Phần 15 Tia Hy Vọng Len Lói
Tô Niệm ngồi thu mình trên chiếc giường cũ kỹ, tay siết chặt tờ giấy xét nghiệm, mắt nhìn chăm chú vào kết quả. Cô không tin vào những gì mình đang thấy. Cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lồng ngực, làm cho cô không thể thở nổi.
"Mình mang thai..."
Lời nói của chính mình vang lên như một cú đấm vào tâm trí. Cô không thể tin được, nỗi sợ hãi bủa vây lấy cô. Không chỉ vì sự nguy hiểm của Trịnh Kỳ, mà còn vì tình trạng của mình.
Làm sao cô có thể sinh con trong một thế giới như thế này?
Làm sao có thể để đứa trẻ lớn lên trong sự đe dọa, bạo lực và sự tàn nhẫn mà cô đã phải chịu đựng?
Là mẹ, là người bảo vệ con, Tô Niệm biết rằng cô không thể để con mình phải trải qua những điều tồi tệ như vậy.
Cô phải trốn thoát.
Những suy nghĩ mông lung nhưng đầy quyết tâm bắt đầu hình thành trong đầu cô. Cô phải tìm cách ra khỏi đây. Cô không thể để đứa trẻ bị ràng buộc bởi những xiềng xích mà Trịnh Kỳ đã đeo lên cô, và giờ là nó.
Từng đêm, cô dày công lên kế hoạch, không một tiếng động. Từ việc tìm kiếm những lối thoát trong căn nhà rộng lớn, đến việc nghiên cứu từng ngóc ngách mà Trịnh Kỳ không để ý. Cô biết, thời gian của cô không còn nhiều. Mỗi ngày trôi qua là một ngày cô càng phải rời xa mọi thứ, chuẩn bị cho cuộc sống mới.
Đến một đêm, khi Trịnh Kỳ phải đi công tác đột xuất, Tô Niệm biết rằng đây chính là cơ hội của mình. Cô không hề do dự, những gì cô đã chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng có thể được thực hiện.Bằng sự giúp đỡ từ Hàn Dương – người bạn thân nhất mà cô có – cô đã thành công trốn thoát khỏi căn nhà ấy, chạy khỏi sự kìm kẹp của Trịnh Kỳ. Cảm giác tự do dâng trào trong lòng, nhưng niềm vui ấy cũng lẫn với lo sợ, bởi cô biết rằng với Trịnh Kỳ, mọi chuyện chưa bao giờ kết thúc dễ dàng.
Cô tìm được một nơi ẩn náu tạm thời. Một căn phòng nhỏ nằm khuất sau một ngôi nhà cũ, xa xôi, nơi không có Trịnh Kỳ, không có sự đe dọa. Ở đó, cô sinh con trong sự lo lắng, đau đớn, nhưng cũng với niềm hy vọng cháy bỏng. Con cô, đứa bé mà cô đã dồn hết sức lực và tình cảm để bảo vệ , là nguồn sống duy nhất trong cuộc đời cô lúc này. Cô không thể để bất cứ ai, dù là Trịnh Kỳ, có thể làm tổn thương đứa trẻ.
Mỗi đêm cô thức giấc, nhìn vào gương mặt nhỏ bé trong tay mình, cô hứa sẽ không bao giờ để nó phải sống trong sợ hãi. Cô sẽ bảo vệ con, cho dù phải đối diện với cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro