Phần 16 Một Lần Nữa Trở Về
Nhưng niềm hy vọng của cô không kéo dài lâu. Một ngày, khi cô đang chăm sóc đứa trẻ cùng Hàn Dương, một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Tô Niệm không kịp phản ứng, chỉ kịp thấy ánh mắt lo lắng của Hàn Dương. Cánh cửa từ từ mở ra, và khi cô nhìn thấy người đàn ông bước vào, trái tim cô như ngừng đập.
Trịnh Kỳ.
Ánh mắt hắn không chứa đựng sự tức giận hay đe dọa như mọi lần. Lần này, ánh nhìn của hắn lạnh lẽo, nhưng cũng mang theo một chút gì đó mà cô không thể hiểu nổi. Khi hắn nhìn thấy cô và đứa trẻ trong tay Hàn Dương, trong mắt hắn hiện lên một sự ghen tuông, sự chiếm hữu mạnh mẽ.
Tô Niệm cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, khi hắn đứng đó, nhìn vào cảnh tượng mà hắn không bao giờ nghĩ sẽ thấy. Hắn đứng yên, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo là hiện rõ, như thể mọi thứ xung quanh hắn bỗng trở nên vô nghĩa.
"Tô Niệm..."
Giọng Trịnh Kỳ trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.
"Chơi xong chưa ?"
Tô Niệm nhìn hắn, trái tim cô như bị siết chặt bởi những cảm xúc phức tạp. Cô biết rằng cuộc gặp lại này sẽ không chỉ là một bước ngoặt trong cuộc đời cô, mà còn là một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ giữa cô và Trịnh Kỳ.
Tô Niệm nhìn đứa trẻ trong tay Hàn Dương, đôi mắt cô tràn ngập sự lo lắng và không nỡ. Đứa bé nhỏ bé trong vòng tay anh, gương mặt ngây thơ và vô tội, là tất cả những gì cô còn lại trong thế giới này. Nhưng khi ánh mắt cô quay lại nhìn Trịnh Kỳ, cô biết rằng không còn con đường nào để quay đầu.
"Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu ấy, anh ra ngoài đợi tôi"
Trịnh Kỳ hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong đó ẩn chứa một sự chiếm hữu mãnh liệt, như thể anh không bao giờ định để cô đi.
"Nếu em dám trốn thì đừng trách tôi"
Trịnh Kỳ quay người bước về phía cánh cửa, hắn đứng tựa đầu vào cánh cửa phía sau, đôi mắt sâu thẳm nhìn bầu trời mùa đông.
Tô Niệm biết rằng, nếu không theo hắn, hắn sẽ không bao giờ buông tha cho cô. Và cô không thể để đứa bé rơi vào tay người đàn ông đó. Cô không thể để đứa trẻ sống trong thế giới tăm tối, đầy bạo lực và sợ hãi.
Cô quay lại nhìn Hàn Dương, lòng đầy xót xa.
"Hàn Dương... Cậu phải chăm sóc con bé giúp tôi."
Giọng cô run rẩy, nhưng đầy kiên quyết.
"Con bé không an toàn khi ở với tôi"
Hàn Dương nhìn cô, ánh mắt anh chất chứa nỗi đau và sự bất lực.
"Tô Niệm... Cậu không thể đi như vậy."
Anh siết chặt đứa bé trong tay, đôi mắt không rời khỏi cô.
" Tôi sẽ chăm sóc con bé. Nhưng cậu không thể đi theo hắn."
Tô Niệm nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cô phải làm điều này để bảo vệ đứa bé. Cô không có lựa chọn nào khác.
"Cậu hãy chăm sóc con bé thật tốt, Hàn Dương."
Giọng cô nhỏ lại, nhưng đầy quyết đoán.
"Tôi buộc phải đi, nếu không, anh ta sẽ không tha cho chúng ta."
Hàn Dương im lặng, ánh mắt anh đầy đau đớn. Nhưng anh hiểu, dù có đau đớn đến đâu, cô đang làm điều duy nhất có thể để bảo vệ đứa bé.
"Cậu sẽ ổn chứ?"
Anh hỏi, giọng lo lắng.
Tô Niệm mỉm cười buồn bã, nhưng trong lòng cô chỉ còn quyết tâm.
"Tôi không biết. Nhưng tôi không thể để con bé phải sống trong thế giới này."
Cô nhìn đứa bé lần cuối, rồi quay đi ra phía cánh cửa, Trịnh Kỳ mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tô Niệm. Mặc dù trong lòng cô tràn ngập nỗi sợ hãi, nhưng cô biết đây là lựa chọn duy nhất. Cô phải đi. Để đứa bé an toàn. Để Hàn Dương có thể bảo vệ nó.
"Đi thôi."
Giọng Trịnh Kỳ vang lên, lạnh lùng, như một mệnh lệnh.
Tô Niệm không còn lựa chọn nào khác. Cô quay đi, từng bước đi về phía hắn, nhưng trong lòng cô không hề dễ dàng. Mỗi bước đi là một bước ra xa đứa con, nhưng cô biết, để đứa bé có một tương lai, cô buộc phải làm như vậy.
Mặc dù biết rằng cuộc chiến này không hề dễ dàng, nhưng cô không còn lựa chọn.Cô chỉ có thể tiến về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro