Chương 389: Sự ra đời của Ác Ma (6)
Xin, hãy cứu tôi với.
Khoảnh khắc câu đó phát ra từ miệng Tổng Thư Ký Kang Geun-mok, ánh nhìn kì lạ thoáng hiện lên trong mắt Alberu và Rosalyn.
'Có gì đó.'
'...Kẻ này hiện đang nắm giữ thứ còn quan trọng hơn cả Phòng Nghiên Cứu.'
Trực giác mách bảo Alberu rằng, Kang Geun-mok biết điều tối mật nào đó còn thiết yếu hơn cả Phòng Nghiên Cứu trong việc đối phó với bọn Thợ Săn, vượt ra 'Địa Cầu thứ 3' hay trò chơi 'Hãy nuôi dưỡng nên vị Thần Tuyệt Đối quý giá của riêng bạn!'.
"......."
Nhưng anh giữ im lặng.
Không làm bất kỳ hành động nào.
Bởi vì,
"Khỏi cái gì?"
Bởi vì hơn bất cứ ai, Cale Henituse sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội như thế này.
"Ông muốn tôi cứu ông khỏi cái gì?"
Cale từ lúc nào đã xóa đi Hào Quang Thống Trị và nhìn chằm chằm vào Kang Geun-mok.
Kang Geun-mok hít một hơi thật sâu.
"......."
Hắn nhất thời hối hận vì lời nói của mình. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt của Cale, hắn lại mở miệng.
Hắn không thể quay lưng khỏi đôi mắt kia - thứ duy nhất tỏa sáng trong cơn ảo mộng khủng khiếp.
"Hồi tôi còn trẻ."
Kang Geun-mok tiết lộ một ký ức khủng khiếp.
"A. Xin chờ một lát."
Hắn lấy điện thoại di động ra.
"Hm?"
Ngay khi Rosalyn hơi nhướng mày và ánh mắt trở nên gay gắt.
"Nếu tôi không liên lạc, Chủ tịch Danh dự Han Taek-soo sẽ cử người đến đây."
Kang Geun-mok đưa màn hình điện thoại cho Cale xem.
<Có lẽ tôi sẽ xuất phát trễ khoảng 10 phút.>
Sau khi kiểm tra tin nhắn, ánh mắt Cale chuyển sang Kang Geun-mok.
"Tin nhắn này được gửi đến một trong các thư ký đang trực tại dinh thự Chủ tịch."
Thế rồi hắn nói thêm nghe như thở dài.
"Lời kêu cứu của tôi là thật lòng."
Cale gật đầu.
Không cần phải nghi ngờ rằng Kang Geun-mok sẽ làm chuyện gì vô nghĩa.
- Nếu không được thì bỏ chạy thôi.
Chỉ cần có pháp sư Rosalyn và Alberu ở cạnh, Cale tự tin rằng có thể chạy trốn khỏi quân địch, ít nhất miễn là Han Taek-soo không đích thân xuất hiện.
Và anh sẽ bắt cóc Kang Geun-mok nếu cần.
"Tiếp tục thôi."
Cale muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, và Kang Geun-mok lại mở miệng.
Tuy có 10 phút, nhưng vì đây là câu chuyện dài nên hắn phải khẩn trương.
"Hồi tôi còn trẻ, tôi từng phụ việc tại lễ hội do một gia đình tổ chức."
Lễ hội?
Khi nghi vấn xuất hiện trong mắt Rosalyn.
"!"
Ngược lại, ánh nhìn kì lạ hiện lên trong mắt Cale.
Anh mở miệng.
"Là lễ hội do gia tộc Vô Sắc Huyết tổ chức phải không?"
"...Làm sao-!"
Kang Geun-mok kinh ngạc nhìn Cale.
Bởi rõ ràng dựa trên tuổi tác của Cale thì anh không thể biết về lễ hội ấy được.
Tuy nhiên, Cale có biết đến một lễ hội.
'Có lẽ đúng là lễ hội đấy rồi.'
Nói chính xác thì anh đã từng nghe về nó.
'Trung Nguyên.'
Huyết Quỷ.
Khi anh đến Trung Nguyên để đối phó với gia tộc Lam Huyết.
Cale từng đối mặt với lão Baek - kẻ tạo ra cương thi.
Lão ta đã nói ngay khi nhìn thấy Cale.
'Ta sẽ biến ngươi thành một vị Thần.'
Plate của Cale đã hình thành nên một thế giới, và đó gọi là Plate của Thần.
Giống như các Thợ Săn đang cố biến người thừa kế của chúng thành Thần Tuyệt Đối, lão Baek là người đầu tiên cho Cale biết rằng anh cũng sở hữu Plate của Thần.
'Ta có thể nhìn thấy điều chứa đựng bên trong mỗi con người. Hay nên nói là thấy được giới hạn.'
Lão Baek có đôi mắt khá đặc biệt.
Lão ta nói rằng mình có thể nhìn thấy 'bản chất'.
'Dù sao thì hồi còn rất trẻ, ta từng tham gia một lễ hội do gia tộc Vô Sắc Huyết tổ chức.'
Và lão ấy đã đề cập đến một lễ hội.
Cale lục tìm trong từng 'bản ghi' khắc trong đầu mình.
'Ở đó, ta đã nhìn thấy người thừa kế của Nhà Vua từ rất xa.'
Tại lễ hội, lão Baek đã nhìn thấy người thừa kế của Nhà Vua, cũng là người sẽ trở thành vị Thần Tuyệt Đối.
Lão đã nhìn thấy điều chứa đựng bên trong kẻ đó.
"Tại lễ hội, ông đã thấy người thừa kế của Nhà Vua sao?"
Cale hỏi.
"A."
Kang Geun-mok thở dốc.
Hắn siết chặt nắm tay.
"Ngài, ngài đã thấy người thừa kế của Nhà Vua rồi ư?"
Nếu vậy-!
Ngài phải biết tại sao tôi lại sợ hãi như thế chứ!
"Không."
Cale lắc đầu.
"Tôi chỉ nghe nói rằng người thừa kế của Nhà Vua đã xuất hiện tại lễ hội đó. Chứ chưa từng nhìn thấy người thừa kế của Nhà Vua."
Kang Geun-mok nới lỏng nắm tay trước giọng nói dứt khoát ấy, nhưng dù vậy, Kang Geun-mok vẫn có thể nói chuyện bình tĩnh hơn.
Bởi vì đối phương ít nhất cũng biết về người thừa kế, thứ khủng khiếp đó.
Vậy thì hắn càng phải nói.
"Khi ấy, tôi đã đến lễ hội của gia đình nhà Han để làm thêm. Tất nhiên, người ngoài như tôi chỉ phụ trách chuẩn bị lễ hội và công việc bên ngoài, chứ không thể biết chi tiết về lễ hội đó."
Phải. Tất nhiên-
"Tôi đang trên đường đến kho lương thực để lấy nguyên liệu."
Kho lương thực. Nơi ấy cách dinh thự của gia đình Han một chút.
Tất nhiên, cũng có vài người làm việc ở đó. Và vì là lễ hội nên số nhân công cũng nhiều hơn bình thường.
Hầu hết đều là người nhà họ Han, nhưng cũng có vài nhân lực được thuê tạm thời từ bên ngoài.
"Có một đứa trẻ ở đó."
Đứa trẻ.
Cale lập tức nhận ra, đây chính là người thừa kế của Nhà Vua và muốn trở thành Thần Tuyệt Đối.
"Và rồi?"
Kang Geun-mok cúi đầu và nhìn thấy đôi chân mảnh khảnh của Cale.
Tay hắn bắt đầu run rẩy nhiều hơn.
"Đứa bé nói rằng nó đói."
Ở trước kho lương thực, có một đứa trẻ kêu đói.
"Đứa bé ấy quấn khăn che mặt. Những người ở kho lương thực đã bảo nó đi đến quầy ăn thay vì ở đây, nhưng đứa trẻ cứ không ngừng nói rằng nó đói."
Kang Geun-mok đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ấy.
Và không thể di chuyển.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy mình không nên đến gần đứa trẻ đó.
"Khoảnh khắc nhìn bóng lưng của đứa trẻ đó, tôi vô thức cảm thấy bất an. Nên thay vì đi về phía nhà kho, tôi đã trốn sang một bên."
Hắn có cảm giác rằng mình phải làm như vậy.
"Và tôi đã thấy."
Giọng của Kang Geun-mok bắt đầu run lên.
Tay hắn không thể ngừng run rẩy và nắm chặt quần mình.
"Sau khi cởi khăn trùm đầu, đứa trẻ, con, con quái vật đó-"
Con ác quỷ khủng khiếp đó-
"Bắt, bắt lấy mọi người, rồi ăn, ăn thịt họ."
Thế rồi Cale lên tiếng, và hắn nhìn chằm chằm vào anh.
"Như thế nào?"
Kang Geun-mok không ngạc nhiên trước lời của Cale, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của anh, cơ thể hắn bất giác ngừng run rẩy.
Không, đôi mắt Cale không điềm tĩnh. Khi Kang Geun-mok nhìn thấy ngọn lửa bên trong đó, hắn vô thức nói to hơn.
"Nó không ăn cơ thể người! Nó-"
Kang Geun-mok nhận ra giọng mình đang dần lớn hơn. Đồng thời, hắn lại đổ mồ hôi lạnh.
Hắn trở nên bình tĩnh.
Giống như Cale trước mặt.
"Nó đưa tay ra, rồi đột nhiên tất cả nhân viên trong kho đều quỳ về phía nó."
Cảnh tượng ấy thực sự quá kỳ lạ.
Người thì thân thiện chỉ vị trí quầy ăn cho đứa trẻ.
Người thì thò đầu ra xem có chuyện gì.
Và cả những nhân viên làm thêm đứng ngơ ngác.
Tất cả đều quỳ xuống.
"Đôi mắt họ trở nên trống rỗng."
Và đứa trẻ nói.
"Đứa trẻ nói rằng nó đói."
Lần đầu tiên, nó nói một điều khác.
" 'Đến giờ ăn rồi.' Nó đã nói vậy."
Đó chính xác là những gì nó đã nói.
"Rồi địa ngục mở ra."
Thực ra, cảnh tượng đó quá kỳ lạ, đến mức không biết có nên gọi là địa ngục hay không.
"Ngài biết Thất tình Lục dục chứ?"
"Tôi biết."
Bảy sắc thái cảm xúc và Sáu điều ham muốn của con người.
"Hỷ, Nộ, Ai, Lạc, Ái, Ố, Dục."
(Hạnh phúc, Giận dữ, Buồn bã, Vui vẻ, Yêu thương, Chán ghét, Ham muốn.)
Thất tình Lục dục.
"Trong mắt từng người có mặt ở đó đã xuất hiện đủ Thất tình Lục dục."
Chợt vui mừng. Chợt buồn bã. Chợt tức giận.
Họ đã biểu lộ tất cả những điều đó với đôi mắt trống rỗng-
"Cuối cùng, tất cả đều ngã xuống như những con rối đứt dây."
Chết rồi.
"Cơ thể, họ chết rồi."
Không những vậy.
"Và rồi, có thứ gì đó thoát ra khỏi cơ thể họ. Tôi nghĩ đó là linh hồn."
Một ký ức không thể quên dù đã 50 năm trôi qua.
Ngược lại, cứ mỗi khi ngủ thì khoảnh khắc khủng khiếp ấy lại tìm đến hắn.
"Đột nhiên, đứa trẻ cười toe toét. Và chỉ vào từng linh hồn một."
Kang Geun-mok đưa tay lên và bắt đầu chỉ chỉ vào không trung. Giống như đang cố tái hiện lại khoảnh khắc đó.
Chỉ.
"Ngươi là Ai (buồn bã)."
Chỉ. Rồi lại chỉ.
"Ngươi là Lạc (vui vẻ). Ngươi là Nộ (giận dữ)."
Sau khi chỉ tất cả.
"Từng linh hồn ấy đã biến đổi thành những cảm xúc mà đứa trẻ chỉ định. Sau đó đứa trẻ chậm rãi mở miệng-, ăn từng linh hồn một."
Giống như ăn món gì đó rất ngon ngọt vậy.
Đứa trẻ với khuôn mặt ngây thơ tiếp tục ăn từng món một.
"Mỗi lần nó ăn một món, tôi lại nhìn thấy một ảo ảnh."
Và là điều vẫn luôn ám ảnh Kang Geun-mok.
"Thực ra đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết đó là hiện thực hay ảo ảnh nữa."
Tuy nhiên, không hiểu sao Kang Geun-mok có niềm tin rằng đó không phải là ảo ảnh.
"Khoảnh khắc bị chỉ định là Nộ, linh hồn ấy chỉ còn lại khuôn mặt giận dữ và bị ăn thịt. Cái bóng dưới chân đứa bé lớn dần lên, hiện rõ một hố sâu tràn ngập những người được gọi là Nộ."
Nơi đó-
"Đó thực sự là địa ngục. Ai cũng đều tức giận. Khuôn mặt họ chỉ biết bộc lộ sự giận dữ mà thôi. Mặc dù rõ ràng có người đang kêu cứu, có người cam chịu, la hét, hay tuyệt vọng."
Không có âm thanh.
Chỉ có những khuôn mặt tức giận.
Kang Geun-mok cảm nhận được rõ cảm xúc của những linh hồn đó.
Chắc chắn thứ chứa đựng trong cái hố đó chính là nỗi tuyệt vọng.
"Ai, Lạc, Nộ. Tôi nhìn thấy các linh hồn đó rơi vào địa ngục của mỗi người. Và tất cả những địa ngục ấy- chỉ có nỗi tuyệt vọng."
Cái hố chứa đầy những linh hồn chỉ biết yêu.
Hay cái hồ chứa đầy những linh hồn chỉ biết cười.
Điều còn lại trong đó chỉ có tiếng gào thét thầm lặng không được giãi bày, cùng nỗi tuyệt vọng không thể nói thành lời của các linh hồn.
"Cả 7 cái hố đều nằm trong cái bóng của đứa trẻ. Có rất nhiều linh hồn trong cái hố ấy. Nói thật, tôi cũng không biết có bao nhiêu linh hồn nữa."
Kang Geun-mok nói nhanh hơn.
Hắn thốt ra từng từ một trong khi thở dốc.
"Chỉ, chỉ là tôi cảm thấy. Mỗi một cái hố đều giống như một thế giới. Đúng, đúng vậy. Thế giới."
Lần đầu tiên sau 50 năm, hắn cố nhớ rõ về cái ngày mà mình kinh sợ đến nôn mửa ấy.
"Mỗi một cái đều giống như một thế giới."
Thế giới chỉ tràn ngập một cảm xúc duy nhất là tuyệt vọng.
"7 thế giới đó, đã được đặt dưới cái bóng của đứa trẻ ấy."
Và rồi nó đã cười.
Trông như thể-
"Trông như thể vị Thần Địa Ngục, một mình đứng đó với địa ngục dưới chân vậy."
Hắn nói tiếp.
"Nó còn khủng khiếp hơn nhiều mấy chuyện kinh khủng mà tôi chứng kiến khi làm việc với Chủ tịch Han Taek-soo."
Khi nhìn chằm chằm vào Kang Geun-mok đang dâng trào cảm xúc, Cale chợt nhớ lại một bản ghi.
"...Mỗi một cái hố đều giống như một thế giới-"
Lão Baek của Huyết Giáo từng nói.
'Vô số tuyệt vọng và hân hoan, niềm vui và nỗi buồn, thiện và ác. Những nơi đó đều tràn ngập tiếng la hét. Đó tuyệt nhiên không thể là thứ mà con người có thể chứa đựng.'
'Thế giới bên trong người thừa kế của Nhà Vua thật khủng khiếp. Không hề đẹp chút nào. Thật đáng sợ.'
Và, người thừa kế của Nhà Vua đã gọi đó là giờ ăn vì thấy đói đúng chứ?
Cale dường như đang dần nhìn thấy bản chất thực sự của kẻ địch cuối cùng cần đánh bại.
Vào lúc đó, Kang Geun-mok lại mở miệng.
"Tôi biết."
Hắn làm việc với Chủ tịch Han, và biết rõ về kẻ ấy.
"Cuối cùng, kết thúc của tôi sẽ là địa ngục đó. Không đời nào Chủ tịch Han lại ban cho tôi một cái chết thoải mái cả."
Chủ tịch Han là một con quái vật rất khủng khiếp.
"Xin hãy cứu tôi."
Khóe miệng Kang Geun-mok nhếch lên, đồng thời run rẩy.
"Ngài biết danh tính của Chủ tịch Danh dự Han Taek-soo, tức là ngài cũng biết những gì tôi đã làm đúng chứ? Tôi không cầu xin sự tha thứ, hay cứu rỗi gì hết."
Biểu cảm của Cale trở nên kỳ lạ.
Thực ra anh đã đoán được rằng, cho đến nay Kang Geun-mok hẳn đã làm những điều khá xấu xa, dù là bị đe dọa đi nữa.
"Nhưng, xin hãy cho tôi một cái chết thoải mái."
Khuôn mặt Kang Geun-mok biến đổi như sắp khóc.
"Tôi không muốn rơi vào địa ngục đó."
Vì sống trong nỗi ám ảnh và sợ hãi dưới quyền Chủ Tịch suốt 50 năm, nên hắn cũng không khác gì kẻ đã nhúng chân vào cái ác.
'Không.'
Có lẽ vì hắn thực sự là một tên yếu đuối, nên chuyện mới thành ra như vậy.
Và Cale có một điều muốn hỏi Kang Geun-mok.
Đây là điều anh đã tò mò từ trước đó.
Thế nên-
"...Dựa vào đâu?"
Dựa vào đâu mà hắn lại tin tưởng cầu cứu anh ấy?
"Ông dựa vào đâu để cho rằng tôi có thể cứu ông?"
Làm thế nào mà hắn có thể chắc chắn như vậy?
Cale hỏi, và Kang Geun-mok trả lời không chút do dự.
"Mắt."
Cale đối diện với đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm của Kang Geun-mok.
Sự kiên quyết hiện lên trong mắt hắn ta.
"Tôi đã nhìn thấy mắt ngài. Trong cơn ác mộng, khung cảnh địa ngục luôn đeo bám tôi ấy. Lần đầu tiên, tôi đã nhìn thấy một thứ khác. Đó chính là đôi mắt của ngài."
Vì thế hắn đã thoát khỏi cơn ác mộng.
Cho đến nay, hắn đã dùng mọi cách để thoát khỏi cơn ác mộng này một lần và mãi mãi, nhưng chưa từng thành công.
Vậy nên Kang Geun-mok thực sự muốn biết.
"Đó là sức mạnh gì vậy ạ?"
Rốt cuộc thứ sức mạnh vừa to lớn vừa tỏa sáng lấp lánh đó là cái quái gì?
Rõ ràng, sức mạnh đáng sợ ấy khiến cho hắn rất sợ, nhưng tại sao nó có thể khiến hắn vực dậy?
Như thể đó là sức mạnh đối lập với con ác quỷ kia vậy.
"......."
Và Cale thoáng im lặng.
'Sức mạnh đó là gì?'
Anh chỉ,
- Ta đâu có dùng sức mạnh vào mắt đâu?
Dùng Hào Quang Thống Trị thôi mà?
Khi Hào Quang Thống Trị chịu trách nhiệm về sức mạnh đó đang thắc mắc, thì Âm Thanh Của Gió - tên trộm điềm tĩnh nói khẽ.
- Cale. Chẳng phải Thần Hỗn Loạn cũng để lộ Mắt sao?
"!"
Cale mở to mắt hơn.
- Huh?
Hào Quang Thống Trị khựng lại.
- Hôh.
Hắn bỗng kêu lên với giọng rất thích thú. Vì vậy, khuôn mặt Cale lộ ra vẻ khó chịu một cách kỳ lạ.
Anh nghĩ đến đôi mắt xuất hiện khi Thần Hỗn Loạn sử dụng sức mạnh của mình.
'Sao tự dưng, lại thấy giống sức mạnh của Thần Hỗn Loạn thế nhỉ.'
Chắc là không đâu ha?
Ầyy.
Không phải đâu.
không đời nào.
Thứ đó, đáng ghét lắm mà?
Giống là giống thế nào được.
Nhỉ. Phải không?
"Nói gì vậy."
Cale mở miệng sau một lúc lâu.
"Không phải điều ông nhìn thấy chỉ là ảo ảnh thôi sao? Tôi không có loại sức mạnh đó đâu."
Cười.
Kang Geun-mok lắc đầu.
"Cứ cho là vậy đi ạ."
Gì chứ.
Sao tên này lại phản ứng như vậy?
Cale có vẻ bối rối và quay đầu lại.
"......."
"......."
Anh thấy Rosalyn và Alberu đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ.
Cale theo phản xạ mở miệng.
"Gì vậy? Sao thế?"
Và rồi anh ấy nói.
"Tôi không làm gì hết!"
Không ai nghe thấy giọng nói oan ức đó.
Không, nghe thì có nghe, nhưng tin thì không.
"Không biết đích đến của ngài sẽ là đâu nhỉ?"
Rosalyn nói đầy ẩn ý.
"...Chắc điên mất thôi."
Alberu chỉ lắc đầu.
"Không, không phải mà!"
Cale cảm thấy oan ức.
- Phư-phư.
Và Hào Quang Thống Trị tiếp tục phát ra tiếng cười kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro