Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34

Chuyến đi lần này có lẽ công việc rất nhiều, vì công ty vừa mới đi vào ổn định nên sẽ có nhiều việc còn phải báo cáo, thông kê xổ sách, lần này lại có thêm có đối tác cùng nhau có mặt trong cuộc họp nên thời gian có thể kéo dài đến 2 tuần chứ không đơn giản chỉ có 7 ngày :)) Tâm đang ngồi ưu sầu suy nghĩ trong lúc làm việc.

Thời gian thật nhanh mới đây mà đã đến chiều vậy là Trà Tâm sắp phải tạm thời rời xa cô, mặc dù không muốn nhưng vì công việc đành phải đi chuyến này. Bình thường Thuỳ Trang khô bao giờ ra về đúng giờ vì cô còn phải xử lí nhiều công việc khác nhưng hôm nay cô muốn ra về sớm hơn để mua chút đồ cho Trà Tâm còn phải căn dặn nhiều thứ . Sau khi ra khỏi công ty cô lái xe đến siêu thị mua 1 ít đồ cho Tâm , cô biết nó sẽ không biết giữ gìn bản thân hay không lo lắng cho sức khoẻ của mình nên đã mua thật nhiều đồ ăn, áo khoác, kể cả thuốc cảm để nó mang theo dự phòng . Mua xong các vật dụng cần thiết thì cô về đến nhà cũng đã gần 6h chiều, chuyến bay của nó sẽ khởi cánh lúc 8h nên 6h30 sẽ bắt đầu ra sân bay.

Vừa về đến cổng thì cô đã thấy nó chuẩn bị xong hết đang ngồi trên sofa chờ cô trở về.
- về rồi hả ? Tưởng chị sẽ không tiễn em chứ ? ( nó ngồi chờ như vậy thôi chứ cũng không biết là cô có về hay không, nhưng vẫn tin chắc là cô sẽ không bỏ rơi nó)

- nè mau cho tất cả những thứ này vào vali đi.
Tâm cầm lấy bịt đồ to đùng mở ra xem....nó như không thể tin vào mắt mình, có rất nhiều thứ nào là áo ấm, bánh snack, mì thịt bò đống gói, nước trái cây,.... Trời ạ ! Cô làm như nó là con nít đi chơi xa mẹ trong nhiều ngày vậy, ....
- em còn đứng đó làm gì mau cho chúng vào vali đi, saps đến giờ rồi đó... ( nói đến đây giọng cô thấm có chút buồn )

Cô lo lắng cho nó như vậy nó cảm thấy rất cảm động từ trước đến giờ nó luôn sống xa cho mẹ thiếu đi sự ấm áp nhưng bây giờ đã có cô , cô đã cho nó cảm nhận được sự ấm áp, vỏ bọc bên ngoài của nó là sự lạnh lùng nhưng nó không hề vô cảm , nó có 1 trái tim rất bình yên rất ấm áp... Dòng suy nghĩ của nó bị cắt đứt khi cô đã đi đến đem nó ôm vào lòng, 1 cái ôm thật sâu

- sau khi đến nơi phải gọi cho chị, khi nào rãnh rỗi thì lập tức nhắn tin hoặc gọi cho chị còn nữa, phải ăn hết những thứ chị đã mua phải giữ ấm cơ thể không được để bản thân bị cảm lạnh cũng không được gần gũi thân mật với Trần Thanh hay bất kì cô gái nào khác cũng không được cười với họ tốt nhất em cứ lạnh lùng như ngày thường đi bởi khi em cừoi sẽ rất đẹp rất đáng yêu, em cho là chị ích kỉ cũng được nhưng chị không muốn ai nhìn thấy nụ cừoi đó chỉ có chị mới có thể nhìn thấy nó....

Cô dặn dò rất nhiều cũng ôm nó thật chặt, cô ôm nó rất lâu nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống. Nó cảm nhận được những giọt nước mắt đó làm ướt vai áo của mình càng thêm đau lòng nhưng cũng sắp đến giờ phải lên đường. Nó đẩy nhẹ 2 vai của cô rời khỏi cái ôm nhìn ngắm khuôn mặt cô lấy tay lau đi những giọt nước mắt.
- chị cũng phải ăn xuống thường xuyên không được bỏ bữa, cũng đừng làm việc quá khuya....

Cô vẫn không ngừng khóc, cô khóc vì phải xa nó, khóc vì sợ nó sẽ không biết chăm sóc tốt bản thân, khóc vì cô sẽ không được ai ôm vào lòng mỗi buổi tối,...
- đừng khóc nữa mà, em sẽ làm hoàn thành công việc thật nhanh để sớm trở về với chị....
- rè re.... ( còn chưa kịp nói dứt câu thì có điện thoại gọi đến )
" tôi nghe "
" chủ tịch , đã đến giờ chúng ta phải xuất phát thôi" ( cô thư kí dừng xe bên ngoài cổng, mặc dù không muốn làm phiền 2 người họ nhưng cũng đã đến giờ không thể đợi thêm được nữa )
" được rồi , cô chờ tôi 1 chút " ( Tâm nhanh chóng tắt điện thoại )
- Đã đến giờ rồi mau đi đi.... ( có chút đau lòng nhưng cô vẫn cố kiềm nén )
- được.
- nhớ đừng quên những gì chị dặn dò,...tạm biệt

Nó lưu luyến rời khỏi ngôi nhà, để nó ra đến xe cô vẫn cố kiềm nén cảm xúc tự trấn an chính mình em ấy đi rồi sẽ trở về mà, có đi luôn đâu mà khóc đến như vậy.
Ra đến xe , vừa mới mở cửa thì đã thấy có điều kì lạ tại sao Trần Thanh lại ở đây?
- đến rồi a . Có phải rất bất ngờ không ?
- tại sao cô lại ở đây ? ( cuối cùng nó cũng khó hiểu hỏi )
- tôi và em cùng có mục đích đến chẳng lẻ không thể đi cùng nhau sao. Em không hoan nghênh tôi à.
- không có
Vốn định ngồi ở ghế sau nhưng thấy Trần Thanh ngồi đó liền đóng cửa sau mở cửa trước bước vào.
- không muốn ngồi cạnh tôi à ( Trần Thanh có vẻ bất mảng, cô ta cố tình ngồi sau chỉ mong ngồi cạnh Trà Tâm nhưng không ngờ....)
- không, chỉ muốn nhìn đường thôi.
Xe bắt đầu lăng bánh, nó thì đang tranh thủ thời gian làm được giờ nào hay giờ đó để sớm kết thúc công việc. Còn Trần Thanh cô ta không rời mắt khỏi nó, càng cảm thấy tức giận khi nó vui vẻ với Thuỳ Trang còn đối với mình thì lại lãnh đạm thậm chí còn không chịu liếc đến dù chỉ 1 lần nhưng nghĩ lại dù gì một chút nữa lên máy bay cũng sẽ ngồi chung hàng ghế nên cũng cảm thấy có chút hưng phấn.

Khởi hành lúc 6h30 thì đến 7h15 cũng đã đến sân bay. Cả 4 người bao gồm Trà Tâm, Nguyên Thư- thư kí của Tâm , Trần Thanh và cô ta kí cùng lên máy bay, lay hoay 1 hồi thì nó tìm được số ghế của mình, liền cất đi hành lí bên trên rồi ngồi xuống nhưng bỗng nhiên Trần Thanh lại từ đâu đến ngồi gần nó, bình thường khi đi máy bay thì nó luôn ngồi chung dãy ghế với Nguyên Thư, nay Nguyên Thư đâu mà lại để Trần Thanh ngồi ở vị trí này ?

- số ghế của cô là 218 à ?( nó không khỏi ngạc nhiên khi Trần Thanh lại ngồi cùng mình )
- đúng vậy, em không được thoải mái à ? ( bây giờ cô ta đã ngồi cạnh nó, ghế không quá to nhưng cũng không phải là nhỏ cần gì phải ngồi gần đến như vậy ?)
- không ( trả lời chỉ đúng 1 chữ rồi tiếp tục công việc, ghi ghi chép chép cái gì đó )

Thật ra lúc đầu Nguyên Thư chỉ đặt có 2 vé Thư và Trà Tâm cùng ngồi 1 dãy ghế nhưng lúc Nguyên Thư gọi điện thông báo với công ty SEO thì Trần Thanh đã nhờ Nguyên Thư đặt vé giúp và còn đòi ngồi chung dãy ghế với Trần Thanh.

- cho hỏi 2 vị dùng gì? ( cô tiếp viên hàng không đi đến chỗ Trà Tâm phục vụ tận tình )
- em muốn dùng gì ?
- tuỳ cô ( lúc đầu Trà Tâm định nói là không ăn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết công việc nhưng lại nhớ đến lời căn dặn của cô nên ăn chút gì đó lót dạ )
- vậy cô cho tôi 2 phần sandwich được rồi
- vâng ạ. Phiền 2 vị chờ trong ít phút

Khi cô tiếp viên hàng không vừa rời đi, Trần Thanh quay qua bắt chuyện với nó, cơ hội hiếm có này sao cô ta có thể không nắm bắt được chứ.
- Trà Tâm ! Em đang làm gì vậy ?
- làm việc ( 2 con mắt vẫn dán vào tiều liệu )
- tranh thủ nghỉ ngơi 1 lát đi, em không cảm thấy mệt à ? ( mặt dù bị lơ nhưng vẫn tiếp tục thả thính )
- không
- em làm gì mà tiết kiệm lời nói đến vậy ? Em không thích tôi thì có thể nói tôi sẽ không phiền em .

Mặc dù cố gắng gây sự chú ý nhưng Trà Tâm vẫn không mấy quan tâm nên cô ta có chút bất mãng.

Trà Tâm vẫn không thèm để ý đến Trần Thanh, ngay cả 1 câu bát bỏ cũng không có, điều này làm cho cô ta đầu như sắp bốc khói. Cố gắng kiềm nén, trong đầu cô ta loé lên 1 ý nghĩ...

- aaa, đau quá...
Đang yên lặng Trần Thanh bỗng nhiên la lên tiếng kêu đau, 2 tay ôm chặt vai mình vẻ mặt hơi nhăn lại. Nhưng dù thế vẫn không được Trà Tâm chú ý đến , cô ta thấy vậy càng lấn ác thêm
- ây....đau quáaaa ( cô ta lên tiếng hơn lúc nãy, giãy dục cũng nhiều hơn )
- cô sao vậy ? ( bây giờ Tâm mới để mắt đến cô ta )
- vai tôi đau quá, lúc sáng có chút vô ý để vai trúng vào cửa tủ ( đúng vậy lúc sáng thì quả thật vai cô ta có bị trúng vào cửa tủ cũng có chút đau nhưng cũng đã hết không có đến nỗi phải rên la đau đớn đến vậy, chung quy vẫn là cố tình diễn sâu )

- em có thể xoa bóp giúp tôi không

Mặc dù luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng Trà Tâm cũng không phải lại người vô tâm , thấy cô ta khổ sở như vậy liền giúp đỡ mà đâu biết rằng đang bị cô ta đánh lừa.

- em có thể nhẹ tay 1 chút không ( nếu như ngồi người đây là Thuỳ Trang thì có lẽ Tâm đã vô cùng nâng niu, nhưng cũng đâu đến nỗi mạnh tay)

Vừa lúc đó cô tiếp viên đem thức ăn đến Tâm liền cô ấy 1 miếng salongpass. Miếng salongpass được đem đến Tâm cũng không tiện giúp coi ta dán lên vai nên nhờ cô tiếp viên dán giúp.

Khi được dán máng salongpass lên ngừoi thì Trần Thanh cũng không hó hé gì nữa , còn Tâm thì nhanh chóng ăn hết để còn tiếp tục công việc
- Em có thể giúp tôi được không. Vai tôi đau không thể tự cầm nĩa ( cô ta lấy cớ vai đau để nhờ Trà Tâm đút )

Được cô ta nhờ vã Trà Tâm không thể từ chối lại càng không thể đút cô ta ăn được, Thuỳ Trang căn dặn không được ở gần cô ta việc này mình đã làm không được, nếu bây giờ làm theo yêu cầu của cô ta thì chẳng phải chị ấy biết được sẽ rất buồn sao?

Vì thế cho nên Tâm đã cắt phần sandwich của Trần Thanh ra từng miếng nhỏ rồi cho cô ta tự múc ăn, cô ta đau vai phải chứ đâu có đau vai trái.

- xong rồi, cô tự múc ăn được chứ ?

Bây giờ thì Trần Thanh không có lí do gì để từ chối vì lúc nãy cô ta chỉ giả vờ đau có 1 vai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro