Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4 Chuỗi Ngày Của Bóng Tối

Bước qua cánh cổng sắt lạnh lẽo của "Mái Ấm Hạnh Phúc", Tô Niệm không biết rằng mình vừa đặt chân vào địa ngục.


Nơi này không phải là một cô nhi viện bình thường. Những bức tường cũ kỹ và hành lang im lặng chỉ là một lớp vỏ bọc hoàn hảo cho một thế giới tàn nhẫn bên trong. Những đứa trẻ như cô không được dạy về tình thương hay lòng nhân ái, thứ duy nhất chúng phải học chính là cách sinh tồn.


Ngay ngày đầu tiên, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng đứng trước mặt cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.


"Từ giờ, nơi này là nhà của mày."


Giọng hắn trầm thấp, không mang theo chút hơi ấm nào.


"Nhưng nếu muốn sống, mày phải học cách mạnh mẽ."


Một đứa trẻ bên cạnh cô run rẩy lùi lại, ánh mắt đầy hoảng sợ. Nhưng ngay lập tức, một cú đánh giáng xuống khiến nó ngã quỵ.


"Yếu đuối sẽ bị loại bỏ."


Người đàn ông thản nhiên nhìn đứa trẻ gục dưới chân mình.


"Ở đây, chỉ có phục tùng hoặc chết."


Tô Niệm siết chặt nắm tay. Cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô hồn của người đàn ông.


Từ ngày đó, cô hiểu rằng mình không có quyền lựa chọn.


Những ngày tháng sau đó là một chuỗi ác mộng không hồi kết.


Ban ngày, bọn họ là những đứa trẻ mồ côi vô hại, cười đùa dưới sự giám sát của các "bảo mẫu".


Nhưng khi màn đêm buông xuống, mặt nạ rơi xuống, và sự thật khắc nghiệt hiện ra. Những bài huấn luyện diễn ra trong bóng tối, học cách di chuyển không gây tiếng động, học cách cầm dao, học cách giết người mà không để lại dấu vết. Sai lầm đồng nghĩa với hình phạt. Và hình phạt ở đây không bao giờ nhẹ nhàng.


"Tại sao lại do dự?"


Giọng nói sắc lạnh vang lên, kèm theo một cái tát khiến mặt Tô Niệm rát bỏng.


Trước mặt cô là một con thỏ nhỏ, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô đầy sợ hãi. Trên tay cô là một con dao găm sáng loáng.


"Giết nó đi."


Cô nắm chặt con dao, bàn tay run rẩy.


"Không làm được?"


Người đàn ông nhếch môi.


"Thế thì mày cũng vô dụng như con thỏ này."


Cổ họng cô nghẹn lại. Cô không muốn làm điều này. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của kẻ đứng trên cao khiến cô hiểu rằng mình không có lựa chọn.


Lưỡi dao đâm xuống.


Máu đỏ bắn lên mu bàn tay nhỏ bé.


Từ giây phút đó, Tô Niệm biết rằng mình đã vĩnh viễn đánh mất một thứ gì đó trong tâm hồn.


Những năm tháng tiếp theo, cô dần trở thành một phần của bóng tối.


Những bài huấn luyện ngày càng khắc nghiệt hơn: chiến đấu tay đôi đến kiệt sức, sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt, tra tấn để đo ngưỡng chịu đựng. Đau đớn trở thành một phần quen thuộc, và cảm xúc dần bị bào mòn.


Ban đầu, cô vẫn còn run rẩy khi nhìn thấy máu. Nhưng rồi, nỗi sợ hãi bị thay thế bởi sự trống rỗng.


"Tốt lắm."


Người hướng dẫn gật đầu hài lòng khi cô đứng trước thi thể lạnh lẽo của mục tiêu đầu tiên.


"Mày đang dần trở nên hoàn hảo."


Hoàn hảo ư? Không. Cô chỉ đang chết dần chết mòn theo một cách khác.


Những đứa trẻ từng cười đùa bên cô giờ chỉ còn lại những kẻ xa lạ với ánh mắt vô hồn. Họ không còn là những con người nữa, mà là những vũ khí được mài giũa đến mức hoàn hảo.


Và cô, dù không muốn thừa nhận, cũng đã trở thành một phần của bóng tối—một cơn ác mộng do chính tổ chức này tạo ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro