đó lâu thêm chút chắc hắn sẽ bị bức điên.
Bởi vậy được ra ngoài, Xương Quân Lan phải đi hưởng lạc.
Hắn vốn dĩ vừa đủ trăng tròn mười sáu, nhờ bị bức ép luyện tập, dáng đã cao xấp xỉ một người trưởng thành, tóc đen dài mềm mại bó thành cái đuôi ngựa, mặt mày chỉ còn một chút trẻ con, nhưng cũng giấu đi được góc cạnh sắc bén của gương mặt, cánh môi cong nhẹ như gió xuân ấm áp, đôi mắt cong cong đen trắng rõ ràng. Đúng là một mỹ công tử người người yêu thích.
Khi vừa qua đầu trấn Xương Quân Lan đã gặp phải một đám khất cái. Vốn dĩ tâm tình không tồi, Xương Quân Lan liền tặng bọn họ nhiều hơn mấy đồng bạc.
Đáng lý Xương Quân Lan cũng không chú ý đến đám khất cái, tính toán rời đi. Nhưng trong đám khất cái lại có một tiểu hài tử, trông nhỏ gầy, yếu ớt, không tranh được bạc, bị xô đẩy một hồi té qua một bên. Tiểu khất cái bị xô qua một bên cũng không rên một tiếng, im lặng vén tóc lùi ra một góc ngồi.
Lúc này Xương Quân Lan mới nhận ra, hai mắt tiểu khất cái được dùng vải thô bó chặt, ép sát vào thái dương. Hài từ này đương nhiên mù, chỉ lạ ở chỗ mắt bị bó chặt, tiểu khất cái vẫn lưu loát di chuyển mà không vấp ngã hay cần vật phụ trợ.
Thấy Xương Quân Lan dừng lại khá lâu, một hộ vệ mặc thanh y cung kính hỏi:
- Thiếu chủ, chúng ta nên đi tiếp.
Xương Quân Lan liếc xéo hộ vệ kia một cái, mặt khó coi gõ đầu tên hộ vệ đó một cái "cốp":
- Hừ hừ, ta mới là chủ tử của ngươi, đi chơi mà còn hối thúc thì làm gì thú vị được, lão bất tử kia sao có thể tìm mấy người cổ hủ như ngươi làm hộ vệ chứ? Thật mất hứng.
Hộ vệ kia tiếp tục cung kính không chút nào sợ hãi:
- Thiếu chủ đứng lâu như vậy, không biết là đang nhìn cái gì?
Xương Quân Lan nhìn lại tiểu khất cái kia, rồi từ từ tiến lại.
Một tiếng "leng keng" rơi trên mặt đất, tiểu khất cái như hoảng sợ ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ khẩn trương đến mức cứng lại.
Xương Quân Lan khẽ kéo khóe miệng, phong lưu tiêu sái mà nói:
- Bổn công tử tâm tình tốt, thấy ngươi vừa mắt, cho ngươi chút bạc mua màn thầu.
Tiểu khất cái chần chừ không nhặt, không biết không phải là do nhìn không thấy hay không tin, Xương Quân Lan đành phải cúi xuống nhặt hai thỏi bạc vụn lên, kéo tay tiểu khất cái ra nhét chúng vào:
- Cất kĩ.
Nói xong Xương Quân Lan đứng dậy xoay lưng đi, không quên kêu hai cái hộ vệ không hiểu phong tình kia theo.
Mà ở phía sau, tiểu khất cái tay nắm hai thỏi bạc vụn, cái đầu nho nhỏ ngước ngước nhìn theo hướng Xương Quân Lan rời đi, giống như nhìn thấy Xương Quân Lan vậy.
Không sai, tiểu khất cái thấy được, hơn nữa lại thấy rất rõ, thậm chí còn nhìn thấy kĩ hơn nữa cơ. Tiểu khất cái chỉ cúi đầu khi Xương Quân Lan cùng hộ vệ rẽ vào một cái ngõ khác.
Nhìn hai thỏi bạc nhỏ trên tay, lại sờ sờ cái bụng đói lâu ngày, tiểu khất cái quyết định đứng lên đi mua màn thầu.
Tiểu khất cái cũng có tên, Vũ Khiếm Vi. Bởi vì ngay từ lúc sinh ra hai mắt của y không thể mở được, mời lang y về, lang y nói đây là một triệu chứng dính mí mắt bình thường, chờ một vài tuần sẽ hết, hài tử sẽ mở mắt bình thường.
Mà song thân cứ như vậy nuôi hài tử, bởi vì có tật ở mắt, phu thê gọi hài tử là Vũ Khiếm Vi, khiếm là khiếm khuyết, vi là chu vi, tức là không mở mắt nhìn xung quanh, ngụ ý cũng là để lại một dấu ấn khi sinh.
Thế nhưng một tuần hai tuần,... Một năm rồi hai năm, rồi năm năm, bảy năm, hài tử vẫn chưa một lần mở mắt. Hai mí mắt giống như bị dính lấy với nhau, dùng sức cũng tách không ra.
Cũng năm ấy, Vũ Khiếm Vi lần đầu tiên mở mắt, Khiếm Vi là một hài tử thông minh, y hiểu phụ thân phụ mẫu lo lắng về đôi mắt của mình, nhưng lại sợ hãi, bởi vì y đã từng dùng dao rạch đôi mắt mình ra để mong nhận được một tia sáng.
Nổi ám ảnh bảy năm trong bóng tối, nỗi lo lắng của song thân, cùng nỗi sợ hãi vào bản thân.
Đứng trước gương đồng là một hài tử không quá cao, nhưng cánh tay rắn chắc, thân hình tương đối cân xứng, ngũ quan dễ nhìn, cánh môi mỏng hơi tái nhợt, nếu bỏ qua đôi mắt, hài tử có thể con là một đứa trẻ dễ nhìn, khiến người yêu thích.
Đôi mắt ấy không có lòng trắng, chỉ có duy nhất một màu đen sâu thẳm phản chiếu mờ mờ trên gương đồng. Lại thêm vết cắt tại mí mắt chưa lành lại, sần sùi gồ ghề khiến đôi mắt đã không còn là đôi mắt của một con người.
Quái vật, Vũ Khiếm Vi chỉ nghĩ được như vậy, y nắm lấy gương đồng quăng mạnh khiến nó méo mó nằm trên đất.
Quái vật, bản thân y là một quái vật, sợ hãi, khủng hoảng ăn dần vào tâm trí. Phụ mẫu y nếu biết có phải y sẽ bị thiêu sống hay không?
Lo lắng, hoang mang, bản thân y là một quái vật, không cam lòng, không công bằng, tại sao y lại là một quái vật?
Vũ Khiếm Vi dùng đôi bàn tay che lấy đôi mắt, loạng choạng ngã ngồi ra đất. Tưởng chừng như y đã che đi được hình ảnh kia, nhưng không, cảnh vật vẫn hiện lên một cách rõ rành rành, thậm chí là xuyên thẳng qua lòng bàn tay nhìn về phía sàn nhà. Giống như bàn tay hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Vũ Khiếm Vi rốt cuộc nhịn không được, lần đầu tiên khóc rống lên như một đứa trẻ sơ sinh.
Có lẽ tiếng khóc của Khiếm Vi quá to khiến mọi người để ý. Từ ngỏ hẻm trong sân một nữ nhân nhanh chóng lao ra.
Nữ nhân bước vào phòng của Vũ Khiếm Vi, nhìn thấy chiếc gương đồng méo mó nằm một bên, Vũ Khiếm Vi thì ngồi bệt trên nền đất, vừa khóc vừa dùng tay cào mắt, cào đến mức vết thương tróc ra chảy máu.
Nữ nhân thấy thế vội chạy lại, khụy gối xuống ôm lấy Vũ Khiếm Vi:
- Tiểu Vi, con làm sao vậy! Sao lại cào mắt, mau lấy tay ra cho mẫu thân xem.
Người phụ nữ vừa lo lắng vừa khóe cánh tay yếu ớt của y ra.
Đập vào mắt nàng là một gương mặt xấu xí, hai mí mắt rách toạc lộ ra con ngươi đen sì quái dị, máu nương theo nước mắt chảy xuôi xuống cằm.
Nữ nhân từ từ lui ra khỏi người Vũ Khiếm Vi, ánh mắt lăng lăng không dấu khỏi sợ hãi.
- Quỷ... Quỷ.... A a a a a... Có quỷ!
Vũ Khiếm Vi là một hài tử thông minh, sự thay đổi thái độ của nàng làm y sững sờ, y càng khóc càng thấy chua xót quặn đau, bàn tay yếu ớt dính đầy máu túm lấy tà váy của nàng, giọng nức nở van xin:
- Mẫu thân... đừng bỏ nhi tử... Ô ô... đừng bỏ tiểu Vi, nhi tử không phải quái vật, không phải quỷ, mẫu thân đừng bỏ nhi tử.
Người nữ nhân được Vũ Khiếm Vi gọi là mẫu thân kia lập tức hất văng cánh tay kia ra khỏi váy mình, từ từ lùi ra sau. Bất ngờ đứng dậy và điên cuồng chạy, vừa chạy vừa la lớn:
- Phu quân, Khiếm Vi bị quỷ bắt, có quỷ, cứu ta với...
Vũ Khiếm Vi đần người nhìn mẫu thân xa lánh, y giơ cánh tay nhỏ yếu ớt lên xem. Một chút hi vọng dường như bị sụp đổ.
Ở cổ đại, mê tín dị đoan vô cùng phổ biến, chỉ cần ngươi có chút khác người đều sẽ bị người dân tròng lồng heo, thiêu sống, đem thả lên rừng...
Vũ Khiếm Vi từ nhỏ nghe mẫu thân kể về nữ nhân nào mang thai ngoài ý bị tròng lồng heo, hay đứa trẻ nào sinh ra có sáu ngón tay sáu ngón chân bị thiêu sống, lúc đầu Vũ Khiếm Vi không cảm nhận thấy gì thương cảm, nhưng hiện tại chuyện này rơi vào bản thân, Vũ Khiếm Vi còn có chút không thể tin được cùng thờ thẫn.
Mãi cho tới lúc có tiếng ồn ào ngoài sân, Vũ Khiếm Vi mới bừng tỉnh, Vũ Khiếm Vi xuyên qua lớp tường nhìn ra ngoài, một đám người đang chỉ chỉ nói nói. Vũ Khiếm Vi tuy nghe không rõ nhưng y chắc chắn bọn họ đang nói về y.
Mãi cho tới khi có một người hạ nhân thấp thỏm tiến đến, Vũ Khiếm Vi mới chật vật đứng lên, lau lau mắt, đôi con ngươi đen sâu thẳm như ác ma nhìn vào người hạ nhân, y há mồm muốn nói chuyện gì đó.
Nhưng hạ nhân kia lập tức hoảng sợ, nhanh chóng kéo cửa phòng cái ầm, bên ngoài lập tức vang lên một trận lách cách.
Hạ nhân kia khóa cửa lại, cả người bị dọa trắng bệch, chạy đến chỗ đám đông lập tức thở hổn hển như vừa thoát nạn:
- Ta thấy nó rồi, đôi mắt đen như quỷ, lại còn chảy máu ròng ròng, nó nhìn ta há miệng như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống ta vậy... Chỉ tội nghiệp thiếu gia, đã bị con quỷ kia ăn tươi nuốt sống rồi...
Hạ nhân kia khoa trương mà miêu tả một lần, dẫn đến không ít người kinh sợ, phu phụ họ Vũ càng khóc lớn hơn. Cuối cùng cắn răng gọi hạ nhân xếp củi, quyết định thiêu phòng diệt quỷ. Cứ mỗi lần chất một bó củi, trong phòng lại vang lên tiếng đập cửa cùng tiếng khóc. Sau cùng khi ngọn lửa cháy lên, tiếng động im hẳn, ai về nhà nấy.
Ngồi trong gian nhà, Vũ Khiếm Vi đã không còn nhận thức gì được nữa, tuyệt vọng đã lôi chân y xuống địa ngục. Ánh mắt Vũ Khiếm Vi cứ xuyên qua bức tường nhìn hạ nhân bận rộn, trong lòng chết lặng. Trong lòng y len lỏi một ý nghĩ "Chết, ngươi là quái vật, ngươi phải chết, ngươi đã giết chết hài tử của mẫu thân, ngươi phải lấy mạng đền tội, tội nghiệp của ngươi là được sinh ra đời..."
Vũ Khiếm Vi lặng lẽ mà đập cửa, như hi vọng cũng như là tuyệt vọng.
Bản thân y vẫn không ngừng nhắc nhở y là nhân loại, nhưng tất cả đang dần át lấy chút lý trí ấy.
Hơi nóng và khói xông vào qua khe cửa, nhiệt độ trong phòng dần bay cao. Vũ Khiếm Vi người đầy mồ hôi, chật vật nhìn xung quanh. Ánh mắt đen càng sâu thẳm phản chiếu lên ánh lửa. Quỷ dị đáng sợ.
Vũ Khiếm Vi bị thiêu sống, tuy không biết lý do vì sao y vẫn còn sống nhưng trong thâm tâm, y luôn không ngừng nói "bản thân ta là một con quỷ, ta phải chết..." Nhưng rồi lại không cam lòng, y vẫn muốn khẳng định bản thân mình vẫn là nhân loại, vẫn luôn gắng gượng mà sống.
...
Sau khi ăn một ngày ăn no, Vũ Khiếm Vi tiến tới tiệm y phục, bị chủ tiệm đuổi ra mấy lượt mới mua được một ít y phục. Rồi lại tới khách điếm tắm rửa lại một phen.
Xuyên qua tấm mông mắt nhìn vào gương, tiểu hài tử trông tinh tế mà đẹp, tuy nhiên gương mặt hốc hác gầy gò vẫn không thể giấu được.
Khoác trên mình bộ y phục mới, Vũ Khiếm Vi trả tiền khách điếm, tiêu không sai hết 3 đồng. Ở đây nén bạc đổi được 10 thỏi bạc vụn, 1 thỏi bạc vụn được 10 đồng, 1 đồng bằng 100 văn. Cứ như vậy tiêu Vũ Khiếm Vi cũng không có lo lắng. Còn một chút tiền còn lại y có thể theo hắn.
Đúng vậy, Vũ Khiếm Vi muốn đi theo người đã cho y hai thỏi bạc. Giống như dùng 2 thỏi bạc ấy hắn đã mua thân xác y đi vậy. Quyết định không buông bỏ, bởi vì "Chỉ có ngươi đối tốt với ta, dù nó mong manh không có nhiều hi vọng".
Vũ Khiếm Vi đã 13 tuổi, sau sáu năm ăn xin dọc đường, bôn ba khắp chốn, y cũng lộ ra cái thông minh của mình. Y có trí nhớ siêu việt hơn người thường, gặp qua là không quên, chỉ nhìn một lần là nhớ. Gặp khó thì từ một suy ra ba. Vũ Khiếm Vi biết chữkhông sai biệt lắm, nhưng không người dạy nên y không biết viết.
Cũng sáu năm mần mò, y cũng có thể thuận lợi dùng đôi mắt ma quỷ của mình.
Vũ Khiếm Vi tận lực chú tâm vào đôi mắt, hướng nhìn của y cũng từ chỉ có giới hạn như người thường kéo ra khoảng cách xa hơn, rồi xuyên qua nhà cửa. Một dặm, hai dặm, năm dặm. Sau đó y bắt đầu chuyển động người nhìn hết một loạt xung quanh. Mãi cho tới khi tìm thấy người kia đang cưỡi ngựa rời khỏi thành trấn.
Vũ Khiếm Vi lập tức hướng phía đó đi. Không ngừng nghỉ, cũng không để ý xung quanh. Mỗi lần va phải ai, người đó đều quay lại muốn chửi Vũ Khiếm Vi không có mắt, nhưng thấy Vũ Khiếm Vi đeo mông mắt nên đành bỏ qua, con mẹ nó thằng quỷ này thế mà không có mắt thật. Ai lại đi so đo với người mù.
Vì thế Vũ Khiếm Vi thuận lợi mà đi một đường. Lúc quá khát, mua lấy một hồ lô nước treo bên hông, tiện liền mua thêm một ít lương khô. Nhìn y sau đó có vẻ thập phần luộm thuộm, hưng nhiều hơn vẫn là hài hước không hợp tuổi tác.
Vũ Khiếm Vi không có ngựa, chỉ có không ngừng đi bộ, muốn đuổi kịp người kia chỉ có thể đi ngày đêm không ngừng nghỉ.
Sau nguyên một buổi chiều, bàn chân y đã chết lặng, rươm rướm máu, đôi giày cũng lủng vài chỗ. Vũ Khiếm Vi không dám ngừng lại chỉ có cắn răng kiên trì. Đôi mắt bởi vì nhìn chằm chằm quá lâu mà trở nên nhức mỏi chảy lệ.
Nhờ có đôi mắt quái dị, Vũ Khiếm Vi thuận lợi tránh né dã thú, tìm thức ăn, tìm thảo dược, nguồn nước. Mãi cho tới khi tới một thành trấn khác, mà người kia cũng dừng lại, chỉ luẩn quẩn quanh đó.
Biết người kia đã dừng chân, Vũ Khiếm Vi mới được dịp dừng lại nghỉ ngơi, việc đi bộ đường dài đã khiến Khiếm Vi không thể đi được nữa.
Tuy không biết người kia sẽ dừng bao lâu nhưng Vũ Khiếm Vi vẫn phải đi y quán xem xem, nếu chân y chặt đứt, đừng nói đuổi theo người kia, thậm chí muốn nhìn thấy dáng người nọ cũng không được, chung quy lại, Vũ Khiếm Vi vẫn là một hài tử thông minh và cố chấp.
Chủ y quán là một lão giả không lớn tuổi, ông nhìn thấy đôi chân trật ra máu thịt của Vũ Khiếm Vi vừa thương xót vừa đau lòng.
- Tiểu thí hài, ngươi còn nhỏ, lại mù, không ở nhà với phụ mẫu lại chạy đi đâu làm gì? Ngươi xem, chân ngươi như vậy mà còn cố, mấy ngày nay trước đừng có xuống đi bộ, để vết thương khỏi rồi tính.
Vũ Khiếm Vi hơi ngước mặt nhìn lão giả. Người ta nói lúc bản thân không ở cạnh người khác là lúc người đó biểu lộ rõ bộ mặt thật nhất. Hơn nữa Vũ Khiếm Vi đeo mông mắt, nhưng lại vẫn thấy rõ được lão giả mặt hiền lành lại có chút trách cứ, xem ra đây cũng là một vị lương y.
Vũ Khiếm Vi vẫn chưa nói lời nào, lão giả sau khi bôi dược cho Khiếm Vi. Lại nhìn lên gương mặt nhỏ của y:
- Tiểu thí hài, ngươi nhìn không thấy?
Vũ Khiếm Vi hơi ngẩn người, lắc lắc rồi lại gật gật. Sau đó lại im lặng không nói gì.
Lão giả phức tạp nhìn Vũ Khiếm Vi, ôn tồn nói:
- Tiểu thí hài, ta gỡ ra xem được không, nếu trị không được lại nói.
Vũ Khiếm Vi hơi cúi cúi đầu lắc nhẹ:
- Đa tạ lão bá, mắt ta chữa không được.
Lão giả vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ cười hòa ái:
- Tiểu thí hài, ngươi một thân một mình, chắc hẳn là không có bạc, yên tâm, lão già ta đây từ bi không lấy bạc, đều nói lương y như từ mẫu, ta cũng rất hiếu kỳ với những người mắc bệnh lạ.
Vũ Khiếm Vi vẫn cứ lắc đầu, môi mím chặt lại.
Lão giả bất đắc dĩ nói:
- Có thể cho ta xem được không?
Vũ Khiếm Vi chần chừ một lúc rồi gật đầu. Đôi tay nhỏ vòng ra sau đầu gỡ mông mắt xuống.
Vũ Khiếm Vi cột mông mắt không phải là cột bình thường, khi gỡ ra mông mắt còn hằn lên một vệt đỏ nhăn nhúm làm lão giả xem lại càng đau lòng, còn chưa kể phía trong có sẹo cũ, sần sùi như vỏ cây.
Lão giả đưa tay sờ sờ lên vết sẹo, có chút thương tình mà hỏi:
- Mắt mở được không?
Trong y lý, có hai dạng mù, một là mù do không mở được mắt, hai là mở được nhưng lại không nhìn thấy gì. Còn nguyên nhân có thể do ngoại lực cũng có thể do bẩm sinh.
Vũ Khiếm Vi không dám mở mắt, y sợ rằng lão giả sẽ cho một mồi lửa thiêu y, vì thế nên Khiếm Vi lắc đầu. Cũng là vì Vũ Khiếm Vi cũng không mù, vẫn có thể nhìn, nhưng y cũng không vì lão giả có lòng tốt mà nói ra bí mật, y sợ vạn nhất.
Lão giả đứng dậy kéo trong ngăn tủ ra một cái lọ xấu xí, tiện miệng hỏi:
- Tiểu thí hài, phụ mẫu ngươi đâu?
Vũ Khiếm Vi hơi cứng đờ người không dám trả lời.
Sự yên lặng của Khiếm Vi đã nói lên tất cả, cha mẹ chê nhi tử mù nên đuổi khỏi nhà, hài tử vì hận đôi mắt của mình nên mới đối đãi với nó như vậy, xem những vết sẹo và lằn trên mắt kia là biết.
Lão giả đoán có thể nói là đúng, Vũ Khiếm Vi cũng như vậy lẳng lặng mà cam chịu.
Thế nhưng lời nói tiếp theo của lão giả lại khiến Vũ Khiếm Vi hoảng hốt.
- Tiểu thí hài, nhận ta làm cha nuôi thế nào? Ngươi vừa khéo cũng không có nhà để về.
Vũ Khiếm Vi hoảng hốt vì lời mời, cũng lo lắng về người kia. Đành ấp úng mà trả lời:
- Không được... Ta phải đi... đi tìm người, không thể ở...
Lão giả lại mở miệng, giọng như hận sắt không thành thép:
- Tìm tìm cái gì, chân ngươi sợ là chạy đi tìm người mới vậy, nhận ta làm cha nuôi còn sợ ta tìm không tìm được người? Ta đường đường là đại thần y a.
Vũ Khiếm Vi ngạc nhiên:
- Lão bá thật có thể tìm?
Lão giả cười hòa ái, nhưng giọng không tránh khỏi có chút tiểu nhân đắc chí:
- Tất nhiên rồi! Hừ, miêu tả lão cha này xem.
Vũ Khiếm Vi ngước ngước ra một phía nào đó, tỉ mỉ mà miêu tả:
- Hắn chừng 18 19, dáng cao, mũi cao, mặc nguyệt y, tóc trát đuôi ngựa, có hai người mặc thanh y đi theo sau... Hắn cách chúng ta 30 trượng về hướng Bắc.
Lão giả cũng chỉ nói vậy, vì Vũ Khiếm Vi mù, không thể miêu tả ra cái người gì. Nhưng ngoài ý muốn tiểu hài tử lại miêu tả ra người kia, hơn nữa còn xác định một cách chặt chẽ vị trí của người kia, giống như đang tiên đoán vậy.
Vì muốn thu Vũ Khiếm Vi tới tay, lão giả bước ra ngoài, gào một vị hàng xóm tới nói nói chỉ chỉ, dặn dò tìm người. Xem như lão giả này nói là sự thật, cũng có chút quyền lực. Lúc sau quay lại đã hỏi tên của Vũ Khiếm Vi, cũng khai báo danh tính, xem như thu được một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
...
Mà ngoài ý muốn cách đây 30 trượng, Xương Quân Lan trong bộ nguyệt y đang đi dạo phố, vừa đi vừa khoa tay múa chân miêu tả ai đó, hai tên hộ vệ cũng không ngoại lệ.
Chuyện kể ra cũng có chút dài, nhưng vẫn phải kể ra cho mà biết. Chuyện là hai ngày hôm trước vừa ra khỏi giáo chơi không lâu, lão bất tử kia sai một tên ám vệ điên cuồng tới báo tin nhờ Xương Quân Lan tìm tả hộ pháp về, phải nói tên ám vệ kia miêu tả diện mạo tả hộ pháp "da trắng mắt híp, có chút râu, mũi trung trung, tóc hơi bạc, rất giỏi y thuật, là một lão giả phong lưu tuấn tiếu..."
Có thể nói là tả một vị trung niên cũng không yêu nghiệt như vậy, nhưng thật sự là khi ám vệ dứt lời, Xương Quân Lan cũng chưa tưởng tượng được đây là yêu quái phương nào?
Đành phải bỏ công bỏ sức theo cái địa chỉ kia tìm tới trấn này rồi đi hỏi.
Câu chuyện vẫn rất khó khăn khi Xương Quân Lan dò hỏi đến hơn mười lăm người trung y, tuổi xêm xêm nhau chừng 50 gì đó. Mỗi người một nơi rải rác khắp trấn, đi tìm đúng là khốc liệt. Chưa kể đây là một thành trấn chuyên hành nghề y.
Xoa xoa vài giọt mồ hôi không tồn tại, Xương Quân Lan ngồi xuống quán nước nghỉ ngơi, đồng thời cũng thầm mắng lão cha bất tử kia. Nếu không phải cha hắn tuổi đã về già, sức yếu, Xương Quân Lan nhất định tìm đến tấu một trận.
Lúc hắn chuẩn bị đứng lên thì có một nam nhân đầy thô thiển đi tới ôm quyền một cái rồi hỏi:
- Vị công tử này, không biết có rảnh đi với tiểu nhân một chuyến, lão đại muốn gặp công tử.
Tên nam nhân này cũng nhạc nhiên không thôi, bởi vì tìm một người không phải dễ, nghe xong lời của lão đại, bản thân nam nhân cũng không tin, chỉ ngờ ngợ mà tới chỗ này. Ai ngờ gặp được luôn, lại đánh giá vị công tử này, tám phần giống Xương Quần Cộc giáo chủ. Thảo nào lão đại muốn gặp.
*Tội lỗi, lúc đầu tác giả muốn gọi giáo chủ là Xương Quần Cộc. Muahahaha. Nhưng nghĩ lại ta là cha ruột, phải thương con giai mình.
Xương Quân Lan tuy tìm người nhưng cũng không vội, có người muốn gặp cũng tiện đi thiện giao.
Theo chân nam nhân kia, Xương Quân Lan tới một cái y quán, còn lão đại gì đó hắn tỏ vẻ không biết. Chỉ biết khi vừa tới cửa y quán, một lão giả lập tức ló đầu nhìn, rồi hô:
- Tiểu Xương ấy hả? Vào đi.
Xương Quân Lan ngạc nhiên, vị trung y này có vẻ biết hắn, hơn nữa còn rất quen thuộc. Áp chế nghi hoặc ở trong lòng, Xương Quân Lan bước vào.
Vừa vào trong, điều mà Xương Quân Lan để ý là một tiểu hài tử gầy gầy đang ngồi trên băng ghế, phía dưới đôi chân là một lớp thảm mềm, tiểu hài tử không đi giày nên Xương Quân Lan có thể dễ dàng nhìn thấy vết băng ở lòng bàn chân. Mà càng quan trọng hơn, tiểu hài tử đeo một chiếc mông mắt, mông mắt siết rất chặt tạo thành một đường lõm vào, mặt tiểu hài tử cứ ngước nhìn hắn. Hắn di chuyển đi đâu, hài tử cũng xoay đầu theo đó.
Vũ Khiếm Vi căng thẳng người, đôi mắt không tự chủ được mà dính lên Xương Quân Lan, âm thanh run rẩy:
- Xin chào, ta là Vũ Khiếm Vi.
Xương Quân Lan liếc quanh một vòng, không thấy vị trung y kia đâu, đành ngồi xuống bên cạnh Vũ Khiếm Vi.
- Khiếm Vi?
- Ừm.
- Ta là Xương Quân Lan, ngươi là người ở đây sao? Vị trung y kia đi nơi nào rồi?
Vũ Khiếm Vi khẩn trương mà mân mân tay nhỏ giọng nói:
- Ta là người ở đây, ta cũng là người của ngươi... Ngươi đã mua ta rồi phải chịu trách nhiệm rước ta về.
Nét cười trên mặt Xương Quân Lan cứng lại, sao hắn cảm thấy tiểu thí hài miệng tiện càng nói càng ái muội đâu.
Hơn nữa đừng có làm cái vẻ mặt khẩn trương như tiểu tức phụ sắp gả chồng vậy được không? Xương Quân Lan lặng lẽ phun tào.
Hắn rất bình tĩnh mà hỏi:
- Ta mới gặp ngươi lần đầu, làm gì mà đã mua được ngươi.
- Ngươi cho ta hai thỏi bạc vụn, không phải muốn mua ta sao, ta đều theo ngươi tới, ngươi không được bỏ ta.
Xương Quân Lan ngẩn người, hồi tưởng lại mấy hôm trước có cho một tiểu khất cái hai thỏi bạc, thật sự cũng không nghĩ tới tiểu khất cái còn theo mình tới tận đây.
Vừa buồn cười vì tiểu hài tử nói không hợp lý, lại vừa bất đắc dĩ.
Vũ Khiếm Vi cúi đầu thấp xuống, từ trong lồng ngực lấy ra ít đồng tiền, hai tay đưa cho Xương Quân Lan, ấp úng nói:
- Tiền còn thừa, ta trả cho ngươi, ngươi cho ta theo ngươi được không?
Xương Quân Lan thở dài đẩy mấy đồng tiền lại, nói:
- Cho ngươi, đâu có lý nào lấy lại, ta cũng không thiếu chút tiền này.
Vũ Khiếm Vi cẩn thận nắm đồng tiền thu lại, bàn tay nhỏ lặng lẽ túm lấy góc áo của Xương Quân Lan.
Nhận ra hành động ấu trĩ của Khiếm Vi, Xương Quân Lan cười lắc đầu, thầm nghĩ tiểu hài tử đáng yêu. Hắn cũng không phủi tay của Vũ Khiếm Vi, mà chỉ ngồi lẳng lặng chờ lão trung y xuất hiện.
Chờ khá lâu, Xương Quân Lan đều đã đánh giá xong gian dược phòng, nhàm chán, hắn nhìn tiểu hài tử.
Từ lúc đầu tới giờ, Vũ Khiếm Vi đều không hề nhúc nhích, cứ yên lặng như pho tượng không khiến người chú ý. Xương Quân Lan càng nhìn càng thấy không thích hợp, ở chỗ nào đó trên gương mặt tiểu hài tử rất không thuận mắt.
Vậy chắc hẳn là băng mông mắt kia siết quá chặt đi. Nghĩ thấy rất đúng, Xương Quân Lan lập tức tay ngứa đưa lên dỡ mông mắt của y xuống.
- Tiểu tử, ngươi cột chặt như vậy không khó chịu sao? Để ta cột lại cho.
Vũ Khiếm Vi giật bắn người, quay sang Quần Xương Quân Lan thuận thế kéo rớt mông mắt xuống, hắn hỏi:
- Mắt không thấy sao?
Vũ Khiếm Vi gật đầu.
- Ngươi trông cũng không tới nỗi, như thế nào lại có vết sẹo.
Vũ Khiếm Vi lập tức căng chặt thần kinh, cái tay đang nắm lấy áo Xương Quân Lan lập tức siết lại, nếu để ý kỹ còn có thể thấy nó hơi run nhẹ.
- Ngươi đừng chê ta xấu, ta có thể giúp ngươi quét nhà rửa chén nấu ăn, đừng đuổi ta, ngươi hứa sẽ thu nhận ta rồi.
Xương Quân Lan mặt đầy hắc tuyến, hắn không hiểu hắn hứa lúc nào vậy.
Cắn răng nhịn qua, Xương Quân Lan vẫn phải cố gắng chuyển chủ đề.
- Ngươi đừng siết mông mắt chặt như vậy, để lỏng ra một chút...
Vũ Khiếm Vi dừng nói, vừa nghe giọng nói ấm áp thổi sát tai, vừa yên lặng cảm nhận Xương Quân Lan ôn nhu giúp y đeo lại mông mắt.
...
Chính xác là qua một ngày trời, lão giả kia chơi mất tích được hẳn một ngày. Vũ Khiếm Vi lại luôn túm lấy góc áo ngồi bất động. Vì thế hắn cũng ngồi ngốc theo. Nhưng thật sự một ngày không ăn thì đói, Xương Quân Lan không phải thánh nhân, bụng đã mấy lần vang lên tiếng lộc cộc. Chẳng qua hắn đang rủ lòng từ bi không phủi tay Vũ Khiếm Vi ra.
Đành phải nói:
- Tiểu Vi Vi, phiền ngươi buông tay ra.
- Ngươi vẫn không muốn ta theo, có phải ngươi đi rồi ta tìm không được ngươi không?
- Tiểu tổ tông à, ta đói.
Bụng Xương Quân Lan rất hợp tình hợp lý mà vang cái lộc cộc, xem ra đói là không sai.
Lão trung y chơi mất tích cả ngày, hắn cũng hoài nghi đây có phải là thuyết âm mưu không. Giống như kiểu đang tẩy não nhau vậy. Mà giờ Vũ Khiếm Vi còn kéo áo không buông... Quả thật rất đau khổ mà.
Ngồi rằng co một hồi cũng không nhận được hồi đáp, Xương Quân Lan chỉ có cách cắn răng dắt theo Khiếm Vi đi. Cũng thầm trách đã mù còn không an phận.
Cũng may mắn Xương Quân Lan chưa chấp nhặt, tận tình dẫn Vũ Khiếm Vi đi đều là chỗ đường thưa để không phải bị va chạm. Tới chỗ tiệm cơm cũng tận lực lôi kéo khỏi va chạm bàn ghế.
Vũ Khiếm Vi đi đường cũng rất thong thả, không va không chạm, thậm chí đi đường so với một người bình thường còn muốn cẩn thận và dễ dàng hơn. Xương Quân Lan không tránh khỏi tò mò hỏi:
- Ngươi đi đường không cần gậy sao?
Vũ Khiếm Vi ngốc ngốc mà hỏi lại:
- Sao lại phải dùng gậy?
- Thì dùng gậy mới có thể đi lại mà không bị va chạm, ừm... Là như vầy vầy nè...
Xương Quân Lan khoa tay múa chân miêu tả một hồi, thành công bất lực, bởi vì Vũ Khiếm Vi nghe căn bản là không muốn hiểu.
Tất nhiên rồi, có cơ hội được người này dắt đi, Vũ Khiếm Vi hiển nhiên không muốn bỏ qua.
Biết Vũ Khiếm Vi chỉ là con nuôi mà trung y kia nhận trong ngày, nên hành tung của lão giả kia cũng hẳn là không biết.
Xương Quân Lan cẩn thận dò hỏi Vũ Khiếm Vi:
- Tiểu Vi Vi, ngươi nói xem cha nuôi ngươi đi đâu?
Ngoài ý muốn Vũ Khiếm Vi nhìn lại hắn hỏi:
- Ngươi muốn gặp cha?
Xương Quân Lan gật đầu, dẫu sao lão giả cho người mời bản thân hắn, sau đó liền chơi mất tích. Cũng chẳng biết lão có phải đang thử mình không?
Vũ Khiếm Vi lập tức nghiêng đầu như đang nhìn xung quanh. Rồi chợt đứng dậy đi vào trong nhà trong:
- Theo ta.
Xương Quân Lan chần chừ một chút rồi đi theo, tính duỗi tay kéo Vũ Khiếm Vi nhưng y lại thập phần thong dong bước đi, xem ra nhân gia không cần dắt vẫn đi được.
- Tiểu Vi Vi, ngươi đi như vậy không sợ bị đụng sao?
Vũ Khiếm Vi chợt khựng lại, nghĩ nghĩ gì đó rồi giải thích:
- Mắt không nhìn thấy, nhưng tai và mũi ta vẫn rất tốt.
Vũ Khiếm Vi cũng là người mù hẳn bảy năm mới có thể nhìn thấy, tất nhiên thính lực và khứu giác đều nhạy bén hơn người, cũng thuận tiện cho việc bốc phét.
Xương Quân Lan thầm nghĩ Vũ Khiếm Vi có tài, nhưng cũng nhiều phần đồng tình, một người mù hẳn là rất khó khăn trong cuộc sống đi. Trước kia Vũ Khiếm Vi làm khất cái chính là một ví dụ.
Đi vào gian nhà trong, Vũ Khiếm Vi dừng lại một chút, đưa tay sờ sờ kệ thuốc, bình tĩnh nói:
- Chỗ này có một đường ngầm, nhưng ta không biết cơ quan mở là gì.
Xương Quân Lan là người trong nghề, sờ xoạng một hồi liền kéo một cái tủ thuốc ra, bên trong có một cái khấc nhỏ, khẽ đẩy nhẹ, kệ thuốc từ từ kéo ra một cái lối nhỏ.
Xương Quân Lan lập tức khen:
- Tiểu Vi Vi thật giỏi, vừa mới tới đã biết nơi đây có lối đi ngầm.
Vũ Khiếm Vi hơi hơi rũ đầu xuống, kiếm một cái cớ:
- Ta mới tới đây một lần, ta cũng không biết đường. Trong y quán không khí có một tia hơi ẩm không nên có, lại kết hợp với mùi bùn, tuy được mùi thảo dược che đi rất kỹ nhưng vẫn có chỗ sơ hở.
Xương Quân Lan sờ sờ mũi, có chút chột dạ cười:
- Bỏ đi, vào xem xem.
Vũ Khiếm Vi tiếp tục đi trước, qua một hồi vòng vèo rẽ lối, bọn họ tới một gian thạch thất.
Thạch thất sáng lên bởi ánh nến, thoáng rộng để nhiều chai lọ khác nhau, giữa trung tâm là một bàn cờ đang đánh giở, nhìn chung quanh thì không biết còn cái mật thất nào khác không.
Vũ Khiếm Vi biết lão giả ở đâu, y bước tới cái lu duy nhất trong mật thật, giọng khẳng định:
- Cha ở trong này.
Xương Quân Lan mặt mộng bức đi qua, cái lu này thật sự có thể giấu người? To thì có thể nhưng chiều cao thì thật sự hơi thấp...
Vẫn nghe lời Vũ Khiếm Vi, Xương Quân Lan mở cái nắp ra, mặt càng ba chấm.
Trong này quả thật có người, hơn nữa người này còn có thể đứng, vừa bội phục người này thông minh, vừa bất đắc dĩ vì người này ấu trĩ.
Ngoảnh mặt ra xem Vũ Khiếm Vi, y mặt sáng lấp lánh như thể mau khen ta đi vậy. Xương Quân Lan trực tiếp ba chấm không biết nói gì, chỉ đành nói:
- Lão bá, có thể ra nói chuyện sao?
Từ trong lu vọng ra tiếng oán trách.
- Ta không về ta không về. Ngươi biết vì sao lão bất tử kia tên Quần Cộc không? Do ăn ở đấy, lão lúc đầu tên Quân Cốc, sau lớn lên lại hay lột áo mặc khố điên cuồng đuổi theo nữ nhân. May mắn chưa bị coi là dâm tặc. Về nhà cha hắn nổi điên cải danh thành Quần Cộc đấy biết chưa. Ngươi coi chừng sau này lão bất tử kia giận chó đánh mèo cải danh ngươi thành Cẩu Thỉ đấy... Bla bla...
Sự tò mò cùng nghi vấn theo lời oán trách của lão trung y mà bay đi. Xương Quân Lan chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, dạng người ấu trĩ như vậy chắc chỉ có cha hắn mới làm bằng hữu được. Đều đúc từ một cái lò ấu trĩ mà ra, mà người này chính là người cha hắn muốn tìm, thật sự rất hợp nhau.
- Trung Đồng Thúi, Trung tả hộ pháp?
Lão giả ngồi trong lu nghe vậy lập tức như bị dẫm phải đuôi mèo, nhày cẫng lên.
- Tiểu tử thúi, ngươi học ai đấy, lão gia gia nhà ngươi tên Trung Đông Thủ, là Đông Thủ biết không?
Xương Quân Lan che che mặt không nhìn, chỉ cảm thấy số phận ngang trái, lão cha hắn luôn bắt hắn gọi Quân Cốc, nhưng đôi khi nghe lái sang một chút thì vẫn vật quy nguyên chủ. Đến giờ lão giả này cũng vậy, tên Trung Đông Thủ nhưng đọc lái một chút có khác gì Chuông Đồng Thúi đâu. Hai người này quả nhiên là bằng hữu trời sinh.
Trung Đông Thủ rời khỏi cái lu, ấu trĩ mà lườm lườm Vũ Khiếm Vi. Xương Quân Lan lại càng thở dài:
- Đây là tiểu Vi Vi dắt ta tới, nếu không quả thật ta còn phí công sức một hồi. Tả hộ pháp cũng khéo chọn người thật đấy.
Xương Quân Lan ý vị thâm trường mà nói.
Trung Đông Thủ lập tức mắt sáng lấp lánh lên nhìn Vũ Khiếm Vi như nhặt được bảo. Điên cuồng kích động.
- Nhặt được bảo rồi. Ta đồng ý gặp lão bất tử kia, ta phải về bồi dưỡng nhân tài a.
Một tiểu khúc dạo cũng như vậy mà trôi qua.
...
Tám năm sau.
Tả hộ pháp mới ý đồ phản giáo, dẫn dắt người Thiên Giao cốc tấn công Thanh Giáo, Xương Quần Cộc sau khi dẹp yên đã bổ nhiệm một vị tả hộ pháp và một vị Thái sư cố vấn chuyên trách phân tích tình hình trong ngoài giáo.
Vũ Khiếm Vi được đưa về giáo bồi dưỡng Thái sư, nhờ trí thông minh kinh người, lại cực kỳ cố chấp với Xương Quân Lan, y đã nhanh chóng đạt được Xương Quần Cộc tín nhiệm, lên làm Thái sư đầu tiên của giáo. Trúc viện được xây sát bên trúc viện của Xương Quân Lan để tiện cho việc bảo hộ và cố vấn.
Ngoài ra Vũ Khiếm Vi còn lén lút dùng thân phận giả là Tự Sơn chạy đi ám vệ đường, tự tiến hành bồi dưỡng võ công. Sau khi qua vụ dẹp loạn đã được Trung Đông Thủ bổ nhiệm làm tả hộ pháp.
Sau đó...
Xương Quần Cộc chính thức xuống chức giáo chủ, nhường lại cho Xương Quân Lan rồi thập phần yên lặng cùng Trung Đông Thủ bỏ trốn đi ở ẩn.
Vũ Khiếm Vi sau khi đào tạo dưới sự phân phó của Xương Quần Cộc và cha nuôi giữ chức Thái sư cố vấn và đảm nhiệm chức vụ tả hộ pháp dưới hai thân phận riêng.
Võ nghệ tam tài đầy đủ, lại thông hiểu y dược.
...
Tuy nạn kiếp phản giáo đã qua, nhưng không thể nghi ngờ Thanh Giáo và Thiên Giao cốc kết mối thù không đội trời chung với nhau. Không phải ngươi sống thì là ta chết, thập phần ác liệt.
Xương Quân Lan cũng phải đau đầu đối mặt với mối thù vừa hình thành lên. Lúc đầu tay chân còn luống cuống, dần dần cũng tốt hơn, công lao lớn nhất là do Vũ Khiếm Vi.
Xương Quân Lan cũng không ngờ ngày xưa tiện tay giúp, hiện tại lại nhận lại được là một thiên tài. Tuy mù nhưng không gì không thể làm. Nhưng làm chức Thái sư, Vũ Khiếm Vi không thể cứ ở hoài một chỗ, mỗi ngày đều phải đi tuần tra, nghe báo cáo, sử lý các công vụ mật.
Nhưng không ngoại lệ, có thời gian thì đều lặng lẽ đến cọ xát với Xương Quân Lan. Trong giáo chúng, lúc nào cũng thấy Thái sư và Xương Quân Lan đi với nhau như hình với bóng.
Sau khi Vũ Khiếm Vi làm xong tờ khải tấu mật cuối cùng, y day day thái dương, đầy mệt mỏi, sự tình mấy ngày nay làm y thấy quá sức.
Trong giáo, nhiều địa phương trở nên không bình thường, theo xu hướng này, sớm muộn gì cũng loạn. Mà thế lực Thiên Giao cốc cũng không phải nhỏ, phòng thủ lại dày, công không dễ. Mỗi ngày, Vũ Khiếm Vi đều vận dụng tối đa đầu óc tìm ra kế hoạch để đánh đổ phòng thủ Thiên Giao cốc, sớm ngày dẹp yên loạn lạc.
Ngay lúc này, một bóng đen lướt vào, không tiếng động mà quỳ xuống:
- Thái sư, bên kia có người từ Thiên Giao cốc tới.
Lập tức dẹp bỏ mỏi mệt, thái độ Vũ Khiếm Vi nhanh chóng thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn.
- Đã biết, phân phó người mời Giáo chủ, sắp xếp ám vệ đề phòng bất trắc.
- Tuân lệnh.
Vũ Khiếm Vi mặt mày ám ám, nhanh chóng mở mật thất bước vào.
Tại khánh đường Thanh Giáo, Thiên Giao cốc tự tiện tới, ánh mắt khinh miệt cao ngạo nhìn lên Xương Quân Lan.
- Giáo chủ, không biết đề nghị của chúng ta ngươi thấy thế nào?
Xương Quân Lan mặt mày âm trầm, cả người nặng nề nhìn Thiên Giao cốc ngạo mạn đưa ra điều kiện.
Đồng ý thì sau này không có khả năng xoay chuyển, mà từ chối, Thanh Giáo có khả năng cao sẽ bị Thiên Giao cốc bào mòn dần mà bị xóa xổ. Hắn lại mới nắm chức, thế lực non yếu chưa vững tay, Thiên Giao cốc sẽ không để hắn lớn lên mới đi đối phó. Bất kể một phương án nào đều không tốt, hắn biết bản thân hắn tiềm chất không đủ, nhưng hắn cũng không muốn Thanh Giáo mấy trăm năm xây dựng bị sụp đổ trong tay hắn.
May mắn vừa lúc, một hạ nhân chạy vào nói khẽ:
- Giáo chủ, tả hộ pháp đã tới.
Lúc này chân mày Xương Quân Lan mới dãn ra một chút.
Bước vào khánh đường là một nam nhân trẻ tuổi đeo mặt nạ quỷ, chỉ nhìn thấy con ngươi, tóc tai xõa ra tán loạn, cả người hắc y đầy sát khí bước vào. Cả người toát lên một cỗ hơi thở yêu dã, vừa vào đã lạnh lùng nói:
- Điều kiện này bọn ta không đáp ứng, Thiên Giao cốc chỉ sợ chuyến này đi tráng tay về.
Người Thiên Giao cốc nheo nheo mắt đánh giá Vũ Khiếm Vi, khóe môi cong lên miệt thị:
- Hóa ra là Sơn tả hộ pháp, đúng là danh bất hư truyền, nghe đã lâu giờ mới có cơ hội gặp, à, cũng không tính là gặp, ngay cả mặt mũi thế nào còn không chịu lộ diện mà.
Vũ Khiếm Vi trong giáo phục, mặt không dao động, nhàn nhạt nói:
- Mặt mũi không quan trọng, quan trọng là thực lực.
- Hay cho câu chỉ cần thực lực, nhưng mà... thực lực cũng cần phải có một hậu phương đủ mạnh... không biết tả hộ pháp thấy Thiên Giao cốc thế nào.
Xương Quân Lan giữ im lặng đã lâu rốt cuộc không nhịn được nữa, chuyện tả hộ pháp phản giáo đã trở thành một sỉ nhục. Thiên Giao cốc còn rất vô tư nhắc lại, một lần đủ rồi hắn không muốn lần hai xảy ra.
- Đủ rồi.
Xương Quân Lan càng nghĩ càng khí, Thanh Giáo đang trong thời kỳ suy yếu, bản thân hắn cùng tả hộ pháp lại không mừng nhau. Tuy là không mừng, nhưng hắn cũng không chấp nhận tả hộ pháp sẽ phản giáo, ánh mắt Xương Quân Lan nhìn Tự Sơn cũng càng ngày càng dày đặc sát khí.
Vì không để Xương Quân Lan quá tức giận, Vũ Khiếm Vi lập tức không hợp lời rút đao, nhanh chóng giải quyết người của Thiên Giao cốc.
Theo ám hiệu, một loạt ám vệ bất ngờ xuất hiện, bao vây người Thiên Giao cốc.
Bọn chúng mặt biến ảo không ngừng, đầy tức giận nói:
- Thế nào, rượu mời không uống rượu phạt, các ngươi muốn cùng Thiên Giao cốc chống đối.
Xương Quân Lan hợp thời mà chen vào một câu:
- Thù đều kết, chống đối thì lại thế nào, buồn cười.
Xương Quân Lan không ngại rút kiếm, lao vào chém giết.
Sau một thời gian, người Thiên Giao cốc đều đã chết. Xương Quân Lan quay sang vỗ một chưởng vào vai Vũ Khiếm Vi, ánh mắt lạnh lẽo:
- Ngươi ngu ngốc sao, chỉ biết cậy mạnh, ta đã thông báo người cho dò hỏi ý Thái sư. Lúc nào cũng đánh đánh giết giết.
Vũ Khiếm Vi bị đánh ngã xuống đất, môi chảy ra máu, lúc Xương Quân Lan tiến gần lại Vũ Khiếm Vi, y chỉ cúi mặt xuống.
Bị Xương Quân Lan như vậy nhìn, Vũ Khiếm Vi không tự chủ cảm thấy chua xót, y vì hắn giúp nhiều như vậy, nhưng hắn lại chỉ đối xử tốt với Vũ Khiếm Vi trong vai mù kia. Lại không hiểu sao ghét bỏ Tự Sơn tả hộ pháp mạnh mẽ cường cường.
Nhớ có lần Xương Quân Lan bị hun khói mê, là Vũ Khiếm Vi y một mình chạy từ chỗ Tả hộ pháp chạy tới cứu mạng hắn trong gang tấc. Lúc tỉnh, hắn lại không ngần ngại mắng Vũ Khiếm Vi chỉ cứu hắn mà không xem xét chỗ Thái sư.
Hiện tại cũng vậy. Người bị trỉ trích luôn là Tự Sơn y.
- Thuộc hạ biết tội.
Xương Quân Lan không nói gì, mặt ghét bỏ rời đi.
...
Cửa phòng đẩy ra, Vũ Khiếm Vi như thường mà mặc cẩm y đeo mông mắt bưng khay dược thiện tới phòng Xương Quân Lan.
Xương Quân Lan tâm tình không tốt, đang không ngừng đập đồ.
Vũ Khiếm Vi đưa nhẹ tay gõ cửa. Bên trong vọng ra tiếng hô:
- Tiểu Vi Vi à, vào đi.
Khẽ đẩy cửa phòng, bên trong là một đống đồ lộn xộn. Xương Quân Lan vội chạy tới giúp Vũ Khiếm Vi nâng khay dược thiện, kéo tay dắt người vào cái bàn còn nguyên vẹn trong phòng, mặt tốt hơn nhiều.
- Tiểu Vi Vi, cùng ngồi xuống dùng đi.
Vũ Khiếm Vi không ngại mà ngồi xuống, mặt nghiêm túc nhìn Xương Quân Lan.
Sống cạnh nhau đủ lâu, Xương Quân Lan tất nhiên biết Vũ Khiếm Vi đang chuẩn bị hỏi cái gì, lập tức kể đầu đuôi mọi chuyện ra.
Vũ Khiếm Vi lắc đầu:
- Quân Lan, Tự Sơn làm vậy không sai.
- Nhưng mà lúc ấy...
- Quân Lan là Giáo chủ, tuy rằng lúc ấy Tự Sơn làm việc có chút hấp tấp, tuy nhiên cũng rất hợp lý. Chuyện này đã không thể giải quyết trong hòa bình, bắt buộc phải có thương vong xảy ra, chỉ là sớm hay muộn. Nếu thế sự định sẵn hà tất phải nghe bọn họ miệt thị thêm.
- Nhưng mà...
- Bỏ qua đi, đều không tránh khỏi, giết một người cũng là giết, ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, Quân Lan không cần lo lắng.
Xương Quân Lan chịu im miệng ăn cơm, vừa nhìn vừa ủy khuất.
- Rõ ràng là hai lão bất tử kia làm Giáo chủ đều an tĩnh, tới lượt ta thì đủ các chuyện xảy ra, ta cả mình đều bực bội.
Vũ Khiếm Vi nâng khóe miệng cười khẽ, Xương Quân Lan vẫn luôn như vậy, tùy hứng, hay lảm nhảm, đích xác là cha nào con nấy, khiến người ta không thể ngừng bất đắc dĩ.
Nhận ra Vũ Khiếm Vi cười, Xương Quân Lan càng toét miệng, tắc một mồm thức ăn:
- Tiểu Vi Vi cười lên mới đẹp, sau này cười nhiều chút, ta thích.
- Hảo, nếu Quân Lan thích ta chỉ cười cho Quân Lan xem.
Xương Quân Lan vui sướng gắp một miếng thịt thả vào chén của Vũ Khiếm Vi rồi sau đó cúi đầu dùng thiện.
Vũ Khiếm Vi từ tốn ăn uống. Y vốn ăn rất nhiều, nhưng lại không thể ăn tranh của Xương Quân Lan, chỉ có thể ăn trước rồi mới tới, cũng đảm bảo cho bản thân mình xem như nho nhã lễ độ.
Ăn xong Xương Quân Lan chống cằm nhìn Vũ Khiếm Vi dọn chén nĩa. Mặt như cười mà không cười nói:
- Tiểu Vi Vi, sau chuyện này, dù thành hay bại, chúng ta quy ẩn đi.
Vũ Khiếm Vi chợt dừng lại, nghi hoặc liếc mắt xem Xương Quân Lan. Thấy hắn khá nghiêm túc, Vũ Khiếm Vi lập tức cong miệng đáp ứng, sau chuyện này cũng được, quy ẩn cũng được, chỉ cần ở bên hắn một chút thôi đều đáng giá. Mà Thiên Giao cốc kia, phải sớm ngày trừ khử.
...
Nửa đêm canh ba, Vũ Khiếm Vi bế quan đứng dậy, hắc phục bó sát người ẩn hiện lên đường cong cơ bắp, mặt nạ quỷ trong bóng đêm càng tăng thêm vẻ đáng sợ.
Vũ Khiếm Vi vỗ nhẹ tay. Một bóng đen lướt đến quỳ trước mặt y.
- Tả hộ pháp có điều phân phó?
- Chuẩn bị người trong giáo, âm thầm rời đến phía Tây Thiên Giao cốc, rời đi lẻ tẻ và cẩn thận, không được làm ra động tĩnh.
- Còn nữa, bố trí một hàng xà độc ngoài ra người trong giáo đều mang một túi độc, đây là độc phương, nhanh chóng điều chế. Đồng thời mấy ngày hôm nay tăng mạnh đề phòng, nếu gặp người tự ý xông vào, giết.
- Tuân lệnh.
- Đúng rồi, toàn giáo bước vào trạng thái giới nghiêm. Chờ vài ngày nữa, di cư thành đến Phía Nam và Bắc, nhớ quay lại lĩnh mệnh.
- Tuân lệnh.
- Đi đi, nhớ cẩn thận.
...
Sau ngày Vũ Khiếm Vi giết đám người Thiên Giao cốc, hễ cứ có người Thanh Giáo ra khỏi giáo nửa bước đều bị giết, xác bị lột đồ, phanh thây treo ở cửa rừng tạo thành những cửa rừng u uất đáng sợ.
Thanh Giáo cũng bắt đầu làm ra các bước tiếp theo để đối phó với đám người Thiên Giao cốc. Những người có võ công cao thường chia ra các nhóm nhỏ hành động độc lập, du kích quét sạch vùng lân cận giáo. Hai phần ba giáo chúng tinh anh được di chuyển khỏi giáo, đóng vai thường dân xây dựng làng lán ở xung quanh Thiên Giao cốc.
Thiên Giao cốc vì nghĩ thời thế lớn mạnh, người dân đều tới để tìm chỗ dựa nên không có bao lớn đề phòng.
Những giáo chúng này thi thoảng lại biến mất vài người, không gây động tĩnh lớn.
Thậm chí không ảnh hưởng đến cục diện.
Hai năm sau, Giáo chủ Xương Quân Lan ra khỏi giáo bị ám sát, trọng thương nặng, mọi sự đều một tay Vũ Khiếm Vi đi quản lý. Giáo đều trống rỗng nên vì vậy thích khách càng xuất hiện nhiều hơn và ngày càng tinh vi hơn.
Kế đến, Vũ Khiếm Vi đưa Xương Quân Lan giao cho ám vệ chăm sóc, bản thân lại không ngừng sát hại đối thủ.
Sau 3 năm ròng rã đánh du kích, Thiên Giao cốc rốt cuộc không nhịn được nữa. Mở cuộc tổng tập kích với mục tiêu nhanh chóng thâu tóm Thanh Giáo.
Xương Quân Lan thương chưa khỏi hẳn, cục diện Thanh Giáo ngày càng lâm vào bế tắc.
...
Xương Quân Lan lập tức kéo tay tát mạnh lên mặt Vũ Khiếm Vi:
- Vi Vi, ngươi điên rồi, ngươi chỉ là một thái sư, ngươi như vậy ra mặt rất dễ bỏ mạng biết không?
Vũ Khiếm Vi mím môi nói:
- Bọn chúng tới, tính mạng ngươi cũng vậy, người của Thanh Giáo cũng vậy, đều không thể mặc kệ.
Xương Quân Lan tức quá hóa giận lập tức nhào lên giữ lấy tay của Vũ Khiếm Vi, một ngụm cắn lên môi Khiếm Vi, không ngừng mút lấy. Khi tách ra, Xương Quân Lan tâm tình còn rất kém mà nói:
- Ta thích ngươi, ta yêu ngươi, ngươi là ta mua được ở đầu đường xó chợ, ngươi phải nghe ta, trốn đi. Nếu thành, ta và ngươi cùng đoàn tụ.
- Thương thế của ngươi chưa khỏi, ngươi đi không khác nào tự sát.
Xương Quân Lan cười nhạt, gục đầu lên vai Vũ Khiếm Vi:
- Vậy ta để ngươi đi, không phải càng dễ chết sao?
- Ta có thể cùng đi.
- Khiếm Vi, ngươi đừng đi, tin ở ta.
Vũ Khiếm Vi rũ rũ đầu xuống ôm lấy vai Xương Quân Lan.
- Được. Vậy ngươi đáp ứng ta sống trở về.
- Được.
...
Xương Quân Lan phân phó ám vệ đưa Vũ Khiếm Vi đi. Mỗi người một hướng nhưng cứ như ngăn cách một bức tường. Ai cũng mong muốn sẽ gặp lại.
Chờ tới khi Xương Quân Lan đi khỏi, Vũ Khiếm Vi đưa tay giật mông mắt xuống, hai con ngươi đen xì lộ ra nhìn xoáy vào ám vệ.
Cả người ám vệ run lên bần bật, bản thân ám vệ không biết nên gọi Vũ Khiếm Vi là Thái sư hay là tả hộ pháp.
Vũ Khiếm Vi lạnh lẽo phân phó.
- Dẫn đường.
- Tả... Tả hộ pháp, y phục ngài...
Vũ Khiếm Vi nheo nheo đôi mắt hẹp:
- Được, đem y phục lại đây, còn nữa, đem phong thư này giao cho Nhất ám vệ của ta.
Vũ Khiếm Vi rút ra một bao giấy đã được gói kỹ đưa cho ám vệ. Thoáng chốc, người đã không thấy.
...
- Giáo chủ, tả hộ pháp tới, đang chờ phân phó.
Vũ Khiếm Vi bước vào, vài hạ nhân cúi đầu xuống. Vũ Khiếm Vi nhìn Xương Quân Lan, ánh mắt đầy phức tạp.
- Giáo chủ.
- Trận này ngươi lo cánh Đông, ta lo cánh Tây, dựa theo Thái sư phân phó.
- Được.
Vũ Khiếm Vi xoay người đi, Xương Quân Lan nhìn theo hướng Tự Sơn đi, cảm giác thấy quái dị.
Tự Sơn vẫn mặc hắc y đeo mặt nạ quỷ, nhưng Xương Quân Lan chưa từng thấy Tự Sơn dùng dây cột tóc, hơn nữa còn là màu trắng.
Nhưng Xương Quân Lan nhanh chóng bỏ qua việc này, tất cả sắp diễn ra là mô hình trận chiến.
...
Nhìn từ xa người của Thiên Giao cốc đã đứng phủ đầy một khoản lãnh địa, Thanh Giáo lại trông có vẻ thưa thớt đến đáng thương. Nhưng không nhiều lời hội thoại, giao tranh đã chính thức xảy ra.
Xương Quân Lan lo cánh Tây, những người này đều là các lão hồ li nội công thâm hậu. Phía cánh Đông sơ sài chủ yếu là các tinh anh, Vũ Khiếm Vi nhanh chóng chạy qua viện trợ.
Xương Quân Lan võ công tuy cao nhưng một với năm triền đấu, sớm đã rơi vào hạ phong. Tuy rằng hắn không ưa Tự Sơn, nhưng có người chia sẻ gánh năm Xương Quân Lan cũng dần dần phát huy sức đấu kinh người.
Tự Sơn và Xương Quân Lan dựa lưng vào nhau, giao lưng cho đối phương, ăn ý mà đánh đến mấy lão hồ li trở tay không kịp.
Mà tại Thiên Giao cốc, hàng loại người của Thanh Giáo thi nhau giết lên Thiên Giao cốc, do đã vận động lực lượng tới Thanh Giáo, phòng thủ của Thiên Giao cốc dễ như trở bàn tay bị phá, vòng vây tứ phía không để một tên nào thoát.
Tại Thanh Giáo, giết chóc rơi vào thời kỳ đỉnh điểm, người Thanh Giáo chết đi đều tản ra một loại hơi độc ảnh hưởng tới địch thủ bên cạnh, năm lão hồ li nay chỉ còn ba. Sự tình đều đang chuyển theo hướng tốt đẹp. Tâm tình Xương Quân Lan cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Có lẽ là do khinh địch, Thiên Giao cốc nhanh chóng bại lui. Nhận thấy sự tình chuyển biến xấu, một lão giả Thiên Giao cốc lập tức dùng hạ chiêu, phóng độc nhanh chóng bỏ chạy.
Xương Quân Lan không kịp đề phòng, suýt bị dính chiêu, may mắn Tự Sơn nhanh chân tới cứu nạn, tuy sau cùng diệt trừ được lão giả kia nhưng hai người trông cũng chật vật không kém, người dính đầy máu và thương.
Vũ Khiếm Vi sau khi giúp Xương Quân Lan dẹp loạn, lập tức rời khỏi chiến trường, một ám vệ nhanh chóng tới dìu Vũ Khiếm Vi xuống.
Vũ Khiếm Vi bước chân phiếm loạn, căn bản là không đi được bao nhiêu người đã ngã xuống, không ngừng nôn ra máu đen.
- Tả hộ pháp pháp, ngài trúng độc?
Vũ Khiếm Vi lấp tức chống lấy tay gượng ngồi, gương mặt tái nhợt cười nhạt:
- Vô ích rồi, độc này ta chưa từng thấy.
- Tả hộ pháp, ta đem ngài đi tìm Trung thần y.
Vũ Khiếm Vi lắc đầu cười khổ:
- Ngươi ở lại tiếp tục đánh đi, ta tự nghĩ cách.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, trở về giúp Quân Lan đi. Ta cũng là đồ đồ đệ của cha nuôi, sẽ có cách thôi.
Ám vệ kia gật đầu rời đi Vũ Khiếm Vi mới từ từ ngã xuống, đầu óc hôn hôn trầm trầm.
Có lẽ Vi Vi không thể gặp lại Quân Lan rồi, đã từng hứa vậy mà... Nhưng không sao, ngươi vẫn sống, Vi Vi cũng rất ái ngươi.
...
Sau 2 ngày đêm, chiến cuộc xong, Thiên Giao cốc thất bại, toàn diệt, Thanh Giáo thương vong tương đối ít, người thương đều đi chữa trị, người khỏe thì dọn dẹp chiến trường.
Xương Quân Lan lập tức vui vẻ nghĩ tới Vũ Khiếm Vi, nhưng trách nhiệm chưa xong vẫn phải cố gắng đi phân phó.
- Ám vệ, tả hộ pháp đâu.
Ám vệ nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó mặt biến sắc rời đi.
Nhận ra có chuyện không hay, Xương Quân Lan cũng nhanh chóng đuổi theo.
Ám vệ chạy vào một mảnh nhỏ rừng kín đáo, liên tục rẽ các bụi cây ra. Đi mãi một lúc mới hiện ra bóng người.
Đó là một hắc y nhân đeo mặt nạ quỷ đang nằm dưới đất, cả người rách rưới chật vật nằm yên không động tĩnh.
Ám vệ nhanh chóng tới đỡ hắc y nhân dậy, hấp tập mà rời đi, thaamn chí không màng Xương Quân Lan đứng ngay sau mà chạy như điên về Thanh Giáo.
- Lang y đâu, cứu người gấp.
Lão lang y đang băng bó cho một người bị tiếng của ám vệ dọa sợ, vừa quay ra đã thấy ám vệ bế một người mặc hắc y tới, đằng sau còn có cả giáo chủ Xương Quân Lan.
Nhìn lại hắc y nhân, cả người thương thương đan chéo, ngón tay phát tím, nổi lên những sợi gân guốc đáng sợ, nhìn sơ đều nhận ra là bị trúng độc. Lão bắt mạch xong lập tức cuống tay lên nói:
- Không thể cứu, ta không thể cứu, các ngươi biết Trung Đông Thủ không, chỉ có ông ta mới có thể cứu...
Ám vệ lập tức lạnh lẽo lại, Trung Đông Thủ quy ẩn không ai không biết, nhưng nơi mà Trung Đông Thủ quy ẩn lại không ai biết. Tim Xương Quân Lan có hơi chút bất an nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại:
- Khiếm Vi là đệ tử của Trung Đông Thủ, chắc hẳn y có cách.
Nhưng lão giả kia lại hoang mang tột độ:
- Đều sắp chết, chính mình còn không cứu được mình làm sao mà có cách.
Nhận ra lời nói của lão giả không thích hợp, Xương Quân Lan ném nỗi bất an trong lòng, bàn tay nhanh chóng gạt phăng chiếc mặt nạ của Tự Sơn ra.
Sau đó Xương Quân Lan ngất xỉu.
Hắn không biết bản thân mình ngủ như thế nào, cũng không biết mình đã thức dậy bao lâu nữa, ngoài cửa phòng ám vệ vẫn quỳ nơi đó.
Xương Quân Lan cảm thấy mình hẳn là mơ, hắn mơ thấy Vũ Khiếm Vi là tả hộ pháp mà hắn ghét, trong trận chiến với Thiên Giao cốc bị trúng độc vô phương cứu chữa, người có thể cứu là cha nuôi y Trung Đông Thủ lại biệt tăm.
Xương Quân Lan xốc chăn ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài, thấy ám vệ quỳ trước cửa, lập tức hỏi:
- Thái sư đâu? Tả hộ pháp đâu?
Ám vệ kia run bần bật không ngừng dập đầu nói "thuộc hạ đáng chết".
- Nga, dẫn ta đi xem tả hộ pháp.
...
Khép cánh cửa lại, nhìn lên trên giường Tự Sơn đang nằm, đôi mắt y đóng chặt, môi tím tái, cả người như chìm vào yên lặng.
Xương Quân Lan rốt cuộc không kìm lại được mà khóc, rốt cuộc vẫn là sự thật, Vũ Khiếm Vi dám lừa hắn, đều đã hứa với hắn cùng nhau quy ẩn, đều hứa sẽ gặp lại. Nhưng hắn nhận ra hắn vẫn rất ích kỷ, nếu lúc ấy biết Vũ Khiếm Vi là Tự Sơn, hắn đã cho y đi cùng, nếu như biết ám khí đó có độc, hắn cũng không nên để Vũ Khiếm Vi đi đỡ.
Thậm chí bấy lâu nay, hắn vẫn luôn dùng thái độ khắc nghiệt với Tự Sơn...
Tất cả là lỗi của ngươi, Vi Vi...
Ta dùng hai thỏi bạc mua ngươi, ngươi là người của ta.
Ngươi dù tài trí học thức uyên bác, ngươi cũng là người của ta.
Ngươi đều công nhận ta đã mua ngươi, mua tính mạng ngươi, tại sao chưa cho phép ngươi lại chết.
Ngươi nợ ta lời hứa, ngươi đáp ứng cùng ta quy ẩn, vậy mà...
Có lẽ do tiếng khóc quá thê lương của Xương Quân Lan, Vũ Khiếm Vi đã tỉnh lại, y yếu ớt nhìn Xương Quân Lan, khẽ gọi:
- Quân Lan...
Nghe thấy tiếng gọi, Xương Quân Lan chợt ngẩng đầu nhìn Vũ Khiếm Vi lẩm bẩm:
- Ta vừa nghe thấy Vi Vi gọi, có phải ngươi không? Vì sao ngươi lừa ta, vì sao ngươi không cho ta biết ngươi là tả hộ pháp? Vì sao ngươi lại thay ta chắn ám khí...
Vũ Khiếm Vi khẽ nâng cánh môi tím tái:
- Quân Lan, ta lừa ngươi, ta không mù... Ngươi có muốn nhìn đôi mắt ta không?
Xương Quân Lan không màng tất cả gật đầu, chăm chú nhìn vào hai mắt Vũ Khiếm Vi.
Đó là một đôi mắt rất đen, rất sâu thẳm, một đôi mắt không thuộc về nhân loại.
- Quân Lan có ghét ta không?
Xương Quân Lan vội vói tay nắm lấy góc áo của Vũ Khiếm Vi mà lắc đầu:
- Không ghét, ta rất yêu ngươi.
Vũ Khiếm Vi nhạc nhiên, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc:
- Chỉ có ngươi không chê ta, chỉ có ngươi đối tốt với ta... Tính mạng này, là ngươi mua lấy,... Vì thế nên... ngươi nhất định phải sống, ta không thể cùng ngươi thực hiện lời hứa, nhưng ta có thể vì ngươi làm hết thảy... Nếu có kiếp sau, ta vẫn nguyện ở cạnh ngươi, không... không hối tiếc.
Xương Quân Lan nước mắt nước mũi tèm lem, gật đầu lại lắc đầu:
- Kiếp sau, kiếp sau nữa, ta mãi mãi yêu ngươi, ở cùng ngươi, nhưng kiếp này, ở với ta được không?
Từ đôi mắt đen của Vũ Khiếm Vi từ từ chảy xuống hàng lệ:
- Quân Lan, hôn ta được không?
Xương Quân Lan từ từ đứng người dậy, dùng tay áo lau mặt, rồi từ từ đặt một nụ hôn lên cánh môi tím tái kia.
Mà sau khi tách ra, đôi mắt, hơi thở kia đã dừng lại vĩnh viễn. Nước mắt lại không tự chủ được mà rớt xuống, hắn từng rất ghét cha hắn, nhưng lại chưa bao giờ ghét đến vậy, nếu cha hắn không đem Trung Đông Thủ giấu đi, có phải hay không Vũ Khiếm Vi sẽ còn sống....
Hắn hận Khiếm Vi, hắn hận Trung Đông Thủ, hắn hận cha hắn, ám vệ, lang y, Thiên Giao cốc,... Hắn hận cả hắn.
Nếu có kiếp sau, ta nguyện cùng ngươi trăm năm đầu bạc, nguyện không hối tiếc.
Hết
Lời tác giả: Không yêu được thì chết cmn đi cho đỡ buồn đời.
"Chủ nghĩa phản diện" so said
.
Lời con đăng bài:
Bạn ứ thích BE, thế nhưng tra tác giả thích.
Bạn tính đăng bài cho qua, nhưng rồi không kìm được đọc, không kìm được tranh thủ soát lỗi... lại đau lòng quá mà đọc được đoạn đầu rồi thôi. :v
Các thím đi qua đi lại chỉnh lỗi type nếu có giúp tra tác giả. ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro