Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 22 Ánh Sáng Giữa Xiềng Xích [End]

Dưới vẻ ngoài tàn nhẫn và lạnh lùng của Trịnh Kỳ là một nỗi đau không thể nào gọi thành lời. Hắn đã xây dựng cho mình một bức tường kiên cố, một lớp vỏ bọc không ai có thể xuyên thủng. Mỗi lần nhìn Tô Niệm, những cảm xúc hỗn loạn trong hắn lại bùng lên, vừa là sự khao khát, vừa là nỗi sợ hãi.


Cô không bao giờ hiểu hết nỗi đau trong hắn. Mỗi khi cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sự khinh bỉ, sự căm ghét, hắn cảm nhận như có một nhát dao cắt sâu vào tim. Nhưng hắn không thể buông tay. Hắn không thể để cô đi, dù cho sự hiện diện của cô trong cuộc đời hắn là một sự giằng xé tột cùng.


Một đêm, khi Tô Niệm ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn dưới ánh trăng, Trịnh Kỳ lặng lẽ bước đến phía sau cô. Không còn sự ép buộc, không còn xiềng xích. Hắn đứng đó, chờ đợi.


Lần này, hắn quyết định buông tha cho cô, cũng như là sự giải thoát cho chính bản thân.


"Nếu em muốn đi, lần này tôi sẽ không ngăn cản."


Giọng hắn khàn khàn, mang theo một sự mệt mỏi mà hiếm khi cô thấy ở hắn.


Tô Niệm giật mình quay lại, không thể tin vào tai mình.


"Anh đang nói gì vậy?"


"Tôi biết, những gì tôi làm đã khiến em đau khổ."


Hắn cười nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hình bóng cô.


"Nhưng tôi không muốn em hận tôi cả đời. Nếu tự do là điều em khao khát nhất, tôi sẽ trả lại nó cho em."


Trái tim Tô Niệm đập mạnh. Đây là điều cô từng mong muốn nhất—tự do, không còn bị hắn giam cầm, không còn bị trói buộc bởi sợi xích vô hình của hắn.


Nhưng tại sao... khi hắn thật sự buông tay, cô lại cảm thấy trống rỗng đến vậy?


"Anh nghĩ... chỉ cần thả tôi đi là đủ sao?"


Cô cười nhạt, ngước mặt lên nhìn thẳng vào hắn.


"Anh nghĩ chỉ cần nói một câu như thế, là có thể cắt đứt mọi thứ giữa chúng ta?"


Trịnh Kỳ im lặng.


"Anh đã cắt đứt sự tự do của tôi, đã giam cầm tôi, đã khiến tôi hận anh đến mức muốn giết chết anh... Nhưng chính anh cũng từng nói anh là người duy nhất chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi tôi, là người duy nhất vẫn luôn ở đây."


Cô đặt tay lên ngực hắn, nơi trái tim hắn đang đập mạnh như chính nhịp đập rối loạn trong cô.


"Trịnh Kỳ, anh không phải là người duy nhất bị giam cầm trong mối quan hệ này."


Giọng cô nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.


"Tôi cũng vậy."


Hắn nhìn cô, đôi mắt tràn ngập cảm xúc.


"Vậy ý em là gì ?"


Tô Niệm hít một hơi sâu, cô hạ quyết tâm.


"Tôi muốn ở lại."


Trịnh Kỳ sững người, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.


Trịnh Kỳ đã từng nghĩ, nếu có một ngày hắn thực sự thả Tô Niệm đi, cô sẽ không bao giờ quay đầu lại.


Nhưng giây phút này, khi đứng trước mặt hắn, đôi mắt cô không còn tràn đầy thù hận như trước, cũng không còn sợ hãi hay chống cự. Thay vào đó, là sự bình thản xen lẫn một chút dịu dàng mà hắn chưa từng dám hy vọng có được.


Hắn đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu—giây phút cô thực sự lựa chọn hắn, mà không phải vì bị ép buộc.


"Tôi muốn ở lại."


Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến cả thế giới của hắn rung chuyển.


Trịnh Kỳ nhìn cô, không thể tin vào tai mình. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, như muốn xác nhận rằng đây không phải là một giấc mơ.


"Nói lại lần nữa."


Giọng hắn khàn đi, ánh mắt ẩn chứa sự chờ đợi xen lẫn lo lắng.


Tô Niệm nhìn sâu vào mắt hắn, không trốn tránh, cũng không lảng tránh.


"Tôi muốn ở lại, Trịnh Kỳ. Ở lại bên anh."


Hơi thở hắn trở nên nặng nề. Sự kìm nén trong lòng hắn như bị phá vỡ hoàn toàn. Không chần chừ thêm một giây nào nữa, hắn cúi xuống, hôn lên môi cô thật sâu, thật mãnh liệt, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào từng tế bào trong cơ thể.


Hắn ôm chặt lấy cô, như sợ rằng nếu buông tay ra, cô sẽ biến mất.


"Em nói rồi đấy, Tô Niệm."


Hắn thì thầm bên tai cô, giọng nói mang theo một tia run rẩy mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.


"Một khi đã chọn ở lại, em sẽ không còn đường rời đi nữa."


Tô Niệm nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của hắn.


Cô biết, lựa chọn này có nghĩa là gì.


Có nghĩa là cô sẽ không bao giờ có thể quay lại cuộc sống trước đây.


Có nghĩa là cô sẽ mãi mãi thuộc về hắn.


Nhưng điều đáng sợ nhất là—cô không hề hối hận.


"Không phải vì bị ép buộc. Không phải vì sợ hãi. Mà là vì tôi đã yêu anh rồi, Trịnh Kỳ."


Khoảnh khắc đó, xiềng xích trong lòng hắn hoàn toàn tan biến. Hắn kéo cô vào lòng, ôm chặt như thể sợ cô sẽ biến mất.


Không còn giam cầm, không còn trói buộc.


Chỉ còn lại hai con người, với những vết thương sâu hoắm, nhưng đã học cách yêu thương nhau giữa những tổn thương ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro