Phần 19 Tình Yêu Của Một Kẻ Điên
Căn phòng tối tăm, Tô Niệm mở mắt ra, cô lại bị hắn đưa quay về căn phòng ấy, căn phòng hắn từng nhốt cô.
Tiếng thở gấp gáp của Tô Niệm vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Cô nhận ra bản thân bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ, những sợi dây thừng cứng rắn siết chặt quanh tay và chân, khiến cô không thể cử động. Mắt cô nhắm chặt, đôi môi run rẩy, nhưng không có tiếng kêu la nào thoát ra. Cô đã quá quen với nỗi đau, dù hôm nay, nó lại đến theo một cách khác biệt.
Trịnh Kỳ đứng trước mặt cô, ánh mắt tối tăm như vực thẳm, ngọn lửa giận dữ bốc lên từ đôi mắt anh. Không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi, giờ đây trong ánh mắt của anh là sự phẫn nộ tột độ, một sự giằng xé khủng khiếp mà anh không thể kiểm soát. Mặc dù đã biết rõ cô sẽ trốn đi, anh vẫn không thể kiềm chế được cơn giận của mình. Cảm giác bị thách thức, cảm giác bị tổn thương, tất cả đều xâm chiếm anh trong khoảnh khắc này.
"Tôi đã cho em quá nhiều cơ hội."
Giọng Trịnh Kỳ trầm khàn, nhưng lấp đầy sự kiên quyết và lạnh lùng.
"Em không biết dừng lại. Em không biết thế nào là đủ."
Tô Niệm mở mắt, nhìn anh với một ánh mắt đầy căm phẫn. Cô không sợ hãi. Chỉ là... cô đã quá mệt mỏi. Mệt mỏi vì chạy trốn, mệt mỏi vì phải đấu tranh không ngừng. Cô không thể hiểu tại sao mình lại tiếp tục tồn tại trong cái vòng lẩn quẩn này. Nhưng trong sâu thẳm, cô biết, dù có hận thế nào, cô cũng không thể nào dứt bỏ được người đàn ông này. Cô thở dài, hơi thở nặng nề, và nhìn anh như thể muốn nói
"Tại sao anh lại làm vậy?"
Trịnh Kỳ quay đầu, ra hiệu cho những tên lính đứng phía sau. Những tiếng bước chân vang lên, mỗi bước như một lời tuyên án. Một trong số chúng tiến lại gần, cầm trên tay một chiếc dao sắc bén, ánh kim lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Tô Niệm không kêu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào Trịnh Kỳ. Mỗi giây trôi qua, sự căm ghét trong cô dâng lên. Nhưng điều kỳ lạ là, dù có hận đến mấy, trái tim cô vẫn đập mạnh hơn mỗi khi nhìn anh.
"Em vẫn chưa hiểu à? Tôi đã cho em mọi thứ, nhưng em vẫn không biết cách nhận lấy."
Trịnh Kỳ cúi xuống, gằn từng chữ như thể đang nén lại sự điên cuồng trong lòng.
"Tôi yêu em. Và em thì cứ chạy trốn mãi. Thế thì tôi sẽ khiến em không thể chạy được nữa."
Cái lạnh của dao sắc bén lướt qua làn da cô, từ từ rạch một đường dài, tạo ra cơn đau không thể tả. Tô Niệm gầm lên một tiếng, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì sự đau đớn đang dâng lên, làm cô như muốn vỡ vụn. Nhưng cô không thể khóc. Cô không thể cho hắn thấy cô yếu đuối. Cô đã từng nghĩ rằng mình có thể cứng rắn, nhưng ngay lúc này, trong trái tim cô, không có gì ngoài sự giằng xé khủng khiếp giữa sự căm thù và một thứ cảm xúc mà chính cô cũng không thể gọi tên.
"Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi."
Giọng Trịnh Kỳ lại vang lên, lần này mang theo một sự pha trộn giữa đau đớn và sự thỏa mãn. Anh không biết mình đang làm gì nữa, chỉ biết rằng, nỗi sợ mất cô đã khiến anh mất kiểm soát.Tô Niệm cắn chặt môi, mồ hôi tuôn rơi, nhưng không một lời kêu la nào thoát ra khỏi miệng. Cô chỉ biết nhìn anh, ánh mắt đầy hận thù và tuyệt vọng.
"Anh muốn giết tôi sao?"
Cô thở hổn hển, ánh mắt căm phẫn không hề yếu đi, mặc dù cơ thể cô đang run lên vì đau đớn.
"Cứ thử đi. Giết tôi đi. Dù sao tôi cũng không còn gì để mất."
Trịnh Kỳ đứng đó, nhìn cô, ánh mắt không thể giấu được sự tàn nhẫn. Cảm giác mất mát, sự tổn thương trong lòng khiến anh không thể dừng lại.
Đột nhiên, anh ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, kéo nó lại gần chiếc bàn gỗ, rồi bình tĩnh dựa vào tay vịn. Cử chỉ của anh thật khác biệt so với sự điên cuồng trước đó. Những tên lính đứng yên lặng bên cạnh, chờ đợi sự chỉ huy tiếp theo. Trịnh Kỳ không vội vã, anh nhìn về phía Tô Niệm, ánh mắt không rời cô.
"Hay cho câu không còn gì để mất"
Anh lên tiếng, giọng trầm đục.
"Tiếp tục đi"
Tô Niệm nhìn anh, không trả lời, chỉ hít một hơi thật sâu. Cô cảm nhận được từng đợt đau đớn xuyên qua cơ thể, nhưng trong mắt cô, chỉ còn lại một thứ: sự căm phẫn.
Cô thì thầm, giọng nói đầy khinh bỉ, không phải là khinh bỉ hắn, mà cô đang khinh bỉ chính cô. Khoảnh khắc nào đó cô nhận ra, cô đã động lòng với hắn
"Chỉ là... tôi không yêu anh."
Trịnh Kỳ không nói gì thêm. Anh chỉ ngồi đó, yên lặng nhìn cô. Trong ánh mắt của anh có một cái gì đó, một cảm xúc khó tả, như sự yếu đuối không thể hiện ra. Nhưng anh không thể hiểu nổi, tại sao trái tim của cô lại không thuộc về anh dù đã đổ bao nhiêu máu.
Cái dao lại tiếp tục cắt sâu vào cơ thể cô, nhưng nỗi đau đớn vật lý chẳng thể bằng sự giằng xé trong tâm hồn của Tô Niệm. Cô nhìn vào đôi mắt của Trịnh Kỳ, và bất chợt nhận ra rằng, dù anh có tàn nhẫn thế nào, sự quan tâm và tình yêu trong ánh mắt đó vẫn còn. Một thứ tình yêu mâu thuẫn, một thứ tình cảm đầy đau khổ mà cô không thể tránh khỏi.
"Anh sẽ không bao giờ buông tha cho tôi, đúng không?"
Cô nói, hơi thở nặng nề.
"Nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ yêu anh. Dù anh có làm gì đi chăng nữa."
"Em vốn không dám thề rằng em không yêu tôi."
Trịnh Kỳ khẽ thì thầm, một nỗi buồn mơ hồ trong giọng nói của anh.
"Em sẽ hiểu thôi."
Và khi chiếc dao cắt đứt từng phần cơ thể, thì cũng cắt đứt luôn mối quan hệ này. Nhưng trong mắt cả hai, có một thứ gì đó không thể phủ nhận. Một thứ tình cảm không thể tách rời, dù có đau đớn và khổ sở đến đâu, nó vẫn mãi ở lại giữa họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro