có những ngày đôi mắt vô đến vô hồn
Sáng thức dậy, mở mắt ra ta ko biết mình phải bắt đầu từ đâu, phải làm gì?
Có những ngày ta thôi ko muốn cố gắng, thôi ko muốn làm việc.
Có những ngày ta muốn chìm vào im lặng, kiếm một con phố hay quán quen nhìn dòng ng đi trong vô thức để thấy cái tất bật ngoài kia và cơn sóng trong lòng mình.
Có những ngày đôi mắt vô hồn và trống rỗng, đọc một đoạn truyện thôi mà nước mắt cứ trực rơi, nghe một lời bài hát thôi cũng tự thấy mi ướt từ bào h.
Có những ngày chỉ mong mình là gió vô hình và quên lãng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro