Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 20 Nỗi Đau Của Mâu Thuẫn

Căn phòng tối , không có tiếng động ngoài hơi thở nặng nề của Tô Niệm. Cô ngồi đó, trong góc tối của căn phòng, trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng trong tâm trí cô lại là một cơn bão. Mỗi ký ức đau đớn như lưỡi dao cứa vào trái tim cô, nhưng càng đau đớn, cô càng nhận ra rằng không có ai, ngoài hắn và bé con đang đợi cô, luôn ở bên cô. Và điều đó khiến cô không thể dứt bỏ hắn, dù biết rằng hắn chính là kẻ đã cướp đi sự tự do vốn có của bản thân.


Trịnh Kỳ bước vào phòng, dáng vẻ tĩnh lặng nhưng không giấu được sự tính toán trong ánh mắt. Hắn tiến lại gần, đứng trước mặt cô, không nói một lời. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cô, như thể đang chờ đợi một phản ứng. Tô Niệm cố gắng quay đầu đi, không muốn nhìn vào ánh mắt ấy, nhưng lại không thể ngừng cảm nhận sự nóng rực trong trái tim mình. Cô hận hắn, nhưng cũng nhận ra một điều không thể phủ nhận


Hắn là người duy nhất vẫn luôn ở lại, không rời xa cô.


"Em vẫn muốn chống cự sao?"


Giọng Trịnh Kỳ cất lên, lạnh lùng nhưng lại có một chút dịu dàng ẩn sâu trong đó.


"Em đã mất đi tất cả rồi. Những gì em còn lại chỉ có tôi và đứa con."


Tô Niệm không trả lời, chỉ nghiến chặt răng. Cô đã từng cứng rắn, nhưng giờ đây mọi thứ như sụp đổ. Những ký ức đau buồn về quá khứ vẫn luôn ám ảnh, về những người cô yêu thương đã rời xa cô mãi mãi, về những mất mát không thể hàn gắn. Nhưng có một điều cô không thể phủ nhận, và đó là Trịnh Kỳ. Anh là người duy nhất luôn ở bên cô, dù cô có hận đến đâu.


"Em có thể hận tôi, có thể làm loạn tùy ý, nhưng em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi."


Trịnh Kỳ nhẹ nhàng tiến lại gần, cúi xuống nhìn vào đôi mắt của cô.


"Em nên biết rằng ngoài tôi và đứa con, em chẳng còn ai. Tôi là người duy nhất em có thể dựa vào."


Tô Niệm cảm thấy một cơn sóng dữ dội trong lòng, sự giằng xé giữa tình yêu và thù hận khiến cô muốn vỡ vụn. Cô nhắm chặt mắt, cắn môi, cảm giác như trái tim mình đang bị xé nát. Cô hận hắn, nhưng sự thật không thể chối bỏ. Hắn là người duy nhất không rời bỏ cô, không bỏ mặc cô như những người khác. Hắn vẫn ở đó, dù mọi thứ đã thay đổi.


Tô Niệm thở hổn hển, đôi mắt ngập tràn căm hận.


"Anh đã lấy sự tự do vốn có tôi. Nhưng tại sao... tại sao anh lại không bỏ tôi đi ?!"


Trịnh Kỳ chỉ nhìn cô, không vội vàng trả lời. Anh biết, cô đang đau đớn, nhưng anh cũng hiểu rằng cô cần anh, dù không muốn thừa nhận. Anh là người duy nhất không rời xa cô, là người duy nhất hiểu cô, dù cô có giấu kín bao nhiêu sự thật trong lòng.


"Vì tôi yêu em, Tô Niệm,"


Anh thì thầm, giọng trầm ấm đầy sự thật.


"Dù em có hận tôi thế nào, tôi vẫn sẽ ở lại. Em không thể thoát khỏi tôi, vì tôi là phần còn lại duy nhất của em."


Tô Niệm không nói gì, chỉ ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy mâu thuẫn. Cô căm ghét hắn, nhưng trong lòng lại cảm nhận được một thứ tình cảm lạ lùng mà cô không thể định nghĩa. Hắn là người duy nhất bên cô lúc này, nhưng liệu cô có thể tha thứ cho những gì hắn đã làm?


"Ngay từ đầu, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi ?"


Cô cắn chặt môi, không kìm được nước mắt.


"Tôi không có gì cả .Tôi cũng chẳng đáng để anh tốn công sức đến vậy. Nhưng tại sao... đến tận bây giờ anh không buông tha cho tôi ?"


Trịnh Kỳ cúi xuống gần cô hơn, ánh mắt anh không giấu được sự kiên quyết.


"Tôi sẽ không buông bỏ em ! Tôi nói rồi, tôi yêu em, thế là quá đủ"


Tô Niệm cảm thấy một cơn đau thắt lại trong tim. Cô đã mất đi tất cả, những người thân yêu, sự tự do. Giờ chỉ còn lại hắn và đứa con đang đợi cô. Cô không thể chấp nhận, nhưng sự thật là cô không thể sống thiếu hắn, dù cô hận hắn đến thế nào.


"Tôi không yêu anh, Trịnh Kỳ,"


Cô nói, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết.


"Nhưng tôi biết, tôi không thể rời xa anh."


Trịnh Kỳ mỉm cười, ánh mắt mềm mại hơn bao giờ hết.


"Đó chính là điều tôi muốn nghe, Tô Niệm. Em sẽ hiểu, tình yêu và thù hận đôi khi chỉ là hai mặt của một đồng tiền. Chúng luôn đi đôi với nhau."


Cả hai im lặng trong không gian đầy mâu thuẫn. Tình yêu và thù hận, sự giằng xé giữa hai cảm xúc ấy không chỉ gặm nhấm trái tim họ mà còn đẩy mối quan hệ của họ đến bờ vực. Tô Niệm nhận ra, dù có hận thế nào, cô không thể tránh khỏi sự phụ thuộc vào người đàn ông này, người duy nhất còn lại trong cuộc đời cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro